Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:27
Lượt xem: 125
Lâm Hàn bị hắn nói cho sửng sốt, lập tức nhíu mày sinh lòng không vui: “Ta muốn làm dầu vừng khi nào? Đừng có mà vu khống ta!”
“Mấy ngày trước mỗi ngày nàng đều lẩm bẩm mua lừa xay dầu vừng, vi phu nhớ nhầm sao?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Lâm Hàn lườm hắn một cái: “Chỉ có việc này mới nhớ rõ thôi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn khẽ nói, nếu không phải lo lắng nàng cùng bệ hạ đánh nhau, ta mới lười hỏi nhiều như vậy.
“Mua lừa làm gì?” Sở Tu Viễn không đợi nàng mở miệng, lại nhắc nhở nàng: “Phía trước là cây ăn quả, phía sau tất cả đều là rau củ, không có chỗ để nuôi lừa đâu.” Hắn dừng một chút: “Trừ khi đập bỏ chuồng heo rồi dựng lại.”
Lâm Hàn ngồi thẳng dậy: “Đồng ý rồi à?”
Sở Tu Viễn muốn nói, hắn không đồng ý được không. Hơn nữa, hắn không đồng ý cũng vô dụng.
“Khách viện không được!” Mặc dù Sở gia không có mấy thân thích, hắn cũng không có môn khách, khách viện tạm thời không cần dùng đến nhưng Sở Tu Viễn cũng không muốn biến phòng ở đang yên đang lành thành một cái chuồng lừa.
Lâm Hàn cũng không muốn, cho nên nàng nhìn trúng cách vách: “Ngựa của Sở Mộc nuôi ở trong viện chúng ta đúng không?”
Sở Tu Viễn theo bản năng gật đầu.
Lâm Hàn: “Chuồng ngựa của hắn để trống à?”
Sở Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ: “Cái này thì nàng cứ nói với Sở Mộc, hắn đồng ý ta liền không có ý kiến.”
Lâm Hàn lập tức đứng lên: “Sở Mộc mới không nhiều chuyện như chàng đâu.”
“Chờ một chút, còn chưa nói mua lừa làm cái gì.” Sở Tu Viễn vội vàng gọi nàng lại.
Lâm Hàn: “Xay bột đậu làm mì sợi, xay bột ngô làm bánh ngô.”
“Bánh ngô là gì thế?”
Lâm Hàn phất phất tay: “Chàng chỉ cần ăn là được.” Dứt lời, người đã ra khỏi thư phòng.
Sở Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nhìn thấy công văn trên thư án, nhéo nhéo mi tâm vứt bỏ tạp niệm, bận rộn đến mức cổ tay đau nhức, đứng dậy đi ra ngoài mới phát hiện mặt trời đã lặn.
Đi tới nội viện, không thấy Lâm Hàn, cũng không thấy Đại Bảo Bảo thích điên thích nháo kia, Sở Tu Viễn không cần nghĩ cũng biết đều ở cách vách, không chừng lừa và cối xay cũng đã mua về.
Vì chứng thực suy đoán này, Sở Tu Viễn uống chút nước, hái một quả táo rồi đi sang phủ bên cạnh.
Quả nhiên, bên cạnh đang náo nhiệt giống như cái chợ.
Đại Bảo Bảo chạy vòng quanh con lừa, Sở Dương cùng Sở Ngọc nhìn chằm chằm cái cối xay lớn, giống như là chưa từng thấy bao giờ.
Sở Tu Viễn vừa gặm táo vừa đi đến bên cạnh Lâm Hàn: “Phu nhân thật đúng là nhanh như chớp đấy.”
“Sao ta không thấy chàng có một chút ngạc nhiên nào thế?” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nhàn nhã nói: “Vi phu là phu quân nàng, là người hiểu rõ nàng nhất trên đời này.”
“Táo có ngon không?” Lâm Hàn thình lình hỏi một câu, phản ứng đầu tiên của Sở Tu Viễn là nhìn quả táo trên tay, không có sâu, cũng không bị dính bẩn, liền thành thành thật thật gật đầu - ngon lắm.
Lâm Hàn lại hỏi: “Năm nay ngon, hay là năm ngoái ngon hơn?”
Sở Tu Viễn hiểu được, sau đó dở khóc dở cười: “Của mình mình ăn thì như thế nào cũng ngon cả. Bị người khác ăn thì quỳnh tương ngọc dịch đối với ta cũng chỉ như là không khí.”
Lâm Hàn rất hài lòng với câu trả lời này: “Cả một năm nay chàng ru rú trong nhà, mấy bằng hữu kia của chàng không hỏi xem chàng xảy ra chuyện gì à?”
Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Vi phu vẫn rất bận rộn.”
Hắn rất bận rộn, nhưng vẫn có thời gian để đi ra ngoài để gặp gỡ bằng hữu.
Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi: “Bằng hữu ngươi không hỏi táo nhà ta chín chưa à?”
Đại tướng quân không bình tĩnh nổi nữa.
Lâm Hàn vui vẻ, giữ chặt cánh tay hắn không cho hắn chạy: “Nói thế nào? Phu quân?”
Sở Tu Viễn vừa nghe đến hai chữ “phu quân” liền da đầu tê dại, dứt khoát đem vấn đề ném trở lại cho Lâm Hàn: “Nàng muốn vi phu trả lời như thế nào?”
Lâm Hàn nhéo cánh tay hắn một cái.
Sở Tu Viễn lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-146.html.]
Đại Bảo Bảo chạy tới, ngửa đầu hỏi: “Có phải hai người định đánh nhau không?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua.
Trong mắt Lâm Hàn hiện lên một tia xấu hổ, trừng mắt nhìn tiểu hài tử: “Chúng ta muốn đánh con!”
Tiểu hài tử giả làm mặt quỷ với Lâm Hàn, giậm chân bỏ chạy: “Mộc ca, cha và nương không đánh nhau đâu.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng quay về phía hắn.
Tiểu Hầu gia ở phía xa vội vàng nói: “Hai người ngoài cười trong không cười, ta nhìn mà sợ đến hoảng, sợ hai người đánh nhau nên mới nói Bảo Bảo đi qua hỏi một chút.” Lập tức bổ sung thêm: “Ta sợ dọa đến Đại Bảo Bảo.”
Tiểu hài tử ngẩng đầu nói: “Đệ không sợ, Mộc ca.”
Sở Mộc nghẹn họng, cúi đầu trừng mắt nhìn nó một cái: “Đệ còn là bé con đấy.”
Tiểu hài tử bướng bỉnh nói: “Đệ là Đại Bảo Bảo, đệ không sợ!”
Sở Mộc giơ tay lên, nghiêm mặt: “Không sợ thì đừng có chạy!”
Tiể hài tử cất bước bỏ chạy, vừa chạy vừa thanh minh: “Đệ không sợ đánh nhau, miễn là không phải đánh đệ, không phải đánh đệ.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời cười phun, nghe được thanh âm nhìn nhau một cái, phát hiện rất ăn ý với nhau, Sở Tu Viễn rất vui vẻ, Lâm Hàn không khỏi trừng hắn một cái: “Còn chưa xong đâu.”
Sở Tu Viễn buồn cười, sao lại nhớ dai vậy chứ.
“Xong rồi. Bởi vì ta nói với bọn họ táo ngon thì mang tặng Hoàng hậu và Thái tử, táo không ngon thì đều bị mấy hài tử ăn hết rồi.”
Lâm Hàn: “Bọn họ không hỏi chàng trồng như thế nào à?”
Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ liền nói: “Không !” Nói ra trong nháy mắt hiểu được, bằng hữu của hắn muốn cây giống, mà như thế thì Lâm Hàn sẽ không cự tuyệt. Đến khi kết trái rồi tặng cho hắn một ít, Lâm Hàn cũng sẽ không ngăn cản bọn họ lui tới.
Tuy nhiên, hắn đã không thể nghĩ tới chuyện này thì bằng hữu của hắn lại càng không nghĩ tới. Giả sử năm sau hắn đưa cho bằng hữu mấy cây giống mang về, không chừng lại bị ghét bỏ - không phải chỉ ăn mấy trái của ngươi sao, còn bắt chúng ta phải trồng cây ăn quả gì đó nữa.
Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn không khỏi cười khổ, không trách Lâm Hàn càng thưởng thức bệ hạ hơn - nhà bọn họ có cái gì thì bệ hạ liền trồng cái ấy, không bắt đem hạt giống qua mà còn sai người đến lấy nữa. Năm nay cũng không muốn lấy đồ ăn trong phủ bọn họ.
“Nghĩ cái gì vậy?” Lâm Hàn vặn cánh tay hắn một cái: “Ta lại chẳng nói gì, tại sao lại có bộ dạng muốn khóc mà khóc không nổi vậy?”
Sở Tu Viễn lấy lại tinh thần: “Vi phu khóc?”
“Giờ thì tốt rồi.” Lâm Hàn lại không yên tâm, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng đế tỷ phu của chàng quở trách chàng à?”
Sở Tu Viễn buồn cười: “Không phải là hoàng đế tỷ phu của nàng sao?”
“Cũng vậy thôi. Vậy không phải là hắn à? Vậy có chuyện gì với chàng à?” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hạ Chương cùng Lữ Tuấn Tài muốn tuyệt giao với chàng sao?”
Sở Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao không phải Viên Hạo?”
“Hắn là tướng quân dưới trướng của chàng, không dám.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn thật lòng muốn cười: “Phu nhân, bị giam trong bốn bức tường đúng là ủy khuất cho nàng rồi.” Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hàn.
Lâm Hàn học hắn vừa rồi nhíu mày: “Chàng có ý tứ gì? Lần sau xuất chinh nhớ dẫn ta theo nhé?”
Chuyện này thì Sở Tu Viễn không dám đáp ứng, trừ phi hoàng đế tỷ phu đồng ý.
Lâm Hàn thông tuệ vô song, có thể nghĩ ra được đủ thứ hiếm lạ cổ quái, bệ hạ không có khả năng cho nàng theo quân đội. Nhưng vừa nghĩ đến tỷ phu hoàng đế hắn không có gì phải sợ, lại cảm thấy có khả năng. Ngược lại, mấy hài tử lại khó xử lý, nhất là Đại Bảo Bảo.
Sở Tu Viễn cười gật đầu: “Có thể. Chỉ cần Đại Bảo Bảo đồng ý.”
“Nó sao?” Lâm Hàn quay sang tiểu hài tử, chỉ thấy tiểu hài tử vươn tay nhỏ bé với Sở Mộc đòi cầm dây cương: “Cũng không sợ bị lừa đá trúng.”
Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Sở Đại Bảo Bảo túm con lừa đi về phía trước, cối xay bị kéo vang lên ầm ầm: “Bên trong không có gì hết à?”
“Cối xay vẫn chưa rửa sạch, con lừa còn không biết kéo cối xay nên không dám bỏ gì vào.” Lâm Hàn nói xong, nhớ tới lời Sở Tu Viễn vừa nói, không khỏi nói thầm: “Thả nó ra cũng khó thật.”
Sở Tu Viễn muốn nói rất khó, vừa nghĩ việc này còn chưa có bóng dáng, không chừng cả đời này hắn cũng không cần xuất chinh nữa, liền đổi đề tài khác: “Vậy là xay bột đậu trước à?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn: “Mì sợi làm từ bột đậu ăn không ngon lắm.” Kỳ thật là rất khó ăn.
Lâm Hàn: “Ta biết, cho nên phải thêm rất nhiều bột mì trắng.”
Sở Tu Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không cho hắn ăn sợi mì từ bột đậu nguyên chất là được: “Ngày mai xay luôn hay để thêm vài ngày nữa đã?”