Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:32
Lượt xem: 100
Lâm Hàn không tiếp lời, chỉ vì chuyện của con trẻ không được qua loa. Huống hồ thằng bé này còn là một đứa trẻ thông minh, không để nó tâm phục khẩu phục thì chỉ tổ trồng lứa ra lau thôi.
Ngày thứ ba sau khi Sở Tu Viễn đi, Lâm Hàn đưa của hồi môn… hai hộp vàng bạc châu báu mà nàng chuẩn bị cho công chúa đi, về đến phủ thì lại nhìn thấy tôi tớ trông rau xuống, kiểm tra sổ sách, kiểm kê bạc thuế từ huyện Phượng Tường gửi đến một phen, thấy không có chuyện gì cơ thể liền thả lỏng, bắt đầu giăng hố cho Đại Bảo Bảo.
Ngày hai mươi tư tháng mười một, sau trận tuyết rơi dày đặc, thời tiết chuyển xanh, ba đứa trẻ nghỉ học, Lâm Hàn dẫn chúng nó tới chợ Đông nói là mua y phục và ủng đông.
Thế nhưng, đi đến trước cửa tiệm sách mà Lâm Hàn và Hoàng đế cùng mở, Lâm Hàn dừng lại.
Sở Ngọc và Sở Dương vẫn còn nhớ cửa hàng này. Sở Dương thấy thế bèn mở miệng hỏi: “Nương muốn xem xem sách dạy nấu ăn của nương bán thế nào ạ?”
Lâm Hàn gật đầu, rồi kéo Đại Bảo Bảo đi vào. Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc đi theo đằng sau, cái khoảnh khắc bước vào cửa bèn kéo khăn ống lên.
Chưởng quỹ không nhận ra Lâm Hàn, trẻ con thì mỗi ngày mỗi khác, qua hơn nửa năm, Đại Bảo Bảo lại cúi đầu chân trái đá chân phải, Sở Dương và Sở Ngọc chỉ lộ mỗi đôi mắt, vì vậy cho nên chưởng quỹ không nhận ra đông gia của mình.
Nhiệt tình đi lên trước hỏi han: “Vị phu nhân đây muốn xem gì thế? Bổn tiệm có từ “Luận ngữ” đến sách dạy nấu nướng, từ “Đạo đức kinh” đến “Hoàng đế nội kinh” có đủ tất tần tật.
Lâm Hàn cho là chưởng quỹ đã quên ba đứa trẻ trông như thế nào, nên cũng không nói rõ thân phận, bởi vì như thế mới có thể tính kế Đại Bảo Bảo tốt hơn: “Ở chỗ này của các ngươi có “Sách dạy nấu ăn của Lâm gia không?”
“Ngài cũng tới mua sách dạy nấu ăn ư?” chưởng quỹ buột miệng nói, nhận ra không nên hỏi như thế thì bèn bảo: “Ngại quá, mấy hôm nay người mua sách dạy nấu ăn thật sự rất nhiều, mong phu nhân lượng thứ.”
Lâm Hàn không khỏi nhướng mày, đây chính là cái Sở Tu Viễn nói là khó bán hả.
“Vậy mà ban nãy ngươi còn nói có sách dạy nấu ăn?” Lâm Hàn hỏi.
Chưởng quỹ “ờm” một tiếng, nhận ra mình nói bon mồm nên sắc mặt có hơi lúng túng.
Sở Ngọc ngẩng đầu lên nhìn ông ta, muốn biết xem ông ta sẽ tiếp lời thế nào.
“Có thể đặt trước.” Chưởng quỹ lập tức lấy lại được vẻ như thường, rồi quay người cầm một cuốn sổ lên, lật ra rồi chỉ cho Lâm Hàn xem: “Ngài xem, phu nhân, đây đều là đơn đặt “Sách dạy nấu ăn của Lâm gia” của hôm nay. Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ngày mai sách dạy nấu ăn có thể được đưa đến. Chiều ngày mai, hoặc sáng ngày kia ngài tới đều được.” không đợi Lâm Hàn cất lời: “Hay là ngài cũng đặt một cuốn? Tiền đặt cọc một nửa là được.”
Lâm Hàn đặt chảo đế bằng, tiền đặt cọc của người ta mới lấy ba phần. Ông ta đòi một nửa? Lâm Hàn liếc mắt nhìn cuốn sổ trong tay của ông ta, sáu bảy người. Nửa ngày mới qua được một nửa đã có nhiều người như thế này, thật đúng là nên để Sở Tu Viễn đến xem xem.
“Vậy thì ta đặt một cuốn.” Lâm Hàn quay lại nhìn Hồng Lăng… đưa tiền. Sau đó Lâm Hàn làm bộ làm tịch ngó nhìn xung quanh: “Ta xem thêm cái khác.”
Để Sở Dương và Sở Ngọc trông Đại Bảo Bảo, Lâm Hàn men theo giá sách bắt đầu lật tìm từ phần rìa mép gần nhất, cho đến khi tìm thấy một cuốn tranh minh họa “Sơn Hải Kinh” mới dừng tay lại.
Ra khỏi tiệm sách, Sở Ngọc không kiềm lòng được hỏi: “Nương, nương mua “Sơn Hải Kinh” làm gì thế? Nhà chúng ta cũng có mà.”
“Đúng, nhà ta cũng có.” Đại Bảo Bảo nói theo.
Lâm Hàn buồn cười: “Sao chuyện gì cũng đều có con vậy? Con đã xem qua bao giờ đâu, sao biết được nhà ta có hay không?”
“Nhị ca nói ạ.” Thằng bé giơ ngón tay chỉ vào Sở Ngọc.
Sở Ngọc gật đầu, nó nhìn thấy rồi.
“Nương xem, nhị ca không nói dối.” Đại Bảo Bảo vội vàng nhắc nhở nương nó.
Sở Ngọc thấy nó như thế thì lại muốn trêu ghẹo nó: “Cũng có khả năng ta nhớ nhầm.”
“Vậy thì huynh đáng đánh.” Thằng bé nghĩ một chốc rồi chỉ vào Sở Ngọc: “Gan to mật lớn, đến cả nương cũng dám lừa.”
Sở Dương giơ bàn tay lên: “Có tin ta đánh đệ trước không?”
Thằng bé vô thức trốn ra sau lưng nương nó, ngay sau đó nó nhớ ra nó phải làm bảo bảo của đại tướng quân, không thể nhát gan sợ sệt như thế được, nên lại từ sau lưng Lâm Hàn đai ra: “Huynh đánh ta, ta… huynh ngủ rồi, ta sẽ đánh huynh!”
“Coi đệ giỏi giang kìa.” Sở Ngọc dí một cái lên trán nó.
Thằng bé lập tức nghiêng đầu: “Ta giỏi hơn huynh.”
“Hai người nói nhiều quá.” Sở Dương không nhịn được mở miệng nói.
Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo dùng lúc im miệng lại.
Lâm Hàn vui sướng.
Hai huynh đệ quay đầu lại, đồng thanh nói: “Nương cười gì thế?”
“Cười hai đứa con đúng thật là trẻ con, chút chuyện nhỏ như thế cũng có thể nói luôn mồm.” Lâm Hàn không muốn nghe Đại Bảo Bảo lảm nhảm không ngừng bèn tiếp tục nói: “Chúng ta đi mua đồ trước đã, mua xong rồi hai đứa lại tiếp tục.”
Thế nhưng mấy người lượn một vòng quanh chợ Đông, đồ cần mua đều đã mua, Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo mỗi đứa một cái kẹo nên không có thời gian rảnh nói luôn mồm nữa.
Sau khi quay về nhà ăn cơm trưa xong, Sở Mộc đi ra ngoài kết giao bạn bè, Lâm Hàn bèn dẫn ba đứa trẻ tới phía Tây luyện chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-181.html.]
Tiếc rằng ba đứa trẻ ngồi trên chiếc giường sưởi nóng hầm hập thì chỉ muốn ngủ.
Mùa đông ngày ngắn, Lâm Hàn không muốn chúng nó ngủ, nhưng không ngủ thì suốt buổi chiều đều sẽ không có tinh thần, Lâm Hàn bèn trông bọn nó ngủ ba nén hương, rồi gọi mấy đứa trẻ dậy.
Đại Bảo Bảo dụi mắt rồi lại nằm lên chiếc bàn dài, dự định lại đánh một giấc nữa.
Lâm Hàn chậc lưỡi một tiếng, khá ghét bỏ bảo: “Bức vẽ này thật là khó coi.”
“Cái gì khó coi ạ?” Đại Bảo Bảo nổi lên tính tò mò, không kiềm lòng được hỏi.
Lâm Hàn đẩy Sơn Hải Kinh đến trước mặt nó: “Cái này, con xem có khó coi không?”
Sở Dương ghé đầu lại nhìn một cái, không nhận ra: “Thứ gì thế ạ?”
“Quái vật trong Sơn Hải Kinh. Bên trên nói là dựa theo lời miêu tả vẽ ra, các con xem có giống hay không.” Lâm Hàn lại nói.
Đại Bảo Bảo lập tức sôi sục, cầm sách lên: “Cho con xem xem.”
Thoạt đầu Sở Dương không dám thích thú, trông thấy thằng bé như thế lại không nhịn được: “Đệ mới nhận biết được mấy chữ, để ta!”
“Của đệ!” Đại Bảo Bảo quay người đưa lưng lại với đại ca nó.
Lâm Hàn cau mày nói: “Hai đứa các con không thể cùng xem à? Mỗi đứa cầm một nửa.”
Sở Dương định nói, nó không thích ở cạnh với Đại Bảo Bảo, nhưng nó ngước mắt lên trông thấy sắc mặt của nương nó không đúng bèn vội vàng nuốt lời lại, túm lại Đại Bảo Bảo ra sau: “Qua đây!” tựa lên chăn đệm, mỗi đứa một nửa.
Khóe miệng Lâm Hàn tràn nụ cười: “Đại Bảo đọc, Đại Bảo Bảo nghiêm túc nghe. Lúc ca ca con đọc không được phép nói leo. Đợi ca ca con đọc xong một đoạn rồi muốn hỏi cái gì rồi hỏi.” không đợi thằng bé mở miệng phản bác, “Không nghe lời thì nương không thương con nữa.”
Thằng bé bĩu môi: “Chỉ biết dọa người ta.”
“Con có thể cho là ta dọa con.” Lâm Hàn cười mỉm nhìn nó.
Thằng bé không dám, ngoan ngoãn nghe ca ca nó đọc một đoạn, có một đống câu muốn hỏi.
Sở Dương giải thích cho nó một lượt. Lâm Hàn mới mở miệng hỏi: “Bức vẽ kết hợp bên cạnh có giống hay không?”
“Không giống!” Đại Bảo Bảo ra sức lắc đầu.
Sở Dương gật đầu: “Rất không giống, cũng không biết là ai vẽ.”
“Họa sư của vườn Phù Dung.” Lâm Hàn đáp.
Sở Ngọc đang rà rà buồn ngủ kinh ngạc “a” lên một tiếng: “Ấy chẳng phải là họa sư trong cung sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Ngọc vội vàng leo lên lưng ca ca nó: “Cái nào? Ta coi coi.”
Sở Dương chỉ cho nó xem, tiện thể giải thích chỗ nào không giống với nó.
Sở Ngọc nhìn nội dung trong sách một cái rồi lại nhìn bức tranh minh họa, lập tức hiểu ra chỗ nào không giống, cơ thể của quái vật quái dị một cách cường điệu: “Gã vẽ thế này không sợ bệ hạ biếm gã thành thứ dân ư?” rồi nhìn Lâm Hàn hỏi.
Lâm Hàn: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, nào có thời gian rảnh xem cái này. Trái lại thứ đồ này cho ta một linh cảm. Lúc ở tiệm sách ta định nói nhưng chỗ đó đông người, ta sợ bị người ta nghe thấy nên không dám nói.
“Gì ạ?” Sở Ngọc vô thức hỏi.
Lâm Hàn dẩu môi về phía cuốn sách: “Có phải chúng ta cũng có thể thêm tranh minh họa vào trong sách không? Ví dụ những món như thịt kho, gà cay, cá chua ngọt.”
Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Có thể.” Rồi lập tức khựng lại: “Nhưng mà con vẽ không đẹp ạ.”
Lâm Hàn quay sang nhìn chỗ Sở Dương.
Trong mắt Sở Ngọc sáng lên: “Ca, huynh vẽ giúp ta đi.”
“Ta?” Sở Dương vội vàng lắc đầu: “Ta không được đâu, sách nương cho ta, ta vẫn chưa hiểu được.” dừng lại một thoáng, “Hay là đệ luyện nhiều, sau đó tự đệ vẽ.”
Sở Ngọc: “Ta?”
Sáng sớm luyện võ, tối muộn b.ắ.n cung, buổi sáng và buổi chiều đi học, ngày nghỉ Mộc soạn sách, lại cộng thêm vẽ tranh, nó sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Sở Ngọc lắc đầu cự tuyệt, rồi sau đó quay sang nói với Lâm Hàn: “Nương, hay là thôi vậy? Đâu phải không bán được đâu.”
“Ta định bán đắt hơn một chút.” Lâm Hàn nói.