Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:17
Lượt xem: 143
Lâm Hàn vốn đã hơi tức giận nghe vậy lại nguôi, lại muốn nhấc chân đá hắn bay thật xa, nam nhân này còn thiếu đánh hơn cả Đại Bảo Bảo.
“Chàng vẫn còn là phu quân của ta sao?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Tu Viễn thầm nói, lúc này lại gọi phu quân, không phải là Sở Tu Viễn sao.
“Không phải phu quân của nàng mà lại mang cả nhà kho giao cho nàng sao?” Sở Tu Viễn hỏi lại.
Lâm Hàn nghẹn lời, phất tay: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, bây giờ ta thấy chàng thì lại phiền.”
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ cười cười, thấy những công thức đầu tiên được viết trên thẻ tre nên đã mở nó ra.
Lâm Hàn duỗi tay cướp đi: “Đứng sang một bên đi.”
“Phu nhân, vi phu có biện pháp kiếm bạc đây.” Sở Tu Viễn ngồi bên cạnh nàng, nói.
Lâm Hàn nhàn nhạt liếc nhìn hắn, rồi lại tiếp tục viết công thức cho tiểu Thái tử.
Sở Tu Viễn: “Chuyện in sách nàng nói có khả năng làm được, nhưng mà sẽ không có nhiều người mua công thức nấu ăn đâu. Bệ hạ có được kỹ thuật của nàng, mặc dù sẽ giúp nàng in nhưng cũng phải kéo dài khoảng một năm rưỡi để nàng in hết số sách y cần rồi mới in giúp cho nàng.”
Điểm này Lâm Hàn thật không nghĩ tới, hoàng đế Thương Diệu có thể làm như vậy thật nha: “Sau đó thì sao?” Tức giận hỏi.
Sở Tu Viễn biết nàng nghe lọt tai, vô cùng vui vẻ: “Thay vì in công thức nấu ăn thì sao không in《 Luận Ngữ 》, 《 Đạo Đức Kinh 》,... Hơn phân nửa người đọc sách đều không thiếu bạc. Dù bản thân bọn họ không mua, bậc cha chú của bọn họ nghe nói là sách bệ hạ in, cũng sẽ mua cho bọn họ.”
Lâm Hàn: “Không lo bán không được đúng không? Còn có thể là cung không đủ cầu.”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn buông bút lông.
Sở Tu Viễn duỗi tay đặt ngay ngắn cho nàng: “Ta nghe người ta nói, quân tử xa nhà bếp. Nhưng nữ tử biết chữ không nhiều lắm. Nàng tự ngẫm xem người mua công thức nấu ăn nhiều hơn hay là mua《 Luận Ngữ 》 nhiều hơn.”
Lâm Hàn sáng mắt, vỗ một cái lên vai Sở Tu Viễn: “Không hổ là phu quân của ta!”
Sở Tu Viễn thật muốn chặt tay, lấp miệng nàng lại, có người nào nói chuyện với phu quân như vậy không.
“Nàng lại muốn làm gì?” Sở Tu Viễn tò mò không thôi.
Lâm Hàn chống cằm: “Ta đột nhiên nghĩ chuyện in sách cũng không cần thiết phải giao cho người khác, ta mua một cửa hàng là được. Chàng giúp ta viết mấy chữ, ta tìm người làm tấm biển treo lên, lại tìm tên cho cửa hàng.”
“Nàng đúng là…” Sở Tu Viễn không biết nên nói gì cho phải: “Định đặt tên là gì?”
Lâm Hàn: “Trung Hoa thư tịch.”
“Là hai chữ Trung Hoa trong Trung Nguyên Hoa Hạ sao?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn liên tục gật đầu.
Sở Tu Viễn không nhịn được tặc lưỡi: “Khẩu khí cũng không nhỏ, phu nhân.”
“Là chuyện kinh doanh của ta và bệ hạ, không gọi Trung Hoa sẽ không khiến bệ hạ thất vọng sao?” Lâm Hàn hỏi lại.
Đại tướng quân không dám phản bác, chỉ có thể nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
Lâm Hàn: “Chàng có giúp ta không?”
“Giúp!” In ấn 《 Luận Ngữ 》 là chủ ý của hắn, hắn cũng không dám đẩy việc nữa, bằng không đêm nay hắn phải đến thư phòng ngủ mất. Nhưng hắn cũng không muốn sao chép thực đơn: “Ta nói với bệ hạ giúp nàng.”
Lâm Hàn cúi đầu nhìn thực đơn trước mặt, đã hiểu ý hắn: “Đi ra ngoài!”
“Dùng xong là vứt, không phải nàng đã nói không hổ là phu quân của nàng sao?” Sở Tu Viễn trêu chọc.
Lâm Hàn cầm lấy bút lông, tay còn lại ra sức vẫy —— cút đi!
Sở Tu Viễn lắc đầu bật cười, ra ngoài nhìn thấy nha hoàn mang mấy hài tử đi rửa tay, lại đẩy cửa đi vào.
Lâm Hàn ngẩng đầu thấy là hắn, trừng mắt nhìn hắn rồi tiếp tục viết thực đơn.
“Trước tiên cứ in《 Luận Ngữ 》, thực đơn của nàng có thể chờ sau, ăn cơm.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn không viết sách mà là viết thực đơn cho tiểu Thái tử, nhìn cũng tạm ổn rồi bèn buông bút lông đứng lên, đến bên cạnh Sở Tu Viễn, trừng mắt nhìn hắn: “Chàng thật phiền!”
Sở Tu Viễn cười khổ, lúc nãy hắn không nên nói nhiều như vậy mà nên để nàng tới trước mặt hoàng đế đôi co một phen. Bây giờ thì hay rồi, hắn một lòng muốn tốt cho nàng, nàng lại thấy hắn phiền.
“Phu nhân ——”
Lâm Hàn bỗng nhiên dừng lại: “Lại kêu ta làm gì?”
Sở Tu Viễn khựng lại, lời vừa đến bên miệng lại quên mất. Thấy nàng đang nhìn chằm chằm, hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Bông nàng trồng đã chín rồi. Không đúng, là nứt ra rồi, nàng không phát hiện sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-141.html.]
Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết, đã cho lão Hà thu thập.”
“Nàng nói bông sau khi thu hoạch còn phải tách phần gòn ra mới dùng được, nàng đã dạy ông ấy cách làm sao?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn ngẩn người, cẩn thận ngẫm lại hình như nàng chưa dạy. Nghe nói sau khi thu hoạch còn phải đập bông, đến khi nó mềm như tơ lụa mới có thể dùng được . Lâm Hàn không nhịn được xoa xoa thái dương, nàng đúng là biết kiếm việc cho mình mà, trồng bông làm gì chứ, nên trồng đậu phộng và hạt hướng dương là được rồi. Bớt việc bớt lo còn ăn ngon.
Sở Tu Viễn vốn dĩ không biết nói gì nên nói đại, không nghĩ hắn lại nói trúng rồi.
“Phu nhân, việc cấp bách bây giờ là mấy thứ kia.” Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy, ta đã bận rộn như vậy rồi, chàng còn không giúp ta.”
“Ta giúp, ngày mai ta sẽ viết bản kế hoạch đưa cho bệ hạ.” Sở Tu Viễn vội nói.
Chữ của Lâm Hàn rất xấu, nàng chỉ muốn Sở Tu Viễn giúp nàng viết thực đơn, thấy hắn không chịu tiếp thu, lại nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, này nam nhân này không thể giả ngu một lần sao.
Không thể!
Đại tướng quân thân kiêm hai chức, trừ ngày hưu mộc ra thì ngày nào cũng bận tới tối muộn, nhưng lại không muốn giúp nàng làm mấy chuyện vô nghĩa, thấy nàng trừng mắt nên đi qua ôm lấy eo nàng: “Dùng cơm trước đã. Ăn no mới có sức lực, Đại Bảo Bảo nói thế đó.”
“Nói ta làm gì?”
Sở Tu Viễn quay đầu lại, tiểu hài tử ba bước làm một nhảy tới.
Lâm Hàn: “Cha con nói con lại béo lên rồi.”
Tiểu hài tử dừng lại, sờ sờ bụng nhỏ, bẹp miệng, ngẩng đầu trừng Sở Tu Viễn: “Con không béo. Hừ!” Lại bước nhanh tới trung đường.
Sở Tu Viễn buồn cười: “Nàng phải làm tới mức này sao?”
“Ta không biết chàng đang nói gì.” Lâm Hàn đẩy tay hắn ra, đi theo Đại Bảo Bảo vào phòng.
Sở Dương lôi kéo Thái tử bước tới, nghiêng đầu đánh giá cha hắn: “Cha lại chọc giận nương à?”
Sở Tu Viễn muốn nói không có, lại chú ý tới Sở Nhị Bảo, trong lòng hắn lại có chủ ý khác: “Dùng cơm trước đã, muốn biết thì để sau rồi nói.”
Sở Dương lập tức biết để sau rồi nói chính là không nói, bĩu môi cùng Thái tử vào phòng.
Chạng vạng, Sở Tu Viễn đưa tiểu Thái tử về, đưa phần tấu chương ghi lại chủ ý của Lâm Hàn cho hoàng đế tỷ phu của hắn, trở về lại gọi Sở Ngọc đến thư phòng.
Sở Nhị công tử lo sợ bất an: “Cha, ngài muốn, làm cái gì?”
“Đừng sợ, cha không dạy dỗ con, cũng không khảo tra con, ta có chuyện muốn nhờ con giúp.” Sở Tu Viễn vẫy tay với nó, sắp xếp mớ bản thảo lộn xộn trên án kỉ rồi đưa cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc nhìn nhìn, không rõ nguyên do: “Cái này không phải là thực đơn sao?”
“Nương con muốn biến những công thức này thành một quyển sách, sau đó xin bệ hạ in ra rồi bán trong cửa hàng nhà ta. Con nghe hiểu không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Sở Ngọc gật đầu, lại lắc đầu: “Nhi tử hiểu bán sách nhưng mà in ấn là gì?”
“Cái này là một kỹ thuật siêu hạng, bên chỗ bệ hạ còn chưa chuẩn bị xong, cho nên sách này có thể từ từ viết.” Sở Tu Viễn nhìn bản thảo mở miệng: “Con cũng thấy chữ của nương con rồi, chẳng khác gì giun bò. Cha bận rộn công vụ, không thể tĩnh tâm giúp nương con biên sách, con có thể giúp nương được không?”
Sở Ngọc không chút suy nghĩ, gật đầu: “Nhưng mà con đâu biết viết mấy cái này.”
“Nương đọc, con viết, sau khi viết xong lại sao chép một lần, như vậy sẽ không mắc lỗi.” Sở Tu Viễn đã nghĩ xong giúp con hắn rồi: “Nếu con thấy thú vị thì có thể ghi chép chuyện nhà chúng ta.”
Sở Ngọc trợn to mắt: “Nương không cho nói mà, cha ——”
Sở Tu Viễn khoát tay, ngắt lời nó: “Ta đang nói tới chuyện đầu xuân mỗi năm, con và nương còn có ca ca đệ đệ xuống ruộng trồng dưa. Ta biết các con chỉ ở bên cạnh quan sát. Không thể khiến người ta biết được nhà ta nô bộc thành đàn, lại đoán được nội dung đang viết về nhà ta, con có thể đổi nhân vật từ nô bộc thành bản thân con. Viết về các loại rau củ quả, khoai lang, và bắp đã có sẵn ở ngoài, viết về cách trồng, thời gian thu hoạch và cách chế biến thành món ăn. Con thấy thế nào?”
Sở Ngọc ngẫm nghĩ, lật lật công thức trong tay: “Ở đây đã viết sẵn cách chế biến.”
“Bên trong không có ghi lại cách luộc bắp, cũng không nói bắp có thể dùng nấu cháo, cũng không có viết về khoai nướng và cách dùng khoai để nấu cháo.” Sở Tu Viễn nói.
Sở Ngọc mở ra nhìn xem, quả thật không có, chỉ có mấy món mì, phở và một số món rau: “Cha, con còn có một vấn đề, sách viết xong sẽ đề tên con sao?”
Sở Tu Viễn thầm nhủ quả không hổ danh là nhi tử tốt của nương con, còn chưa động bút đã nghĩ đến chuyện “chiếm làm của riêng”.
Sở Tu Viễn cười nói: “Chuyện này con phải bàn luận với nương con nha. Đây là đồ của nương, nhưng người viết là con.”
“Được, cha.” Sở Ngọc xoay người chạy ra ngoài.
Sở Tu Viễn há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói chữ nào, hài tử đã biến mất tăm. Đại tướng quân không nhịn được nghiến răng, không hổ là thân nhân của hắn, dùng xong là vứt.
“Cha, còn ngồi đó làm gì?”
Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, giương mắt nhìn, ngoài cửa lại nhiều thêm một cái đầu nhỏ: “Con không đi tìm nương con sao?”
“Nương không ở nhà, cha biết nương ở đâu không?” Sở Ngọc hỏi.
Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Chắc là ở bên nhà Mộc ca?” Hắn vừa nói xong, đầu nhỏ lại biến mất. Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy nghẹn đến mức khó chịu, mấy người này, có còn để trụ cột gia đình như hắn trong mắt không hả.