Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 180

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:30
Lượt xem: 104

“Trong mắt mấy đứa trẻ ngày trước không có chàng, bây giờ thì đều sợ chàng.” Lâm Hàn nhắc nhở hắn: “Đại Bảo Bảo không sợ chàng, cũng ngưỡng mộ chàng có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.”

Sự thay đổi này chính là công lao của Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn nghĩ tới điểm này thì không dám nói tiếp với nàng nữa, e rằng sẽ ép bản thân đến đường cùng: “Hữu Hiền vương hiện giờ của Hung Nô dẫn năm vạn người đến đầu hàng, nội trong vài hôm nữa là đến biên quan, bệ hạ vốn định để Mộc Nhi đi, nhưng hắn vừa mới quay về, Mục Nhi cũng không muốn đi , bệ hạ bèn sai ta đi một chuyến.”

“Chàng là đại tướng quân mà đi nhận hàng có phải cho bọn chúng thể diện quá không?”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Nàng nghĩ đến cái này à? Không nên kinh ngạc vì hiện giờ người Hung Nô tới quá nhanh sao?”

“Chuyện này ta và chàng đã từng bàn qua, ta đã có chuẩn bị tâm lý.” Trời đông rét buốt, phương Bắc nhiều nơi đều đã có tuyết, Lâm Hàn thật sự không muốn để Sở Tu Viễn ra ngoài: “Sở Mộc không đi thì cũng có thể để người khác đi. Thừa tướng đâu?”

Sở Tu Viễn: “Thừa tướng đã gần sáu mươi tuổi, để ông ta đi cũng không tới nổi biên quan.”’ Trông thấy nàng vẫn cau mày, hắn không kiềm lòng được giơ tay lên vuốt phẳng cho nàng: “Trong năm vạn người phải có một vạn binh mã, không chia tách bọn chúng ra thì ngay trong đêm có thể đánh Trường An. Nhưng mà lựa chọn doanh địa, điều động lương thảo đều cần thời gian, thế nên có thể ta sẽ phải ở đó đến cuối năm.”

Lâm Hàn nghe vậy thì không nhịn lòng được mà cau mày: “Sao bọn chúng lại nghĩ đến chuyện tới đây vào lúc này?” Nói rồi dừng lại một chốc: “Mùa đông Hung Nô thiếu y phục ít lương thực, khó sống qua ngày, thế nên bọn chúng định để chúng ta giúp bọn chúng trải qua cái rét, sau khi khai xuân thì đi?”

Sở Tu Viễn cười bảo: “Nàng có thể nghĩ đến mà bệ hạ không nghĩ ra ư? Hay là cảm thấy nàng còn hiểu rõ Hung Nô hơn cả vi phu? Bọn chúng đã vào thì tất nhiên không có khả năng lại để bọn chúng đi ra.”

Lâm Hàn yên lòng: “Vậy thì tốt. Nếu không lão bách tính của chúng ta phải thất vọng cay đắng biết bao. Hoa màu mà bọn họ vất vả cực khổ trồng trọt, mà triều đình lại đem đi nuôi Hung Nô, kết quả còn nuôi được một đám thù địch cho chính mình.”

“Sẽ không cho bọn chúng quá nhiều đâu.” Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn đặc biệt nhạy cảm đối với tiền tài: “Phu nhân từng nói phương Bắc thích hợp trồng ngô và khoai môn. Lần này ta sẽ mang ngô và khoai môn tới đó. Đưa một phần bắp và khoai môn cho Hung Nô, một phần đưa đến các huyện, sau khi khai xuân sẽ chia cho bách tính địa phương. Hung Nô không biết trồng lúa mì, ngô thì đơn giản, khoai môn thì không cần chăm sóc, lá khô có thể dùng làm thức ăn cho ngựa, nếu bọn chúng có thể kiên trì đến mùa thu sang năm, thì sẽ không muốn rời đi nữa”

Dân tộc du mục đã quen thói tự do thoải mái, Lâm Hàn lo lắng: “Không kiên trì nổi?”

“Mùa đông sang năm chính là ngày kỵ của bọn chúng.” Sở Tu Viễn đáp.

Lâm Hàn hài lòng: “Bên ngoài lạnh, vào phòng đi.”

Sở Tu Viễn kéo tay nàng đi vào.

Sở Mộc ra sức xoa xoa cánh tay.

Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Sao thế?”

“Nổi hết cả da gà.” Sở Mộc nói rồi còn tặc lưỡi một tiếng.

Lâm Hàn không hiểu nguyên cớ. Sở Tu Viễn buông Lâm Hàn ra đòi đánh hắn, Lâm Hàn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi cũng có một ngày lấy vợ thôi.”

“Vậy cũng không dính lấy nhau như thẩm và thúc phụ.” Vừa thấy thúc phụ hắn bước lên trước, tiểu hầu gia cuống quýt nhảy ra bên ngoài chạy đi.

Sở Tu Viễn vô thức đuổi theo.

Lâm Hàn nắm lấy cánh tay hắn.

“Chuyện gì thế?” Sở Tu Viễn vội vàng dừng lại.

Lâm Hàn: “Chàng tính toán với thằng nhóc ấy làm gì. Khi nào chàng đi? Ta sai Hồng Lăng thu dọn hành lí cho chàng, mang thêm mấy bộ y phục, tất vớ giày dép. Chỗ đó hoang vu thành trấn lại ít, không mang đầy đủ đi thì muốn mua cũng không có chỗ mua.”

“Ngày kia đi.” Sở Tu Viễn nhìn lậu khắc ở góc tường một cái, cách lúc nữa mới đến bữa tối: “Nàng thu dọn cho ta.” Rồi lại lo Lâm Hàn không vui: “Ta giúp nàng.”

Đại Bảo Bảo tan học quay về phát hiện viện chính yên tĩnh vô cùng, bèn tìm nha hoàn Lục Hà của nó: “Có phải cha và nương ta lén ra ngoài chơi không?”

Tiểu chủ tử là một người thông minh, đến cả Lục Hà hầu hạ nó cũng bị sự thay đổi ngầm của nó làm cho lanh lợi hơn trước, nàng ấy đáp ngay: “Phu nhân và đại tướng quân đang ở phòng ngủ.”

“Vẫn còn đang ngủ à? Trời đã tối đen rồi, không thể ngủ tiếp được nữa. Nếu không buổi tối sẽ không ngủ nổi.” thằng bé nói xong thì chạy về phía tây: “Cha, nương, dậy thôi.”

Cửa phòng mở ra, Sở Tu Viễn từ trong phòng đi ra, sắc mặt khó coi.

Thằng bé chợt dừng lại: “Dậy rồi ư? Vậy con đi tìm Mộc ca chơi.” Không đợi cha nó mở miệng đã co giò bỏ chạy.

Sở Tu Viễn tức cười, rồi quay người nói với Lâm Hàn: “Ta cảm thấy nên mời hai thầy dạy nữa cho nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-180.html.]

Lâm Hàn quấn bọc bao đồ xong, lại đặt một chiếc hà bao đựng đầy miếng vàng miếng bạc vào trong mỗi cái bọc đồ: “Tinh lực của nó tốt quá à?”

“Đúng! Từ sáng tới tối chỉ có lúc ngủ là nề nếp.” Sở Tu Viễn đáp.

Lâm Hàn suy nghĩ: “Hôm khác ta hạ một cái bẫy với nó, rơi vào bẫy rồi thì cho nó mời, nếu không thì thôi. Sau đầu con trai chàng có xương ngược, chỉ có thể vuốt xuôi lông thôi.”

Sở Tu Viễn thấy nàng lại nhét tiền vào trong: “Không cần mang theo thứ này. Vi phu đến chỗ đó ăn ở đều có huyện thừa địa phương sắp xếp.”

“Đề phòng ngộ nhớ.” Lâm Hàn nói: “Nếu chàng gặp được người vừa ý cũng có thể mời người ta ăn bữa cơm. Có điều, nếu quen biết người như Hạ Chương, thì thôi chuyện ăn uống.”

Sở Tu Viễn nghe được nửa câu trước vẫn khá bất ngờ, nghe thấy nửa câu sau thì không thể không thừa nhận, phu nhân hắn vẫn luôn là phu nhân hắn.

“Được được, nghe phu nhân.” Sở Tu Viễn nói rồi ngửi thấy một mùi thơm của thức ăn, đi ra ngoài nhìn, nha hoàn đang bưng đồ ăn tới, bên cạnh còn có Đại Bảo Bảo đi theo: “Thằng bé này, mặc kệ nó có muốn hay không, nàng cũng phải mời cho nó một thầy dạy nữa.”

Lâm Hàn xuôi theo ánh mắt của hắn nhìn ra, thằng bé đang thúc giục nha hoàn già ở đằng sau đi mau lên, nó sắp đói c.h.ế.t luôn rồi.

“Khá tốt.” Lâm Hàn cười nói.

Sở Tu Viễn không khỏi quay sang nhìn nàng, chẳng lẽ là hắn giận đến hồ đồ rồi.

Lâm Hàn: “Nghe nói trẻ con lớn như thế này của nhà người khác đều cần nha hoàn già cho ăn. Có đứa đút cho ăn cũng không ăn, gọi một tiếng tổ tông mới khách sáo ăn một miếng. Thậm chí có đứa đòi nương cho ăn, thậm chí phải bế nó vào trong lòng. Đại Bảo Bảo nhà chúng ta chưa từng khiến chàng và ta đau đầu như thế bao giờ.”

“Nàng lại nghe ai nói vậy?” Sở Tu Viễn không nhịn được mà ngó ra bên ngoài, trong viện này đều là mấy nha hoàn gia đinh, bọn họ không thể biết những thứ này được.

Lâm Hàn thấy vậy thì cười đáp: “Không tin thì hỏi đồng liêu của chàng. Đợi đã, chàng đi chuyến này thì chẳng phải không về kịp hôn lễ của công chúa ư?”

“Có Sở Mộc mà.” Sở Tu Viễn đáp.

Bình thường Sở Mộc ở nhà y hệt một đứa trẻ con, trong tiềm thức của Lâm Hàn không nghĩ tới hắn. Sở Tu Viễn nhắc nhở, Lâm Hàn mới nhớ tới Sở Mộc vừa thành niên: “Vậy thì không sao rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi. Còn không đi là thịt gà và sườn dê đều bị Đại Bảo Bảo ăn sạch đấy.”

“Con đâu có!” phu thê hai người giật nảy mình, quay người lại, thằng bé đang đứng ở ngay sau bọn họ, điệu bộ hai tay chống nạnh rất tức giận.

Lâm Hàn vội hỏi: “Con ra từ bao giờ thế?”

“Lúc nương và cha nói xấu con.” Thằng bé giận phồng má đáp.

Sở Tu Viễn: “Con không thích ăn sườn dê và thịt gà à?”

“Con… con thích ăn, nhưng mà cha và nương vẫn chưa đến nên con không thể ăn được.” thằng bé đáp: “Phải đợi cha và nương ăn trước, con mới có thể ăn.”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Bình thường không nhớ được, lần này lại nhớ rõ ràng, Đại Bảo Bảo, cha hỏi con, có phải con chỉ nhớ điều có lợi với con không hả?”

“Không biết cha đang nói cái gì cả.” thằng bé quay người bỏ chạy.

Sở Tu Viễn lập tức biết hắn đoán đúng rồi: “Nàng nói xem có phải là nó đói quá rồi nên chủ đụng chạy ra gọi chúng ta ăn cơm không?”

“Không phải thế à?” Lâm Hàn hỏi ngược lại.

*

Sở Tu Viễn muốn phản bác nhưng lại phát hiện không lời đối đáp được.

Lâm Hàn cười kéo cánh tay hắn một cái: “Đi vào thôi.”

Vào trong phòng thì trông thấy toàn bộ thức ăn đã bưng lên, Sở Mộc và Sở Dương đang trò chuyện, Sở Ngọc thì chống cằm ngẩn người. Đại Bảo Bảo đang cầm thìa quỳ ở trên đệm ngồi, cái đầu nhỏ lắc trái lắc phải cứ như cái trống bỏi, trông thấy Lâm Hàn và Sở Tu Viễn “cái trống bỏi” tạm dừng lại, hừ một tiếng, quay đầu đi ngồi xuống.

Sở Tu Viễn thấy nó như thế thì lại muốn đánh nó. Nhưng mà lúc này đánh nó khóc thì bữa cơm này hỏng mất.

Lâm Hàn nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng có lời muốn nói của Sở Tu Viễn thì nhịn cười nhỏ giọng bảo: “Ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm, mai chàng còn có việc.”

“Đừng quên chuyện ta đã nói với nàng.” Sở Tu Viễn nói.

Loading...