Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:51
Lượt xem: 101
Tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả hai người trong cuộc - giúp tiền là sao?
Sở Dương nhìn chằm chằm người bị nghi là tên trộm kia: “Ngươi nói đây là tiền của ngươi, vậy ngươi phải biết rõ ngươi có bao nhiêu tiền mới đúng.”
Sắc mặt người nọ trong nháy mắt không được tự nhiên.
Mọi người thấy thế, không khỏi nghiêng về phía người bị nghi ngờ mất tiền.
Sở Dương cũng nhịn không được nhìn về phía người kia.
Người kia hơn bốn mươi tuổi, trên người có vài miếng vá, nhưng giặt rất sạch sẽ. Tuy rằng còn đang thở dốc, thân thể không tốt lắm, nhưng tóc tai được chải rất chỉnh tề, không có một chút lộn xộn nào. Làm cho người ta có cảm giác chính là người đàng hoàng có trách nhiệm.
Ngược lại người kia, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng mặc áo nâu ngắn, hơn nữa lại còn rất mới. Đáng tiếc trước n.g.ự.c có mấy vết dầu mỡ, tóc càng giống như buộc lại tuỳ tiện, vẻ mặt cực kỳ giống lưu manh lang thang trên đường.
Trong lòng Sở Dương có tính toán, liền cố ý hỏi người bị nghi ngờ là kẻ trộm:
“Ngươi cứ nói là hắn ta vu khống ngươi, vậy ngươi không muốn chứng minh là mình trong sạch sao?”
Nam tử chừng ba mươi tuổi kia đang muốn mở miệng, liếc mắt thấy khoé miệng của người đuổi theo hắn ta lộ ra một nụ cười, không hiểu sao lại cảm thấy tình huống không đúng: “Ta nói trước cũng không phải là không được, nhưng nếu bị hắn ta nghe được rồi…”
Sở Dương ngắt lời hắn ta: “Ngươi có thể nói cho một mình ta nghe trước xem thử.”
“Ai mà biết ngươi và hắn có phải là người cùng một bọn không chứ.” Nam tử kia thốt lên.
Sở đại công tử hít sâu một hơi, trừng mắt nói: “Bộ ta… ta chưa từng thấy chút tiền kia của ngươi à?”
Người nọ đánh giá Sở Dung một phen, lại gật đầu: “Đúng là chưa thấy.”
Sở Dương: “Ta…”
“Đại Bảo, nói chính sự.” Lâm Hàn vội vàng ngắt lời nó.
Sở Dương ý thức được bị hắn ta làm tức giận suýt nữa tự báo gia môn, lập tức hoảng sợ, quay về phía người bị nghi mất tiền: “Hắn ta chơi xấu không muốn nói, ngươi nói đi.”
Trì hoãn một hồi như vậy, người kia mệt mỏi thở hồng hộc cũng dần dần ổn định lại, đứng thẳng dậy nói: “Một xâu…”
“Mười văn!” Người bị nghi ngờ là tên trộm cuống quít giành nói trước, không đợi mọi người mở miệng, quay về phía Sở Dương: “Ta nói rồi có phải chứng minh đó là tiền của ta rồi không, ta có thể đi được rồi chứ?”
Sở Dương nhíu mày, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ, quay về phía một người trong cuộc khác, hy vọng hắn có thể nói ra một đáp án khác. Chỉ thấy khoé miệng người kia mỉm cười, bộ dáng tràn đầy tự tin. Trong lòng Sở Dương vui vẻ, vội hỏi: “Không phải à?”
Người kia mỉm cười gật đầu.
Người bị nghi ngờ là kẻ trộm không thể không lấy tiền ra.
Người kia mở miệng nói: “Không cần đếm, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, là một xâu lẻ một văn.”
Sở Dương không khỏi liếc mắt nhìn mấy đồng tiền, nhíu mày nói: “Một xâu không phải mười văn sao?”
Nụ cười trên mặt người nọ càng thêm sáng lạn: “Đúng là một xâu là mười văn, nhưng của ta thì không phải. Lại nói tiếp chuyện này còn phải cảm ơn nương của hài tử nữa. Trước khi ra khỏi cửa, ta làm gãy kim khâu trong nhà, nàng liền đưa thêm cho ta một đồng tiền để ta giúp nàng mua vài cây kim. Chợ đông có nhiều người, ta sợ làm mất đồng tiền đó nên xâu chung lại với xâu tiền kia, vì vậy….Này, không được chạy.”
Một đám người Sở gia quay đầu nhìn lại, người kia lúc trước vênh váo tự đắc đang muốn chạy, nhưng bị thị vệ bên người Sở Tu Viễn dùng chân ngăn lại.
Thị vệ kia cũng muốn dùng tay, tiếc rằng tất cả đồ đạc trong tay đều là của mấy hài tử. Cho nên thị vệ kia thấy hắn muốn nhảy qua khỏi chân mình để chạy, hoặc là không làm, hoặc làm thì phải làm cho trót, liền tung một cước bằng đầu gối tới đối phương.
Người kia thất tha thất thểu, bịch một cái, ngã ngồi xuống đất.
Người nghi ngờ bị trộm tiền chạy tới bắt người kia lại để lấy lại tiền.
Người ngã ngồi trên mặt đất nhảy dựng lên, muốn cướp lại, khóe mắt liếc qua chú ý tới cái gì đó, nhanh chóng xoay người, túm lấy đồ trên tay Đại Bảo Bảo rồi bỏ chạy.
“A!” Đại Bảo Bảo bị đau hét lên một tiếng.
Bịch!
Tên trộm kia lại nằm sấp trên mặt đất, Lâm Hàn thu chân lại, cười lạnh nói: “Cho rằng nữ nhân và hài tử là dễ ức h.i.ế.p à? Cũng không mở to mắt chó của ngươi ra xem ta là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-189.html.]
“Phu nhân, phu nhân, bớt giận.” Sở Tu Viễn vội vàng tiếp lời nàng, quả thực là sợ nàng tự báo thân phận. Lập tức nhìn bốn phía, phát hiện nha dịch đang cố gắng đẩy người chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài đến bên này, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, sai dịch tới, chúng ta đi mau.” Cúi đầu nói một câu bên tai mấy hài tử, liền chỉ về phía xa: “Quan sai tới rồi, mọi người nhường đường đi.”
Mọi người theo bản năng nhìn theo ngón tay Sở Tu Viễn, nhìn thấy hai gã sai dịch, bất giác lui về phía sau, nhường ra một con đường.
“Có chuyện gì vậy?” Sai dịch bị ép suýt thành bánh tráng, hít thở một hơi không khí trong lành liền hỏi.
Có người ở gần đó liền nói: “Có một tên trộm…” Quay lại: “A, những người giúp bắt kẻ trộm đâu rồi?” Chớp chớp mắt, vẫn chỉ có hai người trong cuộc, còn không thấy những người nhiệt tình hỗ trợ bắt trộm đâu hết: “Đâu rồi nhỉ?”
“Cha, vì sao chúng ta phải đi ạ?” Trong ngõ hẻm, Sở Đại Bảo Bảo từ trên người cha mình trượt xuống, nhịn không được hỏi.
Sở Tu Viễn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Phá án phải xem nhân chứng vật chứng, mà người là do chúng ta ngăn cản, sai dịch tới đây nhất định sẽ bảo chúng ta đi theo bọn họ một chuyến. Mấy quan viên trong nha môn đều biết cha con là ta, chúng ta đi qua đó bị bại lộ thân phận, sau này sẽ không có cách nào đi ra ngoài chơi giống như hôm nay nữa.”
“Vì sao đến nha môn thì sẽ bị bại lộ thân phận ạ?” Đại Bảo Bảo lại hỏi.
Sở Dương gật đầu: “Đúng vậy, cha, những quan viên biết cha cũng sẽ không cùng chúng ta đi ra ngoài mà.”
Lâm Hàn: “Quan lại lớn nhỏ trong nha môn đối với cha con cung kính có thừa, khi đó tên trộm kia cùng với người bị trộm tiền sẽ căn cứ vào tuổi tác của mấy người các con mà đoán được cha con là Đại tướng quân. Dân chúng trên phố đi theo xem náo nhiệt cũng có thể đoán được. Sau này mấy người các con lại cùng nhau ra đường thì phải che kín mít, bằng không vừa đến chợ đông chợ tây sẽ bị nhận ra - nhìn kìa, ba hài tử kia chính là ba nhi tử của Đại tướng quân đấy, thật đúng là hổ phụ không có khuyển tử, mới có chừng đó tuổi mà đã biết phá án rồi. Sau đó các con đi tới đâu, bọn họ cũng đi theo…”
“Nương nương nương, đừng nói nữa.” Sở Dương vừa nghĩ đến phía sau có một đống “cái đuôi” đi theo, giống như một con quái vật bị người người chỉ trỏ, liền nhịn không được run rẩy.
Lâm Hàn vui vẻ: “Giờ thì đã biết tại sao ta và cha các con không cho phép các con bại lộ thân phận chưa?” Nói xong, nhìn về phía thái tử.
Tiểu thái tử ra sức gật đầu: “Cha ta đã từng nói qua.”
Lâm Hàn không tiếc lời khen ngợi: “Dịch nhi hiểu chuyện nhất.”
“Nương, con cũng hiểu chuyện mà.” Đại Bảo Bảo sợ nương không nhìn thấy nó, còn vươn tay nhỏ ra: “Nương che miệng con không cho con nói chuyện, con liền không nói gì hết. Nương, con có nghe lời không?”
Lâm Hàn gật đầu: “Con cũng nghe lời.” Nhưng nàng không muốn nói chuyện phiếm với Đại Bảo Bảo nữa, liền nhìn về phía Sở Dương: “Đại Bảo, chuyện vừa rồi con thấy thế nào?”
Sở Dương không hiểu: “Thế nào là sao ạ?”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Có phải xử án rất đơn giản không?”
“Đơn giản!”
“Không đơn giản!”
Sở Ngọc và Sở Dương đồng thời mở miệng. Sở Ngọc phát hiện lời của đại ca nó và của nó không giống nhau, không khỏi hỏi: “Không đơn giản sao ạ? Chỉ thoáng cái là đã vạch trần người kia rồi.”
Sở Dương lắc đầu: “Lần này chỉ là trùng hợp. Nếu mà không phải người nọ có bỏ thêm một đồng tiền vào đó, chúng ta không kéo hắn đi gặp quan phủ thì cũng chỉ có thể thả hắn đi thôi.”
Sở Ngọc suy nghĩ một chút: “Hình như là thế thật.” Lập tức quay về phía Lâm Hàn: “Không có biện pháp nào khác sao ạ, nương?”
Sở Dương nghe vậy cũng quay về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Kỳ thật loại tình huống này Đại Bảo nên hỏi người mất tiền có bao nhiêu tiền. Nếu người đó không trả lời được, hãy để tên trộm trả lời. Nếu tên trộm không thể trả lời, hãy lấy tiền ra hỏi tiền xem chủ nhân của nó là ai.”
“Hỏi tiền ạ?” Sở Dương hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Ngọc nhịn không được: “Nhưng tiền là vật c.h.ế.t mà.”
Lâm Hàn: “Đại Bảo còn nhớ trong cuốn sách nương cho con có một câu, t.h.i t.h.ể cũng biết nói.”
“Nhớ ạ. Căn cứ vào thi cốt phán đớn người c.h.ế.t là bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ, đã c.h.ế.t được bao lâu, là bị người g.i.ế.c c.h.ế.t hay là bị lửa thiêu c.h.ế.t vân vân.” Sở Dương nói xong, càng không rõ tiền nói như thế nào: “Nhưng đồng tiền không giống con người mà. Trên đời này không có hai người nào giống nhau hoàn toàn, nhưng tiền đồng thì lại có rất nhiều.”
Sở Tu Viễn ngược lại nghe hiểu: “Nếu tiền kia dùng vải bọc lại, có thể từ vải bọc mà tra ra. Nếu là dùng dây xâu lại thì có thể bắt đầu tra từ dây. Ví dụ như đồng tiền trên tay các con là xâu bằng dây, loại dây này ở nhà chúng ta có rất nhiều, nhưng ở nhà khác chưa chắc đã có. Đại Bảo, bây giờ con đã hiểu chưa?”
Sở Dương bừng tỉnh đại ngộ: “Hiểu rồi, cám ơn cha.”
Lâm Hàn: “Còn nữa, ngoài điểm này, con còn phạm phải một sai lầm trí mạng.”
Sở Dương không khỏi dừng lại: “Còn nữa ạ?”
“Con bị nghi phạm chọc giận và dắt mũi. Đây là điều tối kỵ khi phá án.” Lâm Hàn nói: “Nếu người đuổi theo tên trộm mới là kẻ trộm chân chính, vậy thì hôm nay con đã làm oan uổng người tốt rồi. Đổi thành án mạng, chẳng những để hung thủ tiêu d.a.o ngoài vòng pháp luật mà còn hại một người vô tội.”