Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:37
Lượt xem: 126
Chưởng quầy tức khắc có chút không kiên nhẫn, cố ý nói: “Tiểu công tử, có phải ngài không dám ăn không?”
“Không phải! Ta chỉ là không muốn ăn, bởi vì đồ của ngươi nhìn qua có vẻ không ăn được.” Đại Bảo Bảo nói xong, quay đầu để lại cho hắn ta một cái ót
Sở Tu Viễn phát hiện càng ngày càng nhiều người tới, lo lắng trong đó có người lòng dạ khó lường, lập tức cầm lấy một khối đưa tới bên miệng tiểu hài tử: “Nếm một chút, nếu không ăn được chúng ta lập tức rời đi, về nhà ăn ngon.”
Tiểu hài nhi vươn ngón tay nhỏ: “Con chỉ ăn một miếng thôi nha, cha.”
Sở Dương nhịn không được thúc giục: “Nhanh lên. Ăn rồi lại nói cho hắn ta biết chỗ nào ăn không ngon, khiến hắn ta tâm phục khẩu phục.”
Tiểu hài tử cầm lấy, cắn một miếng, vị ngọt vừa vào đến cổ họng đã muốn phun ra.
Sở Tu Viễn vội nói: “Không thể lãng phí!”
Tiểu hài nhi cau mày nuốt xuống, lập tức kêu to: “Con muốn uống nước, con muốn uống nước.”
Thị vệ vội vàng lấy nước ấm Lâm Hàn chuẩn bị cho Thái tử đưa qua đó.
Tiểu hài tử uống một mồm to, làm tan đi vị ngọt trong miệng, thở phào một hơi, lại nhìn tiểu nhị rồi xua tay: “Mau mang đi, mau mang đi, ta không muốn ăn nữa.”
Chưởng quầy rất muốn khóc, bộ dáng của tiểu hài tử không giống như đang giả vờ: “Tiểu công tử, chỗ nào không ngon vậy, do quá cứng hay thế sao?”
“Ngọt gắt họng.” Đại Bảo Bảo chun mũi: “Còn nói là điểm tâm sao? Ta xem chính là một viên đường nha.”
Người qua đường không nhịn được lên tiếng: “Ngọt không tốt sao?”
“Quá ngọt đúng là không tốt.” Đại Bảo Bảo dù sao còn chưa đầy sáu tuổi, mực nước trong bụng có hạn, Sở Tu Viễn lo lắng nó không biết nói thế nào nên lập tức nói thay Đại Bảo Bảo: “Tục ngữ nói một phân muối ba phần vị, nếu bỏ quá nhiều muối, các ngươi có ăn được không?”
Người qua đường nói: “Muối thì không. Nhưng đồ ngọt ăn ngon mà.”
“Nhưng mà nhi tử nhà ta thường xuyên được ăn đường, đường đối với nó cũng như muối thôi, cũng chỉ là một loại gia bị.” Sở Tu Viễn nói.
Người qua đường á khẩu không trả lời được.
Thương Diệu muốn cười: “Cho ta nếm thử.” Cầm lấy khối điểm tâm Đại Bảo Bảo vừa mới ăn, chậm rãi bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng, rất giống bánh gạo trong cung, nhưng lại ngọt hơn bánh gạo, trước kia y từng rất thích. Nhưng từ khi ăn được bánh bông lan và bánh rán, y thật sự không nuốt nổi thứ bánh gạo khô khốc này nữa.
Trước khi ra ngoài cũng đã ăn mấy miếng bánh ngọt, lại càng cảm thấy thứ bánh gạo này ngoài vị ngọt gắt ra thì chẳng còn mùi vị gì khác, chả trách Đại Bảo Bảo lại ghét bỏ tới mức chết đi sống lại.
Thương Diệu nói thẳng: “Thứ này của các ngươi quả thật nuốt không trôi. Điểm tâm trong nhà hài tử kia là những thứ ngay cả ngự trù trong cung cũng không làm ra được.”
“Sao ngươi biết được?” Chưởng quầy kia không nhịn được hỏi.
Sở Tu Viễn nửa thật nửa giả nói: “Chúng ta từng tham dự yến hội trong cung.”
Chưởng quầy luôn cảm thấy đám người này chính là đại quan quý nhân, nghe thế cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hắn ta không tin trên đời lại có đầu bếp lợi hại như vậy: “Xin hỏi đầu bếp của quý phủ tên tuổi là gì?”
“Lâm công tử!”
Sở Ngọc đột nhiên mở miệng.
Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu không nhịn được quay sang nhìn nó, Lâm công tử nào? Sao bọn họ lại không biết.
Sở Ngọc đẩy Mộc ca nhà nó ra, đi đến trước mặt chưởng quầy: “Lâm công tử viết một quyển thực đơn, trong đó chẳng những ghi lại tỉ mỉ cách làm của các món ăn mà còn có gạo, mì, điểm tâm, ít ngày nữa sẽ mang một ít quyển tới thư viện bán, các ngươi muốn biết có những loại mỹ thực nào, đến lúc đó có thể chú ý một chút.”
Sở Tu Viễn nhướng mày, trong lòng cảm thấy ngoài ý muốn. Thương Diệu cười, đứa nhỏ này đâu có hợp làm viết sách, rõ ràng là hợp với việc buôn bán hơn. Nhìn thấy cơ hội là lập tức nắm bắt ngay, đại tư nông của y không thể so được.
Chưởng quầy vẫn không tin: “Ít ngày nữa là khi nào?”
Thương Diệu nói tiếp: “Cuối năm!”
“A?” Chưởng quầy kinh ngạc hô lên: “Còn có hơn nửa năm?”
Thương Diệu: “Muốn mang ra bán cũng phải sao chép mấy quyển chứ, sao chép không cần thời gian ư? Hơn nữa Lâm công tử cũng không dựa vào chuyện viết sách để kiếm bạc, nghiên cứu mỹ thực cũng chỉ là sở thích, rảnh rỗi mới viết một ít, cuối năm là đã nhanh lắm rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-160.html.]
Sở Ngọc liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”
“Nói như vậy đồ ăn của tiểu điếm bọn ta, vị tiểu công tử này chắc không cần nếm nữa.”
Âm thanh đột nhiên từ trong đám người truyền tới, Thương Diệu nhìn sang, thấy có hai người đứng phía sau, đi đầu đúng là chưởng quầy của tiệm cơm, tiểu nhị đang bưng mâm đồ ăn đứng sau lưng.
Thương Diệu đã lâu không thấy chuyện náo nhiệt như vậy: “Nếu đã bưng tới thì cứ để hài tử nếm thử, tránh việc các ngươi cho rằng hài tử nhà ta nói bậy.” Lại nhìn Đại Bảo Bảo, ngươi có nói bậy không.
Tiểu hài tử lắc đầu: “Ta không có! Ta là bảo bảo ngoan, mẫu thân ta nói thế.”
“Vậy ăn một miếng đi.” Sở Tu Viễn nói.
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Ăn thì ăn!”
Người qua đường vây xem lập tức nường đường.
Chưởng quầy cùng tiểu nhị chậm rãi bước tới, Sở Tu Viễn vừa thấy là thịt cá, không nhịn được nhíu mày: “Không có gì khác sao?”
Cá và dê đều là loại thịt tươi ngon nhất, chưởng quầy suy xét đến chuyện gia đình giàu có thường xuyên ăn thịt dê nên đã nấu hết số thịt dê, sau đó làm thêm món cá, phải khiến hài tử thu lại lời nói của mình.
Chưởng quầy nghe câu hỏi lại cảm thấy bất an: “Tiểu công tử không thích ăn cá?”
“Nhà bọn ta có đầu bếp chuyên làm điểm tâm, cũng sẽ có đầu bếp chuyên làm cá. Thịt kho tàu, hấp, xào chua ngọt, tê cay, nó đều đã ăn qua.” Sở Tu Viễn nói xong lại nhìn Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài nhi dùng sức gật đầu: “Ta thích nhất món chua ngọt. Tiệm các ngươi có không?”
Tiệm cơm không có chảo sắt, sao có thể làm được món chua ngọt. Chưởng quầy đến nghe còn chưa từng nghe qua, chỉ có thể lắc đầu.
Sở Tu Viễn cũng không muốn khó xử người khác, dù sao cũng là Đại Bảo Bảo lỡ mồm trước nên cũng cầm lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, thịt cá vô cùng tươi ngon, độ mặn vừa phải, nhưng bởi vì không có gừng băm nên hơi tanh một chút, không bằng ngon bằng món ăn trong phủ nhà hắn.
Làm ăn buôn bán không dễ dàng, Sở Tu Viễn nói: “Cá này không tệ, nếu lúc hấp rạch bụng cá rồi cho vào một ít gừng băm sẽ ngon hơn.”
Vị chưởng quầy kia theo bản năng hỏi: “Ngài cũng biết nấu ăn?”
“Không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy chứ.” Thương Diệu mở miệng nói: “Hiện tại đã phục chưa?”
Chưởng quầy không nên nói gì, hắn ta chưa từng thấy sách mỹ thực của Lâm công tử, cũng chưa từng ăn thức ăn trong phủ Sở Tu Viễn, nhưng quý nhân như bọn họ không cần lừa hắn ta chứ. Do dự một lát, nói: “Tiểu nhân vẫn luôn cho rằng món ăn trong tiệm tiểu nhân nếu xưng thứ hai ở chợ đông này thì không tiệm nào dám xưng thứ nhất. Hiện giờ đụng phải các vị, mới biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Tiểu nhân tâm phục khẩu phục.”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Không cần như thế. Cá của của tiệm các vị không bằng phủ ta không có nghĩa là các món khác cũng không bằng. Ai cũng có sở trường cùng sở đoản riêng, người và tiệm cơm cũng thế. Đứa nhỏ này ăn cái gì cũng sẽ ngửi trước xem thơm hay không, có thể mấy món mì, phở hay món hấp sẽ không ngửi được.”
Thương Diệu gật đầu: “Đúng vậy.” Chuyển hướng sang chưởng quầy tiệm điểm tâm: “Đồ ngọt của tiệm các ngươi không bằng phủ nhà ta, không có nghĩa là món chiên không bằng.”
“Vị đại nhân này có điều không biết, tiệm nhà hắn chỉ có đồ ngọt, không có món chiên.”
Người qua đường đứng sau Thương Diệu nhỏ giọng nhắc nhở.
Thương Diệu tức khắc có chút xấu hổ, căng da đầu nói: “Mặc dù chỉ có đồ ngọt, cũng đâu phải chỉ có một món.”
“Đúng là có vài món, nhưng cái đó là điểm tâm ngon nhất trong tiệm.” Người qua đường lại nói.
Sở Mộc rất muốn cười, quan sát Thương Diệu, bệ hạ, ngài đừng nên nói nữa. Nhà nào mang món ăn cho người ta thử mà lại không chọn chiêu bài của họ chứ.
Thương Diệu trừng mắt nhìn hắn, trẫm tới đây được bao nhiêu lần chứ, làm sao biết được bọn họ lấy món gì.
Sở Tu Viễn thấy thế, quay sang nói chuyện người qua đường: “Nói vậy các ngươi đều từng ăn điểm tâm ở đây?”
Người qua đường sôi nổi gật đầu.
Mặt của chưởng quầy nháy mắt đỏ lên.
Sở Tu Viễn vốn định kêu Sở Ngọc, lại nghĩ thực đơn là Sở Ngọc viết, nếu nó để lại bút tích ở đây, đến lúc đó bọn họ lại đoán ra Lâm công tử thật ra chỉ là một tiểu hài tử thì làm sao.
Sở Tu Viễn chuyển sang Sở Dương: “Đại Bảo, một người vui không bằng tất cả đều vui, đưa cho bọn họ công thức món bánh bông lan và gà hầm tiêu chúng ta ăn hôm trước đi.”