Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:55
Lượt xem: 108

Sở Tu Viễn theo ngón tay nó nhìn lại: “Đúng thế, sao ta lại quên mất có bánh nhỉ.” Lập tức không còn rối rắm nữa. Tiếc rằng hắn lại sợ quá cay, dứt khoát tay trái cầm bánh tay phải cầm thìa, húp một miếng nước dùng xong liền chuẩn bị cắn một miếng bánh, lại phát hiện nước dùng chua chua, sau vị chua mới đến vị cay.

Sở Tu Viễn nuốt nước dùng xuống bụng xong liền nhịn không được dò xét Lâm Hàn.

Lâm Hàn ngẩng đầu: “Nhìn gì thế?”

“Không cay mà. Sao mặt nàng lại đỏ bừng như vậy?” Sở Tu Viễn nói xong, lại uống thêm một ngụm: “Nước dùng này ngon lắm.” Thấy phía trên có mấy miếng sườn: “Canh sườn à?”

Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Ăn một chút miến đi.”

Sở Tu Viễn gắp miến bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt khuôn mặt nóng lên, so với Lâm Hàn còn đỏ hơn.

Lâm Hàn nhịn không được bật cười.

“Cái này… sao lại như vậy chứ?” Nước dùng không cay, miến mới cay. Sở Tu Viễn không tin ta, lại uống thêm một ngụm canh nữa, lập tức cảm thấy trong miệng nóng rát: “Phu nhân, nàng bỏ cái gì vào trong chén của ta vậy?”

Lâm Hàn đặt muỗng xuống: “Lúc chàng uống canh cố ý hất dầu cay qua một bên, vậy nên nước dùng không cay lắm, còn trên miến toàn là dầu cay, không cay mới là lạ.”

Sở Tu Viễn gắp một sợi miến lên, liền nhìn thấy toàn một màu đỏ rực: “Dầu vừng đâu rồi? Có thể cho hết vào được không?”

“Nếu không sợ ngấy thì cứ cho hết vào.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Dấm chua giải ngấy.”

“Cẩn thận nước dùng quá chua uống không được.” Lâm Hàn thấy hắn cho hết toàn bộ vào, vội vàng nhắc nhở.

Sở Tu Viễn: “Ta thà chua đến rụng răng còn hơn là cay đến đau dạ dày.”

“Nương, nương…”

Lâm Hàn quay về phía Đại Bảo Bảo: “Sao thế?”

“Con ăn hết rồi.” Hài tử khuấy mấy cái trong chén của nó: “Miến hết rồi, nhưng con vẫn muốn ăn nữa.” Lập tức nhìn sang cha nó.

Sở Tu Viễn trừng mắt với nó: “Có nhìn nữa cũng không có đâu.”

Tiểu hài tử tức giận hừ một tiếng, quay về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Ăn bánh và đồ ăn khác đi, đến buổi tối sẽ nấu thêm cho con.” Chú ý tới tiểu thái tử cũng bắt đầu ăn miến chua cay: “Trong cung Dịch nhi có còn miến khoai lang không?”

Tiểu thái tử lắc đầu: “Ta không biết.”

“Trở về hỏi một chút.” Lâm Hàn nói: “Nếu không có thì để hôm nào cữu phụ ngươi thượng triều sẽ mang một ít qua cho ngươi, để đầu bếp làm cho ngươi ăn.”

Tiểu thái tử nhếch miệng cười: “Được. Cữu mẫu, món kiến leo cây này cũng ngon.”

“Vậy thì ăn nhiều hơn một chút. Giống như ngươi mỗi ngày đều phải tập võ, ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không mập.” Lâm Hàn nói.

Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Đúng thế, con cũng gầy này.”

Lâm Hàn muốn cười: “Đúng vậy. Đại Bảo Bảo mỗi ngày ăn xong nghỉ một lát liền đi đá cầu. Được một lúc đói bụng lại tiếp tục ăn. Bằng không có đồ ăn ngon thì con cũng chỉ có thể ngồi nhìn thôi.”

Tiểu thái tử thuận miệng hỏi: “Còn có đồ ăn ngon nữa ạ?”

Tất nhiên là không!

Nhưng Lâm Hàn có thể để đầu bếp làm.

Cơm xong, Lâm Hàn nghỉ ngơi một lát, liền đi dạy đầu bếp làm bánh phục linh và bánh trôi.

Bột nếp bột gạo trong phủ có sẵn, gạo nếp hạt vừng cũng có.

Bánh trôi và bánh phục linh cũng làm không lâu lắm, Đại Bảo Bảo và mấy ca ca chơi toàn thân ướt đẫm mồ hôi, thay xiêm y sạch sẽ định nghỉ một lát, nha hoàn liền đem bánh phục linh và bánh trôi lên.

Đại Bảo Bảo vẫn giống như thường ngày, vươn tay muốn lấy.

Lâm Hàn đưa tay lấy đi.

Tiểu hài tử vồ hụt, cực kỳ mất hứng: “Nương!” Nó hét lên: “Con không thương nương nữa.”

“Vậy con thương ai?” Lâm Hàn vừa hỏi vừa đưa cho thái tử ngồi gần nàng nhất một cái bánh trôi, sau đó đưa cho Sở Dương và Sở Ngọc mỗi người một cái: “Không nói là không có đâu.”

Tiểu hài tử vội vàng nói: “Còn ngoài miệng nói không thương thôi chứ trong lòng thì khác. Nương, con vẫn thương ngài nhất.”

Bước chân Sở Tu Viễn dừng lại, cười nhạo nói: “Làm như nương con là kẻ ngốc vậy.”

Tiểu hài tử quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Cha, con thật sự không thương cha.”

Hơi thở Sở Tu Viễn cứng lại, cắn răng, chỉ vào đĩa trong tay Lâm Hàn: “Những thứ này đều là ta kiếm tiền mua đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-191.html.]

“Tiền của nương mua.” Tiểu hài tử nói xong chạy về phía Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn: “Nhà này là của ta.”

Tiểu hài tử há miệng muốn phản bác, lại phát hiện không có cách nào phản bác được, liền giả bộ như không nghe thấy: “Nương, ca ca ai cũng ăn rồi, con ăn cái này được không?” Chỉ vào bánh phục linh.

Lâm Hàn gật đầu, tiểu hài tử cầm một cái bánh phục linh, lại lấy đi một cái bánh thôi.

Tay trái cắn một miếng, tay phải gặm một cái, tiểu thái tử thấy thế, nhịn không được nói: “Sở Bạch Bạch thật thông minh.”

“Nó thì chỉ có khôn vặt thôi.” Lâm Hàn nói.

Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Con thông minh thật mà.”

“Con còn là tiểu hài tử, lấy đâu ra mà thông minh thật.” Lâm Hàn hỏi ngược lại.

Tiểu hài tử muốn phản bác, nhìn thấy cha và nương nó, hai người này đều thông minh hơn nó, nó có lớn hơn nữa cũng không thể so được, dứt khoát lại cắn thêm hai miếng bánh phục linh và bánh trôi, bịt kín cái miệng nhỏ lại.

Sở Tu Viễn thấy nó như vậy, lại thấy không biết nói gì chỉ có thể lắc đầu.

Lâm Hàn cho nó một cái bánh trôi: “Nếm thử đi, nếu thấy ngon thì cứ mấy ngày ta lại làm một lần. Dịch nhi, cách làm mấy thứ này ta đã viết ra hết rồi, muốn ăn thì cứ đi tới điện Tuyên Thất. Phụ hoàng ngươi vẫn còn vừng đấy. Nhà ta chỉ còn hơn nửa chén thôi, nếu lấy hết cho ngươi cũng chẳng nhiều bằng phụ hoàng ngươi, vậy nên lần này không cho ngươi nữa. Ngày nào đó muốn ăn mà phụ hoàng ngươi không ở trong cung thì cứ đến nhà chúng ta mà ăn.”

Bánh giống như bánh phục linh của Lâm Hàn ở trong cung được ăn rất nhiều. Tiểu thái tử một ngày ăn ba bữa cũng không lặp lại, cho nên nó cũng không quá muốn ăn đồ ăn làm từ vừng, nghe vậy liền gật đầu một cái. Ăn một cái bánh trôi, một cái bánh phục linh xong cũng không muốn ăn nữa.

Không phải bữa chính, Lâm Hàn cũng không dỗ dành nó để nó ăn nhiều một chút, chờ nó tiêu cơm một chút liền bảo Sở Tu Viễn đưa nó về.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn đến Tái Bắc Hầu phủ cách vách, tự mình tưới cây ăn quả. Kì thực là thêm chút nước không gian vào bên trong, tăng thêm chút dinh dưỡng cho cây ăn quả.

Cây ăn quả cũng không làm Lâm Hàn thất vọng, giữa tháng tư anh đào chín, đè cong cành cây.

Lâm Hàn mang theo mấy hài tử đi sang phủ của Sở Mộc hái hai giỏ anh đào.

Một giỏ giữ lại bọn họ tự mình ăn, một giỏ đưa cho hoàng hậu.

Lâm Hàn cũng không thân quen với Hoàng hậu lắm, sở dĩ nghĩ đến nàng ấy là bởi đại cô tỷ này quá bớt lo, Lâm Hàn ba tháng không tới thỉnh an thì nàng ấy cũng chưa từng sai người đến tuyên Lâm Hàn, cũng chưa từng lập quy củ cho nàng.

Lâm Hàn thích người bớt lo như vậy, mà đối phương lại là tỷ tỷ của Sở Tu Viễn, nương của tiểu thái tử, mà anh đào cũng không phải là vàng thật bạc thật, đương nhiên cũng không ngại chia cho nàng ấy một chút.

Sở Tu Viễn không biết nàng nghĩ gì, xách anh đào đến điện Tiêu Phòng liền nói: “Lâm thị tự mình hái cho a tỷ đấy.”

“Phu nhân đệ có tâm, thay ta cảm ơn nàng ấy.” Vườn Phù Dung cũng có anh đào, nhưng hoàng hậu luôn cảm thấy không ngon như trái mà Sở Tu Viễn đưa tới, cho nên so với hoàng đế ban thưởng, hàng năm vào thời điểm này Hoàng hậu càng nhớ anh đào trong phủ đệ đệ nàng ấy hơn: “Mộc nhi có tin tức gì không?”

Sở Tu Viễn: “Mấy ngày trước mới nhận một phong thư, nếu không có gì bất ngờ thì đến cuối tháng Chín này có thể trở về.”

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm: “Về là tốt, về là tốt rồi.” Dừng một chút: “Về cũng có thể xem mắt người ta.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Thần đã từng nói qua với hắn rồi. Nhưng hắn không thích. Lần này đi ra ngoài lịch lãm một chuyến, trở về cũng có thể chững chạc hơn một chút. Nếu nhắc lại chuyện này với hắn, phỏng chừng sẽ buông lỏng thôi.”

Đối với đứa chất nhi không cha không nương này, cho dù Hoàng hậu rất hy vọng hắn sớm ngày thành gia, cũng không nỡ bức hắn: “Không muốn đừng miễn cưỡng. Mộc nhi cũng chưa lớn lắm mà. Bệ hạ ba mươi mốt tuổi mới có Dịch nhi đấy thôi.”

“Mẫu hậu nói gì hài nhi thế?”

Hoàng hậu giương mắt nhìn lại, tiểu thái tử từ bên ngoài tiến vào: “Sao không đi học? “

“Hôm nay hưu mộc a.” Nhìn thấy Sở Tu Viễn cũng ở đây, tiểu thái tử không khỏi bước nhanh hơn: “Cữu phụ, là tới đón ta à?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu mỉm cười nói: “Phải, đến đón con, tiện thể đưa cho ta một ít anh đào.”

Lúc này tiểu thái tử mới chú ý tới cái giỏ trên bàn: “Nhiều quá.”

“Con có muốn không?” Hoàng hậu hỏi: “Ta ăn không hết được.”

Tiểu thái tử định nói được, lại lập tức lắc đầu: “Hài nhi không cần, hài nhi sang nhà cữu phụ ăn cũng được. Ngồi trên cây vừa hái vừa ăn vui hơn.”

Hoàng hậu nhíu mày: “Ngươi trèo cây à?”

Tiểu thái tử cuống quít che miệng lại.

Sở Tu Viễn cười nói: “Bệ hạ dạy. Bệ hạ còn nói nam hài tử phải có dáng vẻ của nam hài tử. Khi còn bé hắn trèo lên cây móc trứng chim, xuống sông bắt cá, chuyện lên núi săn thú cũng đã từng làm, cũng không biến thành cao lương tử đệ.”

Hoàng hậu vừa nghe là hoàng đế dạy, không tiện quở trách tiểu thái tử: “Vậy cũng phải cẩn thận một chút, coi chừng bị ngã.”

“Không đâu ạ.” Tiểu thái tử bốc một quả anh đào đỏ rực lấy tay lau một cái liền bỏ vào trong miệng.

Hoàng hậu theo bản năng đoạt lấy: “Còn chưa rửa đâu.”

“Ăn bẩn sống lâu mà.” Tiểu thái tử thốt ra.

Hoàng hậu há hốc mồm, quay về phía Sở Tu Viễn: “Cái này cũng là bệ hạ dạy à?”

Loading...