Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:06
Lượt xem: 143
Tuổi Hà An cũng không nhỏ, Lâm Hàn không muốn lại nuôi ra một nô tài ăn ở hai lòng nên đã cho hắn chọn một nha hoàn có tuổi tác tương đương rồi cho hai người thành thân trong phủ.
Hà An muốn tích góp một ít bạc, mua cho cha nương một mảnh đất, trồng một ít khoai lang và bắp để bọn họ có cái ăn, lại mua thêm một tiểu viện ở ngoại thành cho thê tử ở, cho nên một nhà bốn người chẳng những ra sức làm việc mà Hà An cũng không dám có hài tử. Tuy là phu thê nhưng bọn họ vẫn ở riêng, hắn ở nhà kho, thê tử của hắn ở cùng với những nha hoàn trong phủ.
Hôm trước Lâm Hàn giao sổ tay gieo trồng cho Hà An, lão Hà đêm đó đã dọn đến chỗ nhi tử ông ấy, hai cha con đốt đèn đến nữa đêm để có thể đọc hiểu quyển sổ kia một cách triệt để, sáng hôm sau, lão Hà lập tức đi xử lý bông.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của lão Hà, cây bông mỗi ngày mỗi dạng. Không bao lâu, bông đã kết nụ, lúa mì trồng ven bờ tường cũng đã trổ bông.
Một sáng nọ Lâm Hàn thức dậy, nhìn thấy trong viện toàn là hoa quả, mới ý thức được mùa hè tới rồi.
Mùa hè tới rồi, cũng biểu thị lúa mì vụ đông sắp phải thu hoạch, Hung Nô lại ngo ngoe rục rịch.
Không ngoài dự đoán của Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn, cuối tháng năm, hoàng đế Thương Diệu thu được tin cấp báo từ biên quan, Sở Tu Viễn mới bưng chén đã bị cấm vệ truyền tin triệu hắn tiến cung.
Lâm Hàn thấy thế cũng ăn không vô, sai Hồng Lăng thu thập hành lý cho Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn về đến nhà thấy mọi thứ đã được chuẩn bị chỉnh tề, tức khắc dở khóc dở cười.
“Làm sao vậy?” Lâm Hàn bị hắn cười không hiểu ra sao.
Sở Tu Viễn: “Nếu không phải vi phu biết phu nhân hiền huệ, còn tưởng rằng nàng đang ước gì ta đi sớm một chút.”
“Là chàng đã nói nếu Hung Nô lại đến thì sẽ xuất binh. Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chẳng lẽ không phải chọn ngày xuất phát nữa là được à?” Lâm Hàn không tin, thoái nhượng thỏa hiệp thì chẳng phải là Thương Diệu.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Nhưng lần này ta không đi.”
“Vậy ai là người lãnh binh?” Lâm Hàn càng muốn hỏi, còn có ai có thể lãnh binh.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ cho Mộc nhi mười ngàn kỵ binh, lệnh cho hắn phải hành quân gấp, qua lại nhiều lắm là hai tháng.”
“A?” Lâm Hàn kinh ngạc hô lên: “Hành quân gấp?! Để truy đuổi Hung Nô đang xâm phạm biên giới sao?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ngày mai xuất phát.”
Thật đúng là hành quân gấp.
Lâm Hàn vội hỏi: “Vậy chàng có nói chuyện hỏa dược với bệ hạ không?”
“Ta —— ta đã quên.” Sở Tu Viễn lúc ấy chỉ lo thương lượng sách lược xuất chinh cùng với hoàng đế tỷ phu của hắn, đến miếng nước cũng chưa kịp uống. Ra khỏi cửa cung mới phát hiện bản thân đã trong trạng thái da bụng dán da lưng.
Lâm Hàn đã biết là sẽ như vậy: “Vậy mấy thứ kia phải làm sao đây?” Nói xong, hai mắt bỗng bừng sáng: “Hay là để Mộc nhi mang đến biên quan?”
“Không thể!” Sở Tu Viễn quả quyết cự tuyệt.
Lâm Hàn cũng biết không thể: “Nhưng mà ——”
“Trả lời ta một vấn đề trước. Để làm xong thứ kia cũng phải mất một khoảng thời gian, nếu để đến hai ba năm sau, còn có thể dùng được không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn ngẫm lại: “Có thể!”
“Vậy được rồi.” Sở Tu Viễn: “Sau này có rất nhiều cơ hội. Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với bệ hạ.”
Lâm Hàn: “Nhớ kỹ Trương Hoài.”
Sở Tu Viễn gật đầu, hôm sau vừa gặp Thương Diệu đã lập tức dò hỏi, có thể mang hỏa dược mà thuật sĩ phát hiện lên chiến trường không.
Thương Diệu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, lúc ấy đã nói không thể. Chờ lúc Sở Tu Viễn rời đi, Thương Diệu càng nghĩ càng cảm thấy cũng có thể thử một chút, buổi chiều lập tức tuyên triệu Trương Hoài, sai hắn luyện chế hỏa dược.
Qua ít hôm, Lâm Hàn từ miệng của Sở Tu Viễn biết được chuyện này, bắt đầu tính toán ngày tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-136.html.]
Một ngày của tháng sau, Sở Tu Viễn chân trước vừa tiến cung, Lâm Hàn đã đánh xe ra khỏi thành, đến đỉnh núi cách Trường An gần nhất.
Giờ Tỵ canh ba, Thương Diệu chỉ vào bản đồ chính nói với Sở Tu Viễn, Sở Mộc hẳn là đến chỗ nào chỗ nào, đột nhiên nghe được mấy tiếng ầm ầm ầm —— trời sập đất lún.
Hoàng đế Thương Diệu sửng sốt chớp mắt, lúc tỉnh táo lại đã lập tức nhảy lên ngự án, túm lấy Sở Tu Viễn chạy ra bên ngoài: “Địa long xoay người, nhanh đến điện Tiêu Phòng, bảo hộ Thái tử!”
Sở Tu Viễn hốt hoảng đi theo, ra tới bên ngoài thì khựng lại, phòng ốc không sụp, bốn phía an tĩnh, mọi thứ đều bình thường, tức khắc có dự cảm không ổn: “Hỏng rồi!”
“Sao lại thế này?” Thương Diệu ngơ ngác, ánh mắt đổ dồn vào Sở Tu Viễn mặt mày biến sắc: “Ngươi biết?!”
Sở Tu Viễn không muốn biết, Đại tướng quân đang hận bản thân không thể biến mất ngay lập tức. Nhưng mà chuyện đó không thể nào xảy ra được.
“Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.
Thương Diệu cười lạnh một tiếng: “Tiếng vang lớn kia là do phu nhân của người tạo ra à?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, y đã quay đầu đi vào phòng, lớn tiếng nói: “Không phải địa long xoay người, giải tán hết đi.” Y ngồi phía sau ngự án, cho tả hữu lui ra, nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn: “Nói đi!”
“Bệ hạ có nhớ đến chuyện hỏa dược thần từng đề cập vào tháng trước không?” Sở Tu Viễn để Thương Diệu ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói tiếp: “Ngày đó là do phu nhân nhắc tới chuyện này trước. Thần cảm thấy nàng không hiểu biết về luyện đan, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ dược liệu đó nên mới nói Trương Hoài bên cạnh bệ hạ tinh thông thứ này, có thể đem giao lại việc đó cho Trương Hoài.
“Phu nhân cho rằng thần khinh thường nàng nên một hai phải làm thử xem sao.” Sở Tu Viễn cẩn thận tìm từ ngữ: “Vi thần cảm thấy ngăn không được nên mới để nàng thử một lần, không thành sẽ khiến nàng chết tâm, không nghĩ tới… Không nghĩ tới…”
Thương Diệu: “Để trẫm nói thay ngươi, không nghĩ tới nàng lại thành công. Phu nhân của ngươi mà ngươi không hiểu sao, nếu không nắm chắc mười phần nàng sẽ mở miệng nói sao?!”
“Nhưng mà nàng nói nàng không biết luyện đan, thần cũng chưa bao giờ nghe nàng đề cập qua. Ngày ấy nói nhắc tới chuyện này chỉ là do thần nói với nàng bệ hạ lệnh cho Sở Mộc thống lĩnh mười ngàn kỵ binh hành quân gấp truy kích Hung Nô.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu tin tưởng lý do thoái thác của Sở Tu Viễn, đây cũng đâu phải lần đầu Lâm Hàn làm mấy chuyện tiền trảm hậu tấu này, sớm đã quen tay hay việc.
“Hiện giờ nói mấy chuyện này còn ý nghĩa gì không?” Thương Diệu nhìn chằm chằm Sở Tu Viễn hỏi: “Nàng làm được từ khi nào?”
Sở Tu Viễn làm bộ tự hỏi: “Hơn mười ngày trước. Nhưng vi thần không tin, chỉ nghĩ thứ nàng làm ra chẳng phải đan dược gì cả.” Hắn khoa tay múa chân một lúc: “Lớn hơn nắm tay của thần, khá ẩm ướt nên thần cho rằng nàng làm hỏng rồi.” Nói xong cúi đầu chờ mắng.
Nét mặt kinh ngạc của Sở Tu Viễn vừa rồi trông không giống giả vờ, Thương Diệu tin tưởng hắn không biết hôm nay Lâm Hàn đi thử thuốc: “Ngươi cũng không biết hiện tại nàng đang ở đâu sao?”
Nằm ngoài dự kiến của Thương Diệu, Sở Tu Viễn lại gật đầu.
Thương Diệu: “Ngươi biết?”
“Phu nhân từng than phiền đường xá về huyện Phượng Tường quá gập ghềnh, còn nói cái gì mà muốn giàu lên thì phải sửa đường, phải lót đường bằng sỏi đá. Thần nói với nàng việc lên núi khai thác đá rất khó khăn, để đập nát khối đá còn khó khăn hơn, dân chúng không thể nào tu sửa được, triều đình cũng không thể.” Sở Tu Viễn vừa hồi tưởng vừa nói: “Cuối cùng phu nhân không nhắc tới nữa.” Lại dừng một chút: “Ban nãy nghe được âm thanh kia, nếu thần đoán không sai thì chắc là nàng đang ở chân núi.” Giơ tay chỉ về phía núi lớn: “Đầu tiên là thử thuốc, sau đó sẽ phá nát khối đá làm sỏi lót đường.”
Thương Diệu ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý. Nhưng y cũng phát hiện ra một chuyện: “Phu nhân của ngươi muốn làm hỏa dược không phải bởi vì trẫm lệnh Sở Mộc xuất chinh mà là vì sửa đường.”
“A?” Sở Tu Viễn kinh ngạc, còn có thể giải thích như vậy sao.
Thương Diệu hừ một tiếng: “Cũng chỉ có ngươi tin tưởng lý do thoái thác của nàng. Sở Mộc xuất chinh bất quá chỉ là cái cớ để nàng lấy vật kia ra thôi. Không chừn nàng đã âm thầm làm những chuyện này sau lưng ngươi từ lâu rồi. Sau năm mới ngươi phải ở quân doanh thường xuyên, nàng có dọn sạch nhà kho của ngươi ngươi cũng không biết đúng không?”
Sở Tu Viễn thật sự không biết, mấy năm nay hắn cũng chưa đến nhà kho lần nào.
Thương Diệu thấy hắn á khẩu không trả lời được, bất đắc dĩ: “Ngươi nha, cũng phải để mắt nhiều một chút.” Dừng một chút: “May mắn ngươi là Đại tướng quân của triều ta, nếu ngươi chỉ là một tiểu quan giữ thành, nàng ——”
“Nàng cũng chướng mắt vi thần.” Sở Tu Viễn nói tiếp.
Thương Diệu đứng dậy: “Cũng không ngốc lắm.” Nói xong bèn đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn đuổi theo: “Bệ hạ…”
“Phu nhân ngươi thông minh như vậy, hẳn là trong phủ vẫn còn.” Thương Diệu dừng lại xoay người: “Giữ lại để đối phó với trẫm, đúng không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hình như có hai rương, mới nãy chỉ có một trận tiếng vang, hẳn là còn có.”
“Chúng ta đi tìm nàng.” Quân thần hai người đến phủ Đại tướng quân, nâng rương đồ lên xe ngựa, chạy thẳng tới ngọn núi gần với kinh thành nhất, còn chưa tới chân núi, quân thần hai người đã thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc. Thương Diệu cười: “Phu nhân ngươi đang đợi ngươi và trẫm kìa.”