Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 188
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:48
Lượt xem: 85
Lâm Hàn thấy thế hết sức vui mừng: “Đại Bảo Bảo, tìm nương có việc gì à?”
Tiểu hài tử dừng lại.
Lâm Hàn đi ra: “Tìm nương có chuyện gì à?”
Tiểu hài tử theo bản năng nhìn về phía sau nó.
Lâm Hàn càng muốn cười: “Lần này không phải là con sai, không cần phải để ý đến cha con.”
“Nương…” Tiểu hài tử bước tới nắm lấy tay nàng.
Lâm Hàn khẽ tránh qua một bên, trong nháy mắt Đại Bảo Bảo liền thương tâm, cảm thấy khổ sở, cực kỳ muốn khóc. Lâm Hàn vội vàng mở miệng trước khi kim đậu đậu của nó rớt xuống: “Tay nương bẩn lắm.”
Tiểu hài tử mặt mày hớn hở: “Con không chê nương bẩn đâu.” Giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn, mở ngón tay nàng ra nhìn thấy bùn đất: “Nương bị dính ở đâu vậy? Để con lau cho nương.” Nói xong liền định dùng ống tay áo để lau cho nàng.
Lâm Hàn: “Con nói chuyện của con đi.”
“Con muốn đi chợ đông.” Tiểu hài tử dừng lại.
“Để ca ca dẫn con đi.”
Tiểu hài tử không được tự nhiên chớp mắt một cái, muốn nói lại thôi.
Lâm Hàn bật cười: “Muốn nương đi cùng con, hay là không có tiền?”
“Con có tiền!” Hài tử thốt lên.
Lâm Hàn hiểu rồi, đây là muốn để nàng dẫn nó đi ra ngoài chơi.
Lâm Hàn nghĩ một chút xem hôm nay còn phải làm chuyện gì, thấy chỉ có khoai tây, hơn nữa cũng đã nói hết những thứ cần làm cho Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Được!”
Tiểu hài tử buông Lâm Hàn ra, hoan hô một tiếng rồi chạy đến lớp học: “Đại ca, nhị ca, thu dọn đồ đi, nương đồng ý rồi.”
“Tan học rồi à?” Sở Tu Viễn đi ra liền nhìn lên bầu trời, thấy còn lâu mới tới buổi trưa: “Nó đây là muốn đi chơi hay là không muốn học?”
Lâm Hàn cười nói: “Không muốn đi học không phải là muốn ra ngoài chơi sao?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại cũng thấy đúng: “Phu tử ở trong phủ chúng ta…Hả?”
Lâm Hàn đang chờ hắn nói tiếp, thấy thế không khỏi hỏi: “Làm sao thế?” Theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy một cậu bé mặc một thân hồng bào, ngũ quan tuấn mỹ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy bọn họ liền mím môi cười cười, bước chân cũng chậm lại.
“Tới khi nào thế?” Lâm Hàn tiến lên hỏi.
“Vừa mới tới.” Cậu bé nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn người phía sau nàng.
Sở Tu Viễn đi tới: “Từ Đông cung hay là từ điện Tiêu Phòng tới đây?”
“Đông Cung.” Cậu bé thành thành thật thật nói.
Sở Tu Viễn nhướng mày: “Phụ hoàng ngươi có biết không?”
Tiểu thái tử dùng sức gật đầu: “Hôm qua đã nói với phụ hoàng rồi. Phụ hoàng nói làm xong bài tập mà thái phó giao là có thể đi. Ta đã làm xong rồi.”
Lâm Hàn nói: “Vậy ngươi đến thật đúng là trùng hợp rồi.”
Tiểu thái tử nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Chúng ta sắp ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Tiểu thái tử đang định hỏi đi đâu, liền nhìn thấy các biểu huynh biểu đệ từ phía tây đi tới. Người đi đầu cũng chẳng phải người xa lạ, chính là Đại Bảo Bảo mà nó quen thuộc nhất: “Sở Bạch Bạch, hôm nay ngươi cũng không cần phải đi học à?”
“Sao?” Hài tử dừng lại: “Sao ngươi lại ở đây? Có phải là biết chúng ta sẽ đi chợ đông chơi không?”
Tiểu thái tử liền hiểu được “đi ra ngoài” là có ý gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, hôm qua ta quan sát thiên tượng phát hiện hôm nay ngươi muốn đi ra ngoài chơi nên dùng bữa xong liền tới tìm ngươi luôn. Ta rất thông minh, phải không?” Khẽ hất cằm với hài tử, vẻ mặt đắc ý.
Sở Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu: “Ngươi thật thông minh. Có thể dạy ta làm thế nào để xem thiên tượng ban đêm không?”
“Ấy...” Tiểu thái tử trợn tròn mắt.
Sở Tu Viễn muốn cười: “Nói khoác che không được rồi.”
Vẻ mặt tiểu thái tử lúng túng: “Cữu phụ…”
“Ngươi sao thế?” Đại Bảo Bảo nghiêng đầu đánh giá tiểu thái tử.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Thái tử nói giỡn với con đấy. Thái tử không biết con định đi ra ngoài, là cố ý tới tìm con để chơi.”
“Hả?” Tiểu hài tử ngạc nhiên: “Vậy là ngươi không biết xem thiên tượng ban đêm rồi.”
Lâm Hàn: “Chuyện nhỏ như vậy không xem thiên tượng được đâu.”
“Vậy chuyện gì là không nhỏ?” Đại Bảo Bảo tò mò hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Gió thổi trời mưa, sấm vang chớp giật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-188.html.]
“Đây cũng chẳng phải là chuyện lớn gì mà.” Đại Bảo Bảo nói xong nhăn mũi một cái, nương cứ lừa nó mãi như vậy vui lắm à? Nó không phải là con nít, không phân biệt được.
Sở Tu Viễn: “Nếu toàn bộ Trường An đều mưa, vậy đó có phải là chuyện lớn không?”
Đại Bảo Bảo nghĩ một chút xem Trường An lớn bao nhiêu, phát hiện nó không tưởng tượng ra: “Chuyện lớn!”
Lâm Hàn quay về phía thái tử: “Xiêm y này của Dịch nhi quá nổi bật, phải thay bộ khác.”
“Ta biết rồi.” Tiểu thái tử đi về phía Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, xiêm y của ngươi đâu cho ta mượn mặc.”
Thái tử thường xuyên tới đây chơi, hơn nữa thường xuyên chơi đến mức một thân mồ hôi hoặc một thân bùn đất. Mỗi lần như vậy đều mặc xiêm y của Sở Ngọc. Sở Ngọc đã quen, đưa nó đến tây sương phòng, biểu huynh đệ hai người thay một thân áo ngắn vải thô giống nhau như đúc.
Sở Tu Viễn vốn không có ý định đi, nhưng Thái tử lại đây, Sở Tu Viễn lo lắng một mình Lâm Hàn không trông chừng được bốn hài tử, cũng kéo Lâm Hàn trở về phòng thay áo ngắn vải thô.
Đoàn người dung mạo xuất chúng, bởi vì mặc trên người không phải là áo dài khúc cư nên cho dù có người cảm thấy bọn họ không tầm thường thì cũng chỉ nghĩ là bọn họ người nghèo giàu bất thình lình thôi, cho nên chỉ liếc mắt một cái rồi dời tầm mắt. Truy nguyên thì do áo ngắn vải thô khi làm việc rất thuận tiện, dần dà giống như áo dùng khi lao động, cũng là dân chúng tầng dưới chót mới mặc loại xiêm y này.
Không ai chú ý, Sở Tu Viễn không hợp, cũng mặc kệ mấy hài tử, cho bọn chúng tuỳ tiện muốn mua cái gì thì mua.
Tiểu thái tử thích chạy đến nhà cữu phụ của nó cũng chính là bởi vì điểm này. Chỉ là lúc bọn họ đã mua hết nửa con phố, Lâm Hàn mở miệng: “Không được mua nữa.”
Bốn hài tử đồng thời xoay người.
Lâm Hàn: “Gia đinh cầm không hết rồi.” Nhìn về mấy cấm vệ phía sau cũng trở thành gia đinh: “Muốn mua nữa cũng được, nhưng mấy đứa phải tự mình cầm.”
Bốn hài tử đánh giá lẫn nhau một phen, Thái tử cùng Sở Ngọc tay trái cầm đồ chơi bằng đường, tay phải cầm một chuỗi tiền. Sở Dương tay trái cầm mứt hoa quả cùng kẹo đường đông qua, tay phải vuốt vuốt mấy đồng tiền. Đại Bảo Bảo tay phải xách quả cầu kiểu mới nhất, tay trái đung đưa tiền của nó, không có cái tay nào là nhàn rỗi cả. Bốn hài tử đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Hàn và Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Đừng có mong chúng ta giúp mấy đứa xách đồ. Đồ chúng ta muốn mua còn chưa mua nữa đấy.”
Bốn hài tử lập tức ỉu xìu.
Lâm Hàn: “Mấy đứa mau ăn hết đồ trong tay đi, có lẽ còn có thể mua thêm được mấy thứ nữa.”
Đại Bảo Bảo lập tức quay về phía ba vị ca ca: “Ăn nhanh lên!”
“Đệ giúp chúng ta cầm tiền, chúng ta cũng có thể mua thêm vài thứ nữa.” Sở Dương nói xong, đưa tiền qua.
Tiểu hài tử theo bản năng muốn nhận, chợt nghĩ đến nếu nó cầm tiền thì nó không có cách nào mua đồ được hết: “Ta không cầm đâu. Tiền ai người đó tự cầm.”
Tiểu thái tử nghĩ một chút: “Đại Bảo Bảo, đệ giúp ta cầm, ta mua đồ chia cho đệ một nửa.”
Đại Bảo Bảo dò xét nó một phen, nhớ tới thái tử đã lừa nó biết xem thiên tượng: “Ngoéo tay nhé?”
Tiểu thái tử vươn tay: “Ngoéo…”
“Bắt trộm, bắt trộm, bắt trộm...”
Sở Tu Viễn cuống quít kéo Thái tử cùng Đại Bảo Bảo, Lâm Hàn lập tức che chở Sở Dương cùng Sở Ngọc.
Hộ vệ đi theo nhanh chóng tản ra chắn ở hai bên trái phải và phía sau của đám người Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn liền nhìn thấy một người gạt mở đám người, thất tha thất thểu chạy về phía bọn họ, bước chân phù phiếm, không giống người mang võ nghệ.
“Đại Bảo, ngăn hắn lại.” Sở Tu Viễn duỗi cánh tay lấy đi đồ vật và tiền trong tay Sở Dương: “Để cho cha xem võ công của con.”
Sở Dương sửng sốt trong chớp mắt, lúc lấy lại tinh thần thì tên trộm đã gần trong gang tấc.
Thiếu niên đẩy bàn tay to của nương nó ra, xoay người, ra chân, tên trộm ngã nhào xuống đất. Sở đại công tử chậm rãi thu chân lại, người qua đường bị sự kiện bất ngờ này làm cho kinh hãi tỉnh táo lại, nhao nhao lui về phía sau, trong nháy mắt rời khỏi một mảnh đất trống, người kêu la bắt trộm lảo đảo đến trước mặt.
Lâm Hàn đẩy Sở Dương một cái.
Sở Dương quay đầu lại, nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn mấp máy miệng, ra hiệu về phía người nằm trên đất.
Sở Dương quay sang người gọi là bắt trộm: “Ngươi bị mất cái gì?”
Nam nhân kia chống đầu gối, thở hổn hển: “Ta, tiền của ta.”
Người nằm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, hét lên: “Ta không trộm tiền của ngươi.”
Sở Dương nhíu mày, một màn này sao mà quen mắt đến thế. Nghĩ đi nghĩ lại nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra, dứt khoát nói: “Ngươi không trộm thì ngươi chạy làm cái gì?”
“Ta…” Người kia há hốc mồm, chỉ vào người đuổi theo hắn: “Hắn vu ta là kẻ trộm, ta mà không chạy, hắn sẽ nói tiền của ta chính là tiền của hắn, ta tìm ai để phân xử đây.”
Sở Dương ngẫm lại: “Ngươi nói không phải là không có đạo lý.”
“Ôi, vị tiểu công tử này, ngươi không thể nghe hắn được.” Nam tử hô bắt trộm kia vội vàng nói.
Sở Dương gật đầu: “Đúng, không thể chỉ nghe một phía được.”
Người bị nghi ngờ là kẻ trộm mở to mắt, không thể tin nổi nhìn nó trở mặt nhanh như vậy: “Ngươi…rốt cuộc là ngươi giúp ai?”
Sở Dương theo bản năng nhìn nương nó.
Lâm Hàn gật đầu, cứ to gan lớn mật mà nói, có cha nương ở đây.
Sở Dương: “Ta giúp tiền thôi.”