Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:14
Lượt xem: 110
Hoàng đế Thương Diệu trăm công nghìn việc, nghe nói giờ Tí đi ngủ giờ Mão dậy, một ngày ba giờ, lời này nếu để y nghe thấy, há y lại không biết chế giễu nàng như thế nào.
Lâm Hàn: “Rau xanh đều đã già cả, hạt giống mới thì lại chưa mọc ra, thiếp thân lo Đại Bảo Bảo ăn quá béo, khó mà dừng ăn chân giò, thịt bằm kho được nên bèn nghĩ đến những thứ này.” Nói rồi nhìn Sở Tu Viễn: “Cứ ăn như thường ngày thì phu quân cũng có thể ăn thành người mập ú.”
“Cha là gã mập ú?” ba người nhìn theo âm thanh, Đại Bảo Bảo vịn ngưỡng cửa đang định bước vào. Thương Diệu tranh mở lời trước: “Hạt hướng dương của ngươi lại ăn hết rồi à?”
Thằng bé vô thức nhìn nương.
Lâm Hàn: “Thứ ấy giống với quả hạt cứng của Tây Vực, ăn nhiều cũng sẽ béo. Con muốn béo thành con heo con à?”
Thằng bé không muốn nhưng nó vẫn muốn ăn, không khỏi cau mày, khỏi phải nói do dự ra sao.
Đại Bảo Bảo bây giờ mũm mĩm nhưng lại không béo đến độ lộ cái bụng con… trông cao lớn vạm vỡ, có thể nói là béo vừa đẹp.
Lâm Hàn không muốn có một đứa con trai mập đến biến dạng, nhưng cũng không nỡ gây khó dễ cho thằng bé bèn nghĩ ra một cách: “Đi đá xúc cúc với mấy ca ca, qua hai nén hương, nương sẽ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Mắt thằng bé lập tức sáng bừng lên, to giọng nói: “Vâng!”
Rồi quay người hét: “Lục Hà, đi lấy xúc cúc của ta.”
Rồi chạy đến lôi kéo Sở Dương và Sở Ngọc: “Chúng ta đi đá xúc cú.”
“Nương nói vừa ăn xong không thể chạy lung tung.” Sở Dương không động đậy: “Nếu không thì sẽ đau bụng.”
Lâm Hàn buồn cười: “Các con mới ăn được bao nhiêu thứ? Tới đằng trước chơi một lúc với Đại Bảo Bảo đi. Cứ đá chầm chậm trước, qua một lúc rồi chạy.” nàng nghĩ đến tiểu Thái tử không thích vận động: “Dịch Nhi, con cũng đi đi, nếu không chốc nữa không có bụng để ăn đồ ăn ngon đâu.”
Tiểu Thái tử vừa mới chú ý thấy cữu mẫu của nó bưng một cái đĩa đồ đi vào, cũng thoang thoáng nghe thấy phụ hoàng nó nói thơm gì đó, nghe nói thế bèn vịn bàn đứng dậy, theo Đại Bảo Bảo tới đằng trước.
Lâm Hàn rất hiểu con trẻ, đã ăn là mải ăn, đã chơi là cũng mải chơi. Lâm Hàn nói hai nén hương, nhưng Đại Bảo Bảo cứ lôi kéo mấy ca ca chơi gần một giờ. Thái tử nóng tới nỗi mồ hôi đầm đìa, thì lại đổi sang y phục của Sở Ngọc.
Sở Tu Viễn: “Cửa hàng ở chợ Đông của phu nhân ngài dùng để bán sách, chỉ nói lợi nhuận ròng chia cho phu nhân một nửa, chứ không nhắc đưa cho nàng bao nhiêu tiền thuê.”
Thương Diệu ngẫm nghĩ kỹ càng: “Phu nhân ngươi nói nàng ấy mở cửa hàng in ấn, người của trẫm in, lợi nhuận năm mươi năm mươi, mà còn muốn đòi tiền thuê?” y không nhịn lòng được quay sang hắn bảo: “Phu nhân ngươi không chỉ không có nề nếp quy củ mà còn hơi tham lam vô độ đấy.”
Sở Tu Viễn nhớ ra rồi, phu nhân hắn hình như từng nói như thế.
Nói như vậy là hắn sai rồi.
Quả nhiên không thể chuyển chủ đề bừa bãi.
“Bệ hạ đâu phải ngày đầu quen biết phu nhân, tham thì ngài cũng phải cho không đúng ư?” Sở Tu Viễn ra ý chỉ.
Thương Diệu định nói dựa vào đâu, thì bỗng nhớ tới đồ ăn ban nãy: “Đưa, không phải chỉ là tiền thuê thôi sao, mỗi tháng một trăm, nhiều hơn thì không có đâu.”
“Một trăm?!”
Trong lòng Thương Diệu run lẩy bẩy, ngẩng đầu lên nhìn thì Lâm Hàn xuất hiện ở ngoài cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu: “Trẫm nói từ khi giao bản khắc in ấn của ngươi cho trẫm, đến năm nay hiệu sách mở khoảng thời gian này là mỗi tháng một trăm văn.” Không đợi Lâm Hàn cất lời: “Khoảng thời gian này trâm đâu có dùng cửa hàng, mỗi tháng đưa ngươi một trăm văn vẫn còn chê ít à?”
Lâm Hàn dám lấy đầu nàng ra thề, cái một trăm mà Hoàng đế nói tuyệt đối không phải ý này: “Như thế còn tàm tạm. Thiếp thân còn tưởng sau này cũng là một trăm.”
Thương Diệu nói thầm, ngày trước ngươi còn nói không cần tiền thuê kìa. Đưa ngươi một trăm là trẫm đã nhân từ rồi.
Tiếc rằng lời này khó mà nói ra được, nếu không thì chẳng có hạt hướng dương và hạt lạt, trứng muối mà nàng làm cũng sẽ mất cả chì lẫn chài.
“Trông ngươi keo kiệt thế này, nào có giống phu nhân của đại tướng quân.” Thương Diệu nói xong còn chê ghét tặc lưỡi một tiếng.
Sở Tu Viễn chợt muốn thở dài, thật là chả trách phu nhân ầm ĩ với y.
“Phu nhân, cơm trưa đã xong chưa?” không đợi Lâm Hàn mở miệng đ.â.m chọc Hoàng đế tỷ phu của hắn, Sở Tu Viễn giành hỏi trước.
Lâm Hàn liếc Hoàng đế Thương Diệu, dời ánh mắt đi rồi mới nói: “Còn phải một nén hương nữa. Ta bảo đầu bếp chiên một ít hạt lạc, ngon hơn so với lạc rang, chốc nữa các người nếm thử xem.”
Bữa trưa ngoài hạt lạc ra còn có đậu phụ trứng muối.
Mấy đứa trẻ con chưa ăn bao giờ, cho dù không phải món thịt chúng nó yêu thích nhất, mấy đứa trẻ cũng ăn hết sạch phần của mình, vẫn còn muốn ăn thêm ít nữa. Đến nỗi mà từ tiểu Thái tử đến Đại Bảo Bảo đều trông ngóng thiết tha nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cố ý hỏi: “Trên mặt ta có thứ bẩn gì à?”
“Trên mặt nương rất sạch sẽ.” Đại Bảo Bảo cất tiếng: “Hôm nay nương đẹp lắm ạ. Nương là nương đẹp nhất thiên hạ này. Nương…”
Thương Diệu đau đầu: “Cứ nói thẳng ngươi muốn cái gì, khỏi phải phí lời.”
Thằng bé không khỏi rụt vai lại, yếu ớt đáp: “Vẫn muốn ăn trứng muối và lạc ạ.” Rồi lại nói thêm một câu: “Chưa ăn no.”
“Không thể được.” Lâm Hàn thấy nó nói ra thì cũng không đánh trổng lảng với nó nữa: “Trưa ngày mai lại làm.”
Thằng bé mím môi, giả bộ dáng rất đáng thương nhìn nàng: “Nhưng mà con muốn ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-173.html.]
Lâm Hàn: “Nói như thể rằng bọn ta không muốn ăn vậy. Con ăn thấy ngon thì bọn ta cũng cảm thấy ngon, mọi người đều ăn, nhưng sau khi ăn xong có còn ăn không?”
Thằng bé rất muốn nói không ăn: “Không thể làm nữa sao?”
“Mỗi lần phải mất nửa tháng.” Sở Tu Viễn cất giọng: “Con muốn mỗi ngày ăn một quả, ăn đến khi mẻ trứng muối tiếp theo làm xong, hay là ăn hết trong một lần, rồi cách nửa tháng ăn tiếp?”
Thằng bé không ngốc mà còn rất thông minh, đương nhiên là nó muốn ngày ngày có cái mà ăn: “Nương có thể làm nhiều thêm ạ.”
“Con tưởng ta không muốn à.” Lâm Hàn nói liều: “Nguyên liệu làm trứng muối quá khó mua. Mấy ngày trước làm ba hộp, đã mua hết nguyên liệu có thể làm trứng muối ở chợ Đông chợ Tây rồi.”
Thằng bé kinh ngạc há hốc miệng: “Phiền phức lắm ạ?”
Thương Diệu tiếp lời: “Không phiền phức thì nương người còn có thể không cho ngươi ăn được hay sao? Vốn trứng gà không đắt, hống hồ trứng gà của nhà các ngươi đều là do gà nhà các ngươi đẻ ra.”
Thằng bé lập tức không dám nhốn nháo nữa.
Sở Tu Viễn chỉ vào con cá ở trước bàn: “Chưa ăn no thì ăn cái này.”
Thằng bé liếc một cái, rất đỗi chán ghét: “Không.” Cầm thìa lên xúc đậu phụ non bên trong trứng muối.
Sở Dương, Sở Ngọc cùng với Thái tử cứ tưởng Đại Bảo Bảo đòi lấy trứng muối, ăn đã no được bảy phần, vừa thấy thật sự không hề có thì tự bưng bát lên tiếp tục ăn.
Thương Diệu không khỏi quan sát con trai y một lượt.
Ăn uống xong xuôi, mấy đứa trẻ được nha hoàn dẫn về Tây sương phòng ngủ trưa, Thương Diệu bèn không kiềm lòng được nói: “Dịch Nhi lại tới nhà các ngươi mấy lần nữa là có thể biến thành một Đại Bảo Bảo khác.”
“Hay đấy, không ai dám lừa nó.” Lâm Hàn nhanh chóng đáp lời.
Thương Diệu nghẹn họng, trừng Lâm Hàn một cái rồi đi ra ngoài tiêu cơm.
Tầm khoảng ba nén hương, Thương Diệu đi gọi con trai y tỉnh giấc, mang theo hạt hướng dương, lạc và trứng muối về cung… y không thích Thái tử quá ngoan ngoãn, nhưng cũng không tỏ vẻ hy vọng nó biến thành cái cái nết của Sở Đại Bảo Bảo.
Thế nhưng Sở Đại Bảo Bảo bị chê ghét vẫn luôn đi theo Thái tử đến cổng, hỏi rằng: “Lần sau khi nào đến thế?”
“Ta không biết.” Tiểu Thái tử thành thật đáp.
Đại Bảo Bảo bèn quay sang nhìn Thương Diệu, im lặng hỏi y.
Thương Diệu: “Dạo gần đây không có thời gian rảnh.”
Đại Bảo Bảo nghiêng đầu hỏi: “Lại phải học quân tử lục nghệ (1) ạ?”
(1) Lục nghệ: lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
(1) Lục nghệ: lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Lời này vừa thốt ra, Thương Diệu, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn cùng quay ra nhìn nó, đồng thanh bảo: “Sao con biết quân tử lục nghệ?”
Thằng bé giật nảy mình: “Con… là Thái tử nói ạ.”
Ba người phản ứng lại, cái bọn họ muốn hỏi không phải cái này.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Con có biết thế nào là lục nghệ không?”
Thằng bé đáp ngay chẳng cần suy nghĩ: “Lễ nghĩa, âm nhạc, b.ắ.n tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán ạ. Nương đang kiểm tra con đó ư?”
“Đại Bảo Bảo không hổ là bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta.”Lâm Hàn thấy nó nói ra được thật nên tất nhiên không tiếc lời ngợi khen: “Con muốn học không?”
Thẳng bé đờ người, nhận ra học cái gì thì vội vàng lắc đầu: “Không muốn!”
“Không muốn trở thành người giỏi giang nhất nhà chúng ta à?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé ngập ngừng lưỡng lự.
Tiểu Thái tử đã từng gài bẫy Đại Bảo Bảo nên biết kết quả sau cùng chỉ có một… thằng bé trúng kế, bèn nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, chúng ta đi thôi.”
Thương Diệu cũng biết Đại Bảo Bảo không phải là đối thủ của Lâm Hàn, nên cũng có thể đoán được kết quả cuối cùng, nên y cũng không có cảm giác hứng thú đối với chuyện này bèn bãi giá hồi cung.
Sự thực quả đúng như thế.
Phụ tử thiên gia hãy còn chưa về cung, Đại Bảo Bảo đã nhao nhao đòi luyện kiếm.
Tuy Sở Tu Viễn nói không chờ mong con cái có thể “trò giỏi hơn thầy, con giỏi hơn cha”, nhưng hắn cũng không hy vọng chúng nó biến thành sâu bọ, bèn gọi ba đứa con đến vườn cây ăn quả rồi dạy chúng nó b.ắ.n tên.
Ngày xưa Lâm Hàn chưa từng dạy con bao giờ,
Nhưng không ít lần nghe người ta nói đánh một roi cho ăn một quả ngọt. Thế nên nàng bèn dặn đầu bếp làm ba xâu kẹo hồ lô.
Ba đứa trẻ con lại mệt tới đổ mồ hôi khắp người, ăn đồ ngọt nên trong lòng thỏa mãn, cơ thể cũng mệt mỏi không thôi, tới nỗi mà giờ Tuất đã đi ngủ, ngủ một giấc đến tận khi trời sáng.