Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:27
Lượt xem: 109
Sở Tu Viễn không khỏi gượng cổ dậy một chút: “Nàng còn biết làm than?”
“Ta biết làm cả thuốc nổ, Lâm Hàn nói rồi khựng lại, không khỏi nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn lật người ngồi dậy.
Lâm Hàn kéo cánh tay hắn: “Hẳn là Sở Mộc ngủ rồi. Đợi hắn dậy rồi hỏi cũng không muộn. Chúng ta cũng nghỉ ngơi lúc thôi.”
Thế nhưng, ban tối Sở Tu Viễn ngủ rất ngon, buổi sáng không quá buồn ngủ, lại cộng thêm trong lòng có chuyện nên trở mình tới lui một lúc lâu mà không ngủ được.
Lâm Hàn bị hắn lật tới lui làm cho hoảng sợ, không ngủ được nên ý thức lén vào trong không gian tìm sách làm than.
Không biết qua bao lâu, cơ thể bị đẩy một cái, Lâm Hàn hồi thần, mở mắt ra thì trông thấy bên cạnh nàng có thêm một đứa trẻ, không phải là Đại Bảo Bảo thì còn có thể là ai.
Lâm Hàn ngồi dậy: “Sao con tới đây?”
“Con đến gọi nương dậy ạ. Cha nói nương ngủ lâu lắm rồi, không thể ngủ tiếp nữa.”
Thằng bé kéo tay Lâm Hàn: “Nương, dậy thôi.”
Lâm Hàn cầm áo choàng vắt trên bình phong mặc vào: “Cha con đâu?’
“Đang nói chuyện với Mộc ca ạ. Nương, cha nói chiều con có thể không đi học, thật sao ạ?”
Lâm Hàn ăn vận chỉnh tề, rồi bẹo một cái lên mặt nó: “Đây mới là mục đích của con chứ gì. Cha con còn nói gì nữa?”
“Đánh cờ với Mộc ca, sau đó đợi đại ca, nhị ca tan học, cha sẽ dạy bọn con cưỡi ngựa.” thằng bé sợ Lâm Hàn tức giận nên không dám giấu diếm điều gì.
Con trai của đại tướng quân không biết cưỡi ngựa, truyền ra ngoài sẽ bị người trong thiên hạ cười chê.
Lâm Hàn nghe vậy cũng không nói bọn nó hãy còn nhỏ, qua mấy năm nữa rồi học mà bảo: “Vậy đi tìm Mộc ca của con trước, ta sai người đốt giường sưởi.
Tuy rằng đã lập đông từ sớm, nhưng vì chưa lạnh đến cảnh không duỗi tay ra được, vậy nên sau khi vào đông vẫn chưa dùng đến giường sưởi.
Thằng bé thích nhất là lăn tới lăn lui trên giường sưởi, nghe thế bèn đi tới thư phòng tìm Sở Mộc.
Sở Tu Viễn tìm Sở Mộc chẳng có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi hắn uy lực của thuốc nổ, biết được người Hung Nô sợ tới ngu người, Sở Tu Viễn liền yên tâm. Thấy Đại Bảo Bảo tới bèn dẫn cháu trai và con trai tới Tây sương phòng.
Như thế qua năm sáu hôm, Sở Mộc nghỉ ngơi đã đủ, khoai lang Lâm Hàn mua cũng làm thành miến khoai lang, nàng bèn bảo Sở Mộc đưa cho Hoàng hậu mấy cân.
Sở Tu Viễn không kiềm lòng được mở miệng nhắc nhở: “Chỗ bệ hạ có.”
“Có cũng không thể cho Hoàng hậu mấy trăm cân được.”
Tuy Lâm Hàn không hiểu quy định trong cung nhưng cũng nghe người trong phủ nhắc đến, thứ đồ gì cũng đều có quy định: “Chia cho công chúa và Thái tử một ít, Hoàng hậu còn thừa lại bao nhiêu.” Rồi quay sang Sở Mộc: “Đưa đi đi. Tiện thể hỏi xem hôm nào cưới gả công chúa.”
Hôn sự của trưởng nữ của Thương Diệu đã định, ngày mười hai tháng Chạp, hôm đó cũng vừa hay là ngày nghỉ Mộc, trong ngoài triều đình đều rảnh rỗi, cách hôm nay hơn một tháng nữa. Lâm Hàn là cữu mẫu của công chúa, phu nhân của đại tướng quân nên không chỉ chuẩn bị quà cưới hậu hĩnh mà tới hôm cưới nàng cũng phải ăn vận long trọng một chút, nếu không thì trong ngoài triều đình thật sự tưởng Hoàng hậu thất sủng, Sở gia lụi tàn, ai cũng có thể ăn h.i.ế.p được.
Sở Mộc chưa trải qua chuyện lui tới qua lại mấy lần, nên không biết đạo lý trong này, Lâm Hàn nhắn nhủ thế nào thì hắn gặp Hoàng hậu bèn nói như thế.
Hoàng hậu ở trong cung đã nhiều năm như vậy, có sóng gió hay loại người nào mà chưa gặp, vừa nghe vậy là đoán được mục đích của Lâm Hàn, bèn nói với Sở Mộc rằng, chỉ cần thời tiết tốt, ngày nào cũng đều được.
Nhưng mà, Lâm Hàn nhận được câu trả lời của Hoàng hậu thì hơi thất vọng.
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Phu nhân, nàng lại muốn làm gì thế?”
“Ta làm gì chứ?” Lâm Hàn vô thức hỏi ngược lại.
Sở Tu Viễn: “Hôm ấy tới tặng quà không được ư, mà còn bảo Sở Mộc hỏi a tỉ?” hắn nhìn ngó xung quanh, trong phòng chính chỉ còn lại hai người họ: “Không có người ngoài, nói với ta xem nàng muốn thế nào.”
“Ta còn có thể muốn như thế nào.” Lâm Hàn trừng mắt với hắn: “Cháu gái ngoại của đại tướng quân thành thân, ta muốn làm nở mày nở mặt, để cả thành đều biết công chúa không chỉ là khuê nữ của Hoàng hậu không được sủng ái mà còn là cháu gái ngoại của đại tướng quân chàng.”
Sở Tu Viễn lấy làm vui: “Có bệ hạ rồi. Nàng lo lắng cái gì?”
“Suốt ngày bệ hạ ở lì trong Tuyên Thất bận bịu đến khuya từ khi trời sáng bận đến khi trời tối. Hơn nữa, y đâu phải thiếu nữ chưa gả, có thể tới săn sóc ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-179.html.]
Lâm Hàn không tin: “Ta nghe nói cái vị Vãn công chúa kia lại tặng cho y mấy mỹ nhân. Chàng nói xem Thương Vãn cũng là nữ nhân, nghe nói giao tình với a tỉ của chàng cũng khá được, sao nàng ta không biết thẹn thế?”
Lâm Hàn thật sự không hiểu nổi mạch não của nữ nhân hoàng gia, lấy lòng Hoàng đế, đắc tội Hoàng hậu và tất cả tần phi trong hậu cung, đây là cái mưu toan gì vậy.
Sở Tu Viễn thấy hàng mày nàng chau lại, không kìm lòng được kéo nàng đến trước mặt.
“Làm gì đấy?” Lâm Hàn không khỏi hỏi.
Sở Tu Viễn ôm lấy eo nàng: “Phu nhân đang lấy làm bất bình cho a tỉ đó ư?”
“Chàng để ý sao?” Lâm Hàn hỏi ngược: “Nam nhân các chàng đều thích tam thê tứ thiếp…”
Sở Tu Viễn: “Đâu có tam thê tứ thiếp!”
Lâm Hàn giật nảy mình: “Coi nàng nóng vội kìa, nói chàng ư.”
Sở Tu Viễn nói thầm, bây giờ không phải nói chàng nhưng nói tiếp ba câu nữa là chắc chắn sẽ rẽ đến hắn.
Nhưng mà nhà không phải là nơi giảng giải đạo lý, Sở Tu Viễn bèn nói: “Theo ta biết thì tam công cửu khanh có một vợ nhiều thê đều rất ít, chứ đừng nói là tam thê tứ thiếp. Phu nhân lại nghe ai nói thế?”
“ Ít là ít ra sao?” Lâm Hàn không tin.
Sở Tu Viễn: “Không tới năm người. Không tin nàng hỏi Sở Mộc.” dừng lại rồi nói: “Một nửa trong số ấy nạp thiếp đều là vì muốn có một đứa con trai để kế tục nghiệp cha.”
“Thật à?” Lâm Hàn nghi ngờ.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Loại chuyện này vừa nghe ngóng là có thể nghe ngóng được, ta dám lừa nàng không. Hơn nữa, khi mà a tỉ quyết định hồi cung với bệ hạ là đã biết bệ hạ không thể chỉ có mình nàng ấy. A tỉ cũng không ngờ được có thể trở thành Hoàng hậu.” dừng lại rồi hắn nói tiếp: “A tỉ thường nói, nếu không phải có bệ hạ thì cả nhà chúng ta vẫn đang ở nông thôn. A tỉ gả cho bách tính bình thường, bọn họ sẽ không có mấy người thiếp nhưng ăn bữa nay thì không có bữa mai.”
“Không thể gả đến huyện sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Gả đến huyện thừa thì lại thế nào? Không phải ngày xưa cha nàng cũng là huyện thừa của huyện Phượng Tường đó ư? Phu nhân, rõ biết cha nàng lừa nàng, tại sao nàng vẫn dám gả cho vi phu?”
Lâm Hàn không khỏi sờ mũi: “Chàng biết à?”
“Nàng đâu biết vi phu là trắng hay đen mà dám gả cho ta, không phải vì mưu toan ta là đại tướng quân sao?” Sở Tu Viễn nói rồi nắm lấy tay nàng: “Ta, a tỉ đều sợ nghèo khổ. Đổi lại nàng là a tỷ khi ấy, e rằng nàng cũng sẽ lựa chọn theo bệ hạ về cung.”
Lâm Hàn suy nghĩ, nàng không có không gian, không có dị năng lôi hệ, trong nhà còn có một ca ca, đệ đệ, cùng với góa mẫu, hình như ngoại trừ bám lên Hoàng đế ra thì cũng không có lựa chọn khác.
“Chả trách Hoàng hậu cũng không oán trách bệ hạ. Vậy Thương Vãn dám tặng người cho bệ hạ cũng là vì biết a tỉ nghĩ như thế nào ư?”
Sở Tu Viễn lắc đầu: “Vãn công chúa là đích nữ của Tiên hoàng, trước khi xuất giá nàng ta là công chúa tôn quý nhất hoàng gia, sau khi xuất giá có Thái hậu bảo bọc nên không phải là người biết suy nghĩ cho người khác…”
“Đại tướng quân, trong cung có người tới.”
Sở Tu Viễn cuống quýt buông Lâm Hàn ra, Lâm Hàn không khỏi lui ra đằng sau, phu thê hai người không nhịn được mà ho hắng một tiếng, che đậy sự mất tự nhiên hiện giờ, Sở Tu Viễn mở miệng hỏi: “Tuyên Tất hay là điện Tiêu Phòng?”
“Thưa bẩm đại tướng quân, là Tuyên Thất, còn mời cả tiểu hầu gia vào cung.”
Lâm Hàn chợt quay ra nhìn Sở Tu Viễn, lại xảy ra chuyện rồi.
Sở Tu Viễn vỗ vai nàng vỗ về: “Hung Nô đại bại, không thể là bọn chúng được. Nếu là chuyện khác, bây giờ cũng không phải thời kỳ lũ lụt thường xảy ra. Hạn hán, c.h.ế.t cóng đã có Đại Ty Nông điều động lương thực, không cần đến chúng ta, có thể là chuyện riêng.” Nói xong bèn theo người gác công đi ra ngoài.
Buổi tối, Sở Tu Viễn quay về, trông thấy Lâm Hàn thì cười. Lâm Hàn bị nụ cười của hắn làm cho hoang mang sợ hãi: “Phát tài à?”
“Trong mắt nàng ngoài tiền tài ra còn có gì nữa không hả?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn cười mỉm đáp: “Có đấy. Ví dụ như tối ăn cái gì. Đại tướng quân, có đói không?”
ẩn ý là có còn muốn ăn nữa không?
Sở Mộc nghe ra, nhịn cười đi vào trong phòng.
Sắc mặt của Đại Bảo Bảo có hơi mất tự nhiên, khua tay cho nha hoàn, gia đinh lui ra, rồi chầm chậm bước đến cạnh Lâm Hàn, khẽ giọng nói: “Nàng cũng phải để lại chút mặt mũi cho ta chứ.”
“Trong nhà đâu có người ngoài, giả vờ cho ai xem?” Lâm Hàn lại hỏi.
Đại tướng quân không lời đối đáp, đâu thể nói là giả vờ cho lão nha hoàn già coi được, vì bọn họ cũng biết là bản thân đang giả vờ. Càng không thể là Lâm Hàn: “Cho mấy đứa trẻ con.”