Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:14
Lượt xem: 158

 

Sở Tu Viễn không thích thứ hạt lúa không có hương vị này, dứt khoát tách ra rồi đưa hết chol Lâm Hàn. Sau đó hai phu thê đi rửa mặt chải đầu, chờ tới giờ dùng bữa chính.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn và mấy hài tử về phòng nghỉ ngơi, Sở Tu Viễn tiến cung diện thánh để hỏi về chuyện cho mấy hài tử đi bán dưa.

Sáng hôm sau, Sở gia vừa mới dùng bữa xong đã thấy tiểu Thái tử tới.

Sở Dương dẫn nó và Sở Ngọc đến Hầu phủ của Sở Mộc hái dưa.

Sở Mộc đang ở quan ngoại, dưa ở Hầu phủ không có ai ăn, ba hài tử đã hái hai sọt khổ qua cùng với hai sọ dưa lê và dưa chuột.

Tiểu Thái tử thử kéo một cái sọt nhưng lại kéo không nổi: “Đại Dương, nhiều như vậy sao mà mang đi được?”

Lâm Hàn từng đề cập tới chuyện thưởng dưa cho những hạ nhân làm việc nghiêm túc trước mặt mấy hài tử, cho nên lúc Sở Dương hái đều chọn những trái nhỏ, vẻ ngoài xấu xí, cũng không nghĩ sẽ hái thêm: “Dưa bấy nhiêu là được rồi. Chúng ta hái thêm hai sọt khổ qua nữa. Thứ kia rất mau chín, người trong phủ bọn ta cũng không thích ăn.”

Tiểu Thái tử nghe vậy lập tức sáng mắt: “Mẫu hậu của ta cũng không thích ăn.”

Sở Ngọc thuận miệng hỏi: “Hoàng Hậu cô mẫu thích ăn cái gì?”

Tiểu Thái tử nghĩ một hồ: “Mẫu hậu thích ăn vải, anh đào và dâu tây.”

“Cô mẫu thật biết ăn đó.” Sở Ngọc nói: “Ta cũng thích ăn mấy thứ đó. Nhưng mà nhà bọn ta chỉ có một cây vải và một cây anh đào thôi.”

Tiểu Thái tử gật đầu: “Ta biết. Phụ hoàng nói hai năm nữa là vải và anh đào ở vườn Phù Dung kết quả rồi. Đến lúc đó ta sẽ mang cho các ngươi.” Tạm dừng một chút, nghĩ nghĩ: “Chúng ta học theo Mộc biểu ca, trèo lên cây vừa hái vừa ăn.”

Sở Ngọc vội hỏi: “Một lời đã định?”

“Cô là Thái tử, nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh.” Tiểu Thái tử ưỡn n.g.ự.c nói.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn thấy ba hài tử đi mãi chưa về nên mò sang tìm, kết quả vừa vào cửa đã nghe được câu nói đó. Lâm Hàn buồn cười: “Còn nói chuyện sao.”

Ba hài tử đồng loạt quay đầu, trăm miệng một lời: “Sao hai người lại tới?”

“Tới giúp các con dọn trái cây.” Lâm Hàn bước qua đó, phát hiện dưa còn lại ở trên cây vừa lớn vừa đẹp, Lâm Hàn vô cùng hài lòng: “Dịch nhi, lúc đến chợ đông không được nói phụ hoàng, mẫu hẫu, phải nói cha, nương có biết không. Nếu có người hỏi con có phải là Thái tử không, con phải nói bọn họ đã nhận sai người. Tuyệt đối không được để người khác nhận ra.”

Tiểu Thái tử nghiêm túc nói: “Con biết rồi, cữu mẫu, phụ —— cha đã nói qua.”

“Thật ngoan.” Lâm Hàn sờ đầu tiểu Thái tử, giúp mấy hài tử hái hết số khổ qua chín xuống, lại đến cách vách hái thêm vài quả khổ qua.

Kết quả là hái được đầy sáu sọt khổ qua, mỗi sọt nặng đến bốn năm chục cân.

Sở Tu Viễn nhìn chằm chằm cấm vệ đang cẩn thận chất đồ lên xe, nhịn không được hỏi Lâm Hàn: “Lần này vẫn bán theo quả sao?”

“Lần này bán theo cân.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn nhìn nàng, chờ nàng tiếp tục nói.

“Năm trước Đại Bảo bán mấy thứ này đã từng nói với mọi người, hạt giống đó có thể mang đi trồng, rất dễ sống, chắc chắn đã có không ít người trồng thử.” Lâm Hàn nói: “Trước kia ta cũng đã cho Hà An ra ngoài bán dưa. Nhìn thấy Đại Bảo bán đắt hàng như vậy, những người đã trồng mấy loại quả này chắc chắn sẽ mang ra bán. Kể từ đó tới nay tất nhiên đã trồng được rất nhiều. Cho dù không nhiều lắm thì cả chợ đông cũng không phải chỉ còn mỗi nhà chúng ta bán thứ này nữa.”

Sở Tu Viễn: “Vậy ta và nàng có đi không?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Đại Bảo chín tuổi, Nhị Bảo tám tuổi, nên học cách gánh vác trách nhiệm.”

Sở Tu Viễn cũng có ý này, tiễn hài tử đi, dặn dò cấm vệ chăm sóc cho bọn nó, phu thê hai người trở về phòng ai bận việc nấy.

Gần đến buổi trưa, Lâm Hàn từ nhà bếp đi ra đã nghe được âm thanh ríu rít của đám hài tử.

Lâm Hàn lần theo âm thanh đi tới, đã thấy bọn nó đang ở rừng cây ăn quả: “Bán xong rồi?”

“Xong rồi.” Sở Dương gật đầu: “Nhưng lần này bán không tốt lắm.”

Lâm Hàn: “Vì sao?”

Sở Ngọc vội vàng nói: “Bọn họ chê dưa của chúng ta vừa nhỏ vừa xấu. Còn nói của người khác vừa to vừa tròn, còn rẻ hơn chúng ta. Ca nói của chúng ta rất ngọt, bổ ra cho bọn họ nếm thử, bọn họ thấy ngọt thật mới chịu mua. Nếu không có tới chiều cũng không bán hết.”

Dưa và khổ qua đã không còn hiếm nữa, khách nhân bắt bẻ là chuyện bình thường. Nhưng nàng sở dĩ cho bọn nó hái những quả khó coi, thứ nhất là có thể mài giũa tính tình của bọn no, thứ hai những thứ đó đều là dưa từ không gian lấy ra trồng, được hạ nhân chăm sóc tỉ mỉ, hương vị tất nhiên ngon hơn dưa ở ngoài, kiểu gì cũng sẽ bán được thôi.

Nhưng Lâm Hàn cũng không nói mấy chuyện này: “Nhưng mà các con vẫn bán hết không phải sao? Ta cảm thấy các con đã lợi hại hơn năm trước rồi, đã sai nhà bếp chuẩn bị sườn dê cho các con, thịt kho tàu và cả bánh nướng áp chảo nữa.”

Tiểu Thái tử nhịn không được hỏi: “Bánh nướng áp chảo là gì?”

Lâm Hàn: “Là cán bột mì thành miếng mỏng rồi mang đi hấp chín, sau đó phết nước sốt được làm từ thịt dê, hành, sa tế và đậu lên trên rồi cuốn lại. Dịch nhi đã từng ăn chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-140.html.]

Tiểu Thái tử liên tục lắc đầu, vô cùng hâm mộ: “Cữu mẫu thật là lợi hại a. Cữu mẫu có thể nhờ đầu bếp là nhiều hơn một chút không?”

Lâm Hàn cười nói: “Đủ cho con ăn mà.”

Tiểu Thái tử có chút ngượng ngùng: “Không phải, cữu mẫu, con muốn mang về cho phụ hoàng và mẫu hậu nếm thử.”

“A?” Lâm Hàn không đoán được, lúc phản ứng lại đã không tiếc lời khen ngợi: “Dịch nhi thật là hài tử ngoan. Nhưng mà thứ đó để lạnh sẽ không ngon nữa.”

Tiểu Thái tử thất vọng.

Lâm Hàn cười nói: “Nhưng mà ta có thể viết lại cách làm nha.”

Tiểu Thái tử mặt mày hớn hở: “Cảm ta cữu mẫu.”

“Đều là người một nhà, không cần khách sáo. Nhờ Đại Bảo lên cây hái quả cho các con đi, ta đi viết ngay đây.” Lâm Hàn nói: “Lát nữa chúng ta dùng cơm.” Xoay người phát hiện Sở Tu Viễn đang đứng ở cửa lớn đại viện, nàng qua đó nhỏ giọng hỏi: “Chàng đứng đây làm gì?”

Sở Tu Viễn: “Vốn dĩ muốn tới hỏi bọn nó đã bán hết chưa.” Kết quả lại nghe được cuộc đối thoại của Lâm Hàn và mấy hài tử: “Đại Bảo muốn kiếm mua sao?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Hình như là quên rồi, chỉ lo sầu vì buôn bán không được như ý. Đi, đi nghiền bột cho ta nào.” Nàng lắc lắc cánh tay Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn thuận thế giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Cứ hai ba ngày nàng lại viết một bản, không ngại phiền sao.”

“Vậy phải làm sao đây.” Lâm Hàn nói, bước chân khựng lại

Sở Tu Viễn bị nàng kéo tới mức hơi lảo đảo: “Làm sao vậy?”

Lâm Hàn ảo não: “Chàng nói xem sao ta lại ngốc như vậy chứ. Giấy làm ra ở vườn Phù Dung có thể dùng để viết, còn có thể đóng thành sách, tại sao ta không viết hết mấy thứ kia lại rồi đóng thành một quyển. Sau này có người hỏi thì chỉ việc đưa cho bọn họ là được ——”

“Cho bọn họ tự chép lại sao?” Sở Tu Viễn cười nói.

Lâm Hàn lắc đầu: “Không phải.” Nàng đột nhiên nghĩ đến một biện pháp hốt bạc: “In ra, ai muốn thì bán cho người đó một quyển. Chàng thấy sao?”

Sở Tu Viễn cảm thấy không hiểu gì: “Nàng in bằng gì? Con dấu sao?”

“Đương nhiên không phải. Khắc lên tấm gỗ nha.” Lâm Hàn càng nói càng cảm thấy có khả năng: “Đến lúc đó muốn in ra bao nhiêu thì in, ta không bao giờ phải lo lắng không có đủ bạc dùng nữa. Bởi vì một quyển sách đã đủ cho chúng ta ăn cả đời.”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Khắc lên tấm gỗ rồi làm sao mà in được? Phu nhân, đừng nghĩ trời nghĩ đất nữa, mau đi viết công thức cho Dịch nhi đi.”

Lâm Hàn: “Chàng không hiểu ta cũng không trách chàng. Lát nữa chàng đưa Thái tử về nhớ nói với bệ hạ, ta bỏ tài nghệ và công thức, y góp nhân lực và địa điểm, bạc kiếm được sẽ chia đôi. Nếu y không đồng ý, ta sẽ tìm người khác hợp tác.”

Sở Tu Viễn đánh giá Lâm Hàn một phen, thử thăm dò hỏi: “Nàng làm thật à?”

Lâm Hàn nhíu mày: “Chuyện có liên quan tới bạc, ta từng nói dối bao giờ chưa?”

Sở Tu Viễn nghẹn lại: “Nhưng mà ——”

“Không có nhưng mà, nhất định là được.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn chỉ cảm thấy buồn cười: “Nàng không thử trước sao? Hoặc viết một bản kế hoạch ra. Dù sao cũng đâu thể để bệ hạ đưa thợ mộc tới đây điêu khắc, nàng sẽ phải nói cho bọn họ nghe. Nếu như vậy, nàng không muốn nổi danh cũng khó.”

So với thanh danh vang dội, Lâm Hàn càng thích kiểu từ từ giàu lên. Bằng không mỗi tối nhà bọn họ đều phải tiếp đón trộm đêm mất.

Lâm Hàn gật đầu: “Phu quân nhắc nhở đúng lắm.”

Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, vui vẻ gọi phu quân, phẫn nộ cũng kêu phu quân, không tức giận lắm thì kêu hẳn đại danh của hắn, như vậy mà cứ nói Đại Bảo Bảo suốt ngày thích biến hóa, hắn thấy Đại Bảo Bảo hẳn là học được cái kiểu như vậy từ nàng.

“Vi phu có thể làm gì không?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lâm Hàn: “Chàng đi tìm công thức ta đưa cho Hà An và đầu bếp đi. Chắc là nằm trong nhà bếp.”

Sở Tu Viễn lấy hết mớ công thức về, Lâm Hàn đưa bút lông cho hắn: “Chữ ta xấu lắm, chàng viết giúp ta.”

Sở Tu Viễn vừa giận vừa buồn cười: “Ta viết còn người ký tên là nàng sao?”

Lâm Hàn không cần nghĩ ngợi: “Đương nhiên là ta.”

“Vậy nàng tự viết đi.” Sở Tu Viễn cũng không để tâm chuyện nàng viết công thức gì đó, chỉ vì đã số người dân trong thành không mua nổi sách, nàng có viết xong thì ngoài tiệm ăn, quán rượu hay nhà tam công cửu khanh ra cũng không còn ai mua nổi.

Sở Tu Viễn tính thử, nhiều lắm là bán được năm mươi quyển. Một quyển một quan tiền cũng không hoàn vốn được

Lâm Hàn: “Chàng cho rằng chàng không giúp ta thì ta không tìm được người khác sao?”

Sở Tu Viễn đưa bản thảo cho nàng: “Thích tìm ai thì tìm. Cần dùng bạc thì cứ hỏi Hà An, chỉ cần đừng tìm ta, nàng có gây họa cho nửa cái nhà kho ta cũng sẽ không hỏi nửa lời.”

Loading...