Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:26
Lượt xem: 126
Tiểu hài tử lắc đầu: “Không được! Con còn nhỏ, chờ con lớn lên lớn bằng cha thì con sẽ khoa tay múa chân với cha.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, lớn chừng đó thì không chỉ có một mình cha con khoa tay múa chân đâu, còn có nương con là ta nữa.
“Được rồi, vậy thì lớn lên rồi lại luận bàn với cha con.” Lâm Hàn kéo tay cậu nhóc, quay về phía Sở Dương: “Đại Bảo, Thái tử nhỏ hơn con mấy tuổi cũng không hề than vất vả.”
Sở Dương thầm nghĩ, đó là do nó không hiểu. Nhưng mà, nếu nói ra nhất định nương nó sẽ nói, chính là không hiểu mới cho các ngươi trải nghiệm một chút cái gì là “một hạt thóc vàng chín giọt mồ hôi”. Sở đại công tử dứt khoát ngậm miệng lại, sải bước đi ra ngoài, ý đồ bỏ lại nương mình ở phía sau.
Lâm Hàn liếc nó một cái, lắc đầu cười cười, đến hậu viện chia làm ba phần, Sở Dương và Sở Ngọc mỗi người một phần, Thái tử và Đại Bảo Bảo một phần.
Sở Dương thấy chỉ có một chút liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, không đợi nó thở hắt ra liền nghe cha nó nói: “Bể nước cho các con đặt ở hai đầu ruộng, lúc tưới nước thì tự mình đến lấy.”
Sở Dương xoay người liền nhìn thấy trên bờ ruộng hai đầu có thêm mấy cái thùng nhỏ bằng đồng, trong thùng còn có một cái hồ lô dùng làm gáo múc nước.
Sở Ngọc không khỏi bám bả vai nó, hữu khí vô lực nói: “Đệ biết ngay cha nương không thể nhân từ mà chỉ cho chúng ta trồng một chút như vậy mà.”
“Đệ có thể đừng nói nữa được không?!” Sở Dương quay đầu trừng mắt nhìn nó một cái.
Sở Ngọc: “Có thể! Chừa một chút sức lực để cày đất trồng cây. Nhưng mà, trồng thế nào?”
Lâm Hàn mở miệng nói: “Không vội. “
Thái tử lại đây, Lâm Hàn liền gọi bốn hài tử đến bên cạnh lão Hà, để cho bọn họ nhìn lão Hà trồng mấy hạt bắp ngô, sau đó mới để cho bọn họ tự trồng.
Sở Dương cùng Sở Ngọc tự mình đào hố tự mình tưới nước, Thái tử cùng Đại Bảo Bảo là người trước đào hố tưới nước, người sau thả hạt tưới nước.
Mỗi phần đất đều có hai luống. Nhưng mà, sau khi trồng xong một luống, bốn hài tử mạnh khỏe không mệt không đổ mồ hôi, nhưng đều kêu cổ tay bị đau.
Đại Bảo Bảo thậm chí còn ném gáo hồ lô xuống đòi Lâm Hàn ôm. Đáng tiếc Sở Tu Viễn cũng ở đây, trợn mắt một cái liền trừng Đại Bảo Bảo trở về.
Trồng xong hai luống ngô, bốn hài tử đã mệt đến mức nằm liệt trên con đường rải đá.
Lâm Hàn ngồi xổm xuống: “Mấy đứa mới trồng ba phần đã mệt đến như vậy, nếu để cho mấy đứa trồng hết một mẫu…”
“Vậy thì con sẽ chết.” Sở Dương nhanh chóng tiếp lời.
Sở Tu Viễn xuy một tiếng, “Trả lời nhanh như vậy, xem ra vẫn là không mệt. Qua vài ngày nữa, khoai đỏ và bông vải cũng được rồi, cũng lấy bông vải và khoai đỏ ra trồng đi.”
Bốn hài tử đồng thời lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ.
Lâm Hàn vui vẻ: “Buổi trưa muốn ăn cái gì? Ta lệnh cho đầu bếp làm cho mấy đứa.”
“Cái gì cũng được, con không kén chọn.” Sở Dương nói ra, Sở Ngọc gật đầu theo.
Sở Đại Bảo Bảo muốn chọn, nhưng nhìn thấy bộ dáng nương nó cười mà như không cười, phảng phất như đang nói, muốn ăn ngon thì phải trồng bông vải cùng khoai đỏ, vội vàng nói: “Con cũng giống đại ca.”
Lâm Hàn quay sang tiểu thái tử: “Dịch Nhi, còn ngươi thì sao?”
Tiểu thái tử thấy Đại Bảo Bảo nghe lời như vậy, trực giác có chuyện gì hắn không biết, dứt khoát nói: “Cữu mẫu ăn cái gì ta ăn cái đó.”
Lâm Hàn vui vẻ, không hổ là nhi tử của Hoàng đế, trí thông minh bậc này thật giống cha hắn.
“Cữu mẫu ăn bánh hấp cuộn hành tây, ngươi cũng ăn à?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu thái tử chần chờ một lát, cũng gật đầu dứt khoát: “Ta ăn.”
“Ngươi có biết món bánh hấp cuộn hành tây là gì không?” Sở Tu Viễn cười hỏi.
Tiểu thái tử suy nghĩ một chút, không biết: “Lúc cữu mẫu ăn thì ta sẽ biết thôi.”
Lâm Hàn không khỏi sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Sẽ không cho ngươi ăn bánh hấp cuộn hành tây đâu, cữu mẫu cũng không thích ăn cái kia.”
Bắp cải, củ cải còn sót lại năm trước đã ăn hết, đậu tằm chưa trưởng thành, rau xanh đã già, thời kỳ giáp hạt chân chính, không có gì ăn, Lâm Hàn liền lệnh cho đầu bếp làm chút mì ống.
Bánh rán hành phải có, bánh rán trứng gà cũng muốn, còn có đậu phụ chính mình làm, một món hành lá chiên đậu phụ, một món hành lá xào trứng, lại thêm một món thịt dê, một món cá và một con gà, đủ cho cả nhà cùng ăn, chỉ là mấy thứ này Thái tử lúc ở trong cung cũng thường ăn.
Lâm Hàn luôn sợ Thái tử một đi không trở lại, nghĩ đi nghĩ lại liền lệnh cho đầu bếp nhồi một khối bột, làm bánh ngọt kẹo đường cho nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-155.html.]
Tiểu thái tử cùng ba biểu huynh đệ trở lại nhà chính, uống chút nước mới thấy thoải mái hơn, quả thật đã nghĩ rằng không bao giờ tới nhà cữu phụ nữa. Nhưng mà, sau khi được ăn bánh ngọt kẹo đường bên ngoài vàng ruộm giòn tan, bên trong mềm mại, tận cùng bên trong là dư vị ngọt ngào, tiểu thái tử thỏa mãn.
Chạng vạng, tiểu thái tử cầm theo bánh ngọt kẹo đường còn nóng hổi đến điện Tuyên Thất: “Phụ hoàng, đến ngày hưu mộc lần sau có được đến nhà cữu phụ nữa không?”
Thương Diệu ngoài ý muốn: “Cữu mẫu con không bắt con giúp nàng trồng trọt à?”
Tiểu thái tử đặt hộp thức ăn nhỏ lên ngự án: “Hài nhi cùng Đại Bảo Bảo trồng hai luống bắp ngô.”
Thương Diệu: “Không mệt à?”
Tiểu thái tử gật đầu: “Mệt lắm, nhưng chơi cũng vui nữa. Cữu mẫu thật lợi hại. Phụ hoàng, nhìn cái này xem.” Mở hộp thức ăn ra: “Cữu mẫu làm cho hài nhi đấy.”
Thương Diệu sờ thử một cái, phát hiện vẫn còn nóng: “Vừa mới làm à?”
“Vâng. Cữu mẫu hỏi khi nào hài nhi về, sau đó mới bảo đầu bếp làm. Đến khi hài nhi chuẩn bị về mới làm xong.” Tiểu thái tử ngồi quỳ đối diện Thương Diệu, bám vào ngự án, vẻ mặt trông mong nhìn hắn: “Có ngon không, phụ hoàng?”
Thương Diệu thích ăn những món có nước sốt dầu mỡ đậm đà, nhưng buổi tối thì khác, chế độ ăn uống vô cùng thanh đạm. Cho nên ăn món bánh ngọt có dầu rất quen thuộc, nhưng nếu bảo không ngon thì lại là nói bậy.
Thương Diệu cười nói: “Cữu mẫu của con không có sở thích gì, duy chỉ có thích ăn.”
“Cữu mẫu rất biết cách thưởng thức.” Tiểu thái tử nói xong, nhớ tới một chuyện, vội vàng kéo túi tiền ra: “Phụ hoàng, cữu mẫu cho.”
Thương Diệu nhận lấy, vừa nhìn, không ngoài dự liệu của hắn, đó là cách làm món bánh ngọt kẹo đường: “Lần sau đến ngày hưu mộc, cây bông vải và khoai đỏ đã có thẻ trồng được rồi, con đi tới nhà cữu phụ con, cữu mẫu con sẽ lại bắt con hỗ trợ, con cũng đi à?”
Tiểu thái tử lộ vẻ do dự: “Nô bộc nhà cữu mẫu không đủ dùng sao? Phụ hoàng, hài nhi muốn cho cữu mẫu mấy nô bộc.”
“Nhà nàng ấy có, nhưng nàng ấy cho rằng các con phải tự mình trồng một lần, biết bông vải, khoai đỏ những thứ kia trông như thế nào, tương lai mới sẽ không bị nô bộc lừa gạt.” Thương Diệu thấy tiểu thái tử nghe rất nghiêm túc, liền nhân cơ hội này nói nhiều một chút: “Nếu con không biết khoai đỏ lúc còn nhỏ trông như thế nào, nô bộc trồng một mảnh toàn cỏ dại xuống đất, qua một thời gian ngắn rồi lại báo cho con là khoai đỏ c.h.ế.t hết rồi. Nếu như con hiểu được, đến trong ruộng xem thử thấy không phải là khoai đỏ, liền có thể nhìn thấu quỷ kế của nô bộc, ngược lại thì không?”
Tiểu thái tử tò mò: “Tại sao phải trồng cỏ?”
“Trồng cỏ không cần phải chăm sóc, đến mùa thu hoạch, hắn cũng không cần phải thu hoạch từng chút một nữa, cứ trực tiếp tìm con lấy tiền mua là được rồi.” Thương Diệu nói.
Tiểu thái tử kinh hô: “Còn có thể như vậy nữa sao?”
“Trước kia nhà cữu phụ con tất cả đều là hoa, không cần xử lý, những nô bộc kia mỗi ngày ăn no làm một chút công việc xong liền không còn việc gì để làm. Trong phủ thiếu cái gì thì đều đi tới phòng thu chi lấy tiền đi mua là được.” Thương Diệu nói: “Hiện giờ trồng rau, nô bộc thường xuyên phải tưới rau, nhổ cỏ, không rảnh rỗi, trong phủ không cần mua rau xanh nữa, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn. Nếu như là con thì con sẽ chọn loại nào?”
Tiểu thái tử tò mò hỏi: “Có cần phải trả thêm tiền công không?”
“Ăn uống và tiền công đều giống như trước kia.” Thương Diệu rất bất ngờ, nó có thể chú ý tới điểm này.
Tiểu thái tử không chút suy nghĩ: “Nếu hài nhi là nô bộc, hài nhi muốn được nhàn rỗi. Không ai thích làm việc cả mà. Vừa bẩn vừa mệt mỏi.”
Thương Diệu cảm thấy chuyến này đáng giá: “Đúng thế.” Lại nhéo thêm một miếng bánh ngọt kẹo đường, đậy nắp hộp thức ăn lại: “Mang về cho mẫu hậu con nếm thử. Con không được ăn thêm nữa.”
Tiểu thái tử đang muốn nhéo một miếng nếm thử, thấy phụ hoàng nhìn chằm chằm miệng nó, cuống quít che hàm răng bị sún, lắc đầu nguầy nguậy: “Hài nhi không ăn.”
Thương Diệu lắc đầu bật cười, nhìn thân thể nho nhỏ của nó xách hộp thức ăn đi ra ngoài, lại nhìn thấy tấu chương trên ngự án, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi - có con như thế, đời này đủ rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi tiểu thái tử đi, Lâm Hàn gọi ba hài tử đến trước mặt, nha hoàn đem sáu miếng bánh ngọt kẹo đường nàng giữ lại cho hài tử tới, Đại Bảo Bảo kinh hô một tiếng, Lâm Hàn đưa tay bưng bánh đi.
Đại Bảo Bảo hét lên: “Nương, ngài không thể chơi xấu giống như cha vậy.”
“Cũng không phải là không cho con ăn, gấp cái gì.” Lâm Hàn lại đặt đĩa trước mặt nó, tiểu hài tử lại muốn bắt, kết quả lại vồ hụt.
Tiểu hài tử nổi giận: “Con không ăn nữa.”
“Bánh ngọt kẹo đường có ngon không?” Lâm Hàn quay về phía Sở Dương và Sở Ngọc.
Sở Dương cười nói: “Nhi tử đã lớn rồi.”
“Ý của con là không ăn?” Lâm Hàn gật đầu: “Được, ta biết rồi.” Hướng bên ngoài gọi: “Sở Mộc, Đại Bảo nói nó không ăn, phần kia của nó…”
Sở Dương vội vàng cắt ngang lời nàng: “Nương, con không nói như vậy.”
“Vậy chính là ngon.” Ánh mắt Lâm Hàn dời về phía Sở Ngọc: “Có muốn ăn thường xuyên không? “
Sở Ngọc muốn khóc: “Nương, rốt cuộc thì ngài muốn nói cái gì? Nhi tử nghe lời ngài còn không được sao?”