Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:29
Lượt xem: 109
“Ngày mai. Xay thêm một ít bột lúa mì và bột gạo nữa.” Lâm Hàn ngẫm lại: “Có cần phải xay một ít gạo nếp không?”
Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng: “Chờ một chút, nàng xay nhiều như vậy làm sao ăn hết được?”
“Gạo nếp xay thành bột, hấp chín trong khuôn gỗ, ngon hơn nhiều so với bánh ngọt bán ở chợ phía đông và phía tây.” Lâm Hàn nói xong, tự gõ trán mình một cái.
Sở Tu Viễn giật mình, vội vàng kéo tay nàng xuống: “Làm sao vậy?” Thấy trán nàng đỏ bừng, nhẹ nhàng ấn một cái: “Có đau không? Nàng ngốc à? Sức lực mình mạnh chừng nào mà mình còn không biết nữa sao mà còn gõ như vậy…”
“Ngừng!” Lâm Hàn đau đầu đau óc, không phải do mình đánh mà là bị hắn lẩm bẩm làm cho đau đầu: “Ngày mai chàng sẽ biết vì sao ta đánh mình.”
Ngày hôm sau, Sở Tu Viễn ngủ dậy luyện kiếm, Lâm Hàn có lòng cảnh giác cực mạnh trong nháy mắt mở mắt ra, nhìn thấy là hắn liền định ngủ thêm một giấc, vừa kéo chăn bịt kín đầu Lâm Hàn liền ngồi phắt dậy, ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt một phen liền đi tới phòng bếp.
Đầu bếp đang nhào bột thấy vậy giật mình, vội vàng hỏi: “Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
“Gạo với đậu xanh ta bảo các ngươi ngâm tối hôm qua đâu rồi?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Đầu bếp vội vàng chỉ vào bệ bếp: “Tất cả đều ở đó.”
Lâm Hàn liếc mắt một cái, cũng nhìn thấy cái cối xay nhỏ ngày thường dùng để xay đậu nành: “Hai người các ngươi đến đây, đem đậu xanh hấp chín, gạo thì vớt ra ráo nước rồi nghiền thành bột, thêm nước vào trộn thành hồ.” Sau đó nàng hỏi đầu bếp đang nhào bột: “Bột mì kia của ngươi là bột mì thuần hay có lên men?”
Đầu bếp vội vàng nói: “Bột mì không lên men.”
“Làm thành bánh mì, để chúng ta ăn buổi trưa.” Lâm Hàn nói.
Đầu bếp lộ vẻ khó xử, thăm dò nói: “Chỉ nướng qua một lượt như vậy không ngon đâu. Tiểu Hầu gia không thích.”
“Là do hắn không biết ăn, lát nữa ta sẽ dạy ngươi.” Lâm Hàn lập tức nói với những người khác: “Bột gạo và đậu xanh làm xong thì nói với ta, ta sẽ dạy các ngươi kế tiếp làm như thế nào.”
Từ khi Lâm Hàn gả đến phủ Đại tướng quân, đầu bếp trong phủ chẳng những học được cách xào rau mà còn học cách làm các loại bánh. Lúc này đi ra ngoài cho dù tới quán rượu nào cũng có thể đứng bếp.
Bọn họ sở dĩ không đi ra ngoài, cũng không phải là quán rượu cho ít tiền, mà là ở trong phủ thường xuyên có thể học được cách làm món ăn mới. Ngày sau tùy tiện chọn hai ba món dạy cho hậu nhân, cũng đủ cho hậu nhân dùng vài năm. Cho nên mỗi khi Lâm Hàn muốn ăn vài món tươi mới, đầu bếp chẳng những không ngại phiền toái, còn cực kỳ vui mừng.
Đầu bếp lúc trước nhào bột nhanh chóng nhào cho xong, cán thành bánh rồi cho vào nồi hấp, sau đó đi theo Lâm Hàn chuẩn bị bột gạo.
Khoảng đến giờ Thìn, Đại Bảo Bảo ngủ dậy náo loạn đại ca và nhị ca đến mức hai đứa muốn đánh nó, Lâm Hàn bị đầu bếp gọi đến phòng bếp.
Lâm Hàn dạy đầu bếp cách dùng đậu xanh thành nhân đậu xanh, cho vào cục bột to bằng nắm tay của Đại Bảo Bảo, sau đó đặt lên trên chiếc lá to đã rửa sạch và cắt bằng lòng bàn tay rồi cho vào nồi hấp.
Sau đó Lâm Hàn lệnh cho đầu bếp xào rau.
Đợi hai món mặn ra khỏi nồi, món bánh tùng mà Lâm Hàn muốn cũng chín.
Lâm Hàn bưng bánh tùng, nha hoàn bà tử bưng nước canh đi ra, liền nhìn thấy Đại Bảo Bảo cầm một thanh kiếm bằng gỗ nhỏ, chỉ chỉ chỉ đại huynh cùng nhị ca chọc chọc, thật không diễu võ dương oai.
Lâm Hàn hét lên: “Đại Bảo Bảo, lại nghịch rồi à?”
“Không mà!” Tiểu hài tử theo thói quen nói ra, ý thức được người đang la nó là nương liền xoay phắt người lại: “Nương bưng cái gì ngon thế? Con muốn ăn!” Cậu nhóc ném kiếm gỗ cho Sở Dương chạy về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn không đợi nó mà đi thẳng vào trong phòng.
Tiể hài tử cất bước chạy theo: “Nương, chờ con với.”
“Đi gọi cha con và Mộc ca con.” Lâm Hàn quay đầu lại nhìn nó một cái: “Không gọi cũng phải chờ bọn họ đến mới có thể ăn được.”
Hài tử nói luôn không cần suy nghĩ: “Cha với Mộc ca đang ở trong phòng.”
“Ta làm sao lại không biết ta ở đang trong phòng?”
Tiểu hài tử dừng lại, theo tiếng nhìn về phía bắc, cha nó từ trong ruộng rau đi ra: “Cha đi ra ngoài từ khi nào thế? Sao không nói cho con một tiếng?”
Sở Tu Viễn giận đến bật cười, không nghĩ tới tiểu hài tử lại dám nói ngược lại như thế: “Vì sao ta phải nói cho con biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-147.html.]
“Bởi vì cha là cha con mà.” Đại Bảo Bảo nói như thể đương nhiên.
Sở Tu Viễn bị nó nói ngược lại đến mức bị chặn họng không biết nên nói cái gì.
“Đại Bảo Bảo, nếu không ngoan không có phần của con.”
Thanh âm của Lâm Hàn từ trong chủ viện truyền ra, sắc mặt tiểu hài tử đột nhiên thay đổi, lớn tiếng kêu lên: “Không được, nương!” Lập tức nghĩ đến chuyện nương nó dặn dò, lại kéo cổ họng hét to: “Mộc ca, Mộc ca ca, ngươi ở đâu? Tiểu Hầu gia, mau đi ra!”
“Gọi hồn à?” Sở Mộc từ phía nam đi tới, trong tay còn cầm một thanh kiếm gỗ, không phải là cái mà Đại Bảo Bảo vừa dùng thì còn là cái nào.
Tiểu hài tử kinh ngạc: “Huynh làm gì với thanh kiếm của đệ thế?”
“Ta nhặt được trên mặt đất.” Sở Mộc xoay kiếm một cái, nhướng mày với thằng nhóc: “Đệ nói của đệ, vậy đệ có làm được thế này không?”
Tiểu hài tử nhìn mà trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới: “Sao huynh làm được thế? Dạy đệ với.”
Sở Mộc cười hỏi: “Vừa rồi gọi ta là gì?”
“Đại ca!” Hài tử cao giọng nói.
Sở Mộc vừa tức giận vừa buồn cười, không nhịn được nói với Sở Tu Viễn: “Thúc phụ, nhi tử này của ngài lớn lên cũng được đấy.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta đã nói qua với thẩm thẩm ngươi rồi, nó lớn lên không phải anh hùng thì chính là gian hùng.”
Tiểu hài tử nhìn Mộc ca nó rồi lại nhìn cha nó, nghi hoặc khó hiểu: “Hai người đang nói cái gì vậy?”
Lâm Hàn vốn tưởng rằng tiểu hài tử rất nhanh sẽ đuổi theo, liền đặt bánh tùng lên trên mấy trường kỉ còn chưa có người ngồi, bước ra liền nhìn thấy bọn họ còn ở bên ngoài đông sương phòng tán gẫu, nhịn không được nói tiếp: “Nếu còn nói chuyện không đi rửa mặt thì đồ ăn cũng nguội hết đấy.”
“Hả? Đồ ăn ngon của con.” Tiểu hài tử hét lên một tiếng và chạy vào trong viện.
Sở Tu Viễn giật mình, trừng mắt nhìn bóng lưng tiểu hài tử: “Còn không bằng khi còn bé đâu.”
Lâm Hàn gật đầu: “Khi còn bé khóc oa oa không cần chàng dỗ dành, hiện tại oa oa là đang cãi nhau với chàng, đúng là không bằng khi còn bé.”
Sở Tu Viễn nghẹn họng.
Sở Mộc nhịn cười đi vào trong phòng.
Sở Tu Viễn chờ hắn đi xa, hạ giọng nói: “Nàng không thể lưu lại chút mặt mũi cho ta sao.”
“Đại Bảo Bảo lại chẳng làm gì cả, chàng nói nó làm gì?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn há miệng: “...Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng nói chơi thôi.”
“Nhưng Đại Bảo Bảo không phân biệt được, nếu nó nghe thấy, lại sẽ cảm thấy là chàng đang nhằm vào nó. Lần sau nếu lại quở trách nó, rõ ràng là lỗi của nó nhưng nó cũng sẽ cho rằng chàng cố ý nhằm vào nó.” Sắp ăn cơm, Lâm Hàn vốn không định nói những lời này. Nhưng mà, hôm nay không nói, để qua chuyện rồi lại sẽ quên: “Lúc trước ta đã nói với Đại Bảo và Nhị Bảo, sau này ở trước mặt nó nói chuyện phải chú ý một chút, chàng cũng giống như vậy.”
Sở Tu Viễn vươn ngón trỏ chỉ về phía mình, không dám tin: “Ta? Ta là cha nó!”
“Cho nên chàng nói chuyện phải cực kỳ thận trọng.” Lâm Hàn cũng không biết dạy con, cũng không biết Đại Bảo Bảo thích cha nương như thế nào, nhưng nàng biết nàng chán ghét cha nương ăn nói lung tung. Cho dù là giả vờ trước mặt hài tử, cũng phải giả bộ giống một chút: “Thường xuyên nghĩ gì nói nấy, đừng nói là tiểu hài tử như Đại Bảo Bảo, ngay cả Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng sẽ không nghe lời chàng.”
Sở Tu Viễn muốn cười: “Người không rõ chân tướng nhất định cho rằng ta là cha dượng, ngươi là nương ruột.”
“Luận thời gian ở cùng một chỗ với hài tử, chàng là cha dượng.” Lâm Hàn nói xong còn gật đầu một cái, tỏ vẻ tán thành lời nói của hắn.
Sở Tu Viễn liền muốn phản bác, lời nói đến cổ họng đột nhiên phát hiện những điều Lâm Hàn nói là sự thật, mấy năm trước hắn vẫn luôn lo lắng cho “mọi người” mà đã quên gia đình nhỏ của mình.
Lâm Hàn thấy tốt liền thu, kéo tay hắn lướt qua đông sương phòng: “Dạy hài tử là chuyện cả đời, mà chàng trước kia lại chưa từng làm cha nương, quay đầu lại rồi cân nhắc xem sao, còn bây giờ phải ăn cơm trước. Nếu không đi thì Đại Bảo Bảo thì nên ăn hết bánh ta làm đấy.”
“Mới không có!”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đều giật mình.
Ngước mắt lên, tiểu hài tử cầm một miếng bánh màu trắng đi về phía bọn họ.