Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 192

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:57
Lượt xem: 117

Sở Tu Viễn rất muốn gật đầu, chỉ tiếc rằng trong cung không có bí mật.

Hắn bên này nói một tiếng phải, bên kia có thể truyền đến điện Tuyên Thất. Sau đó hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ tuyên hắn qua, châm chọc khiêu khích một phen, nói không chừng còn có thể dính dáng đến phu nhân hắn nữa.

Thế nhưng Sở Tu Viễn cũng khống thể nói là học theo mình, nếu không a tỷ hắn sẽ lại quở trách hắn: “Học theo mấy tiểu tử thúi. Bảo Bảo rất hay như vậy. Thế nên phu nhân đã xử nó không ít lần rồi.”

“Mẫu hậu, trái cây ở nhà cữu phụ không bẩn.” Tiểu thái tử nghe ra được Hoàng hậu mất hứng: “Phía trên còn có mấy giọt sương nữa, phụ hoàng nói giọt sương còn sạch hơn cả nước giếng, ăn vào sẽ không bị đau bụng, mẫu hậu yên tâm đi.”

Hoàng hậu: “... Ta sợ bên trong có sâu.”

“Có sâu cũng không rửa được mà.” Tiểu thái tử lại lấy một trái: “Có sâu cũng có thể nhìn ra được.” Lập tức đưa cho mẫu hậu nó, để mẫu hậu xem sạch đến cỡ nào.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn một chút rồi đặt quả anh đào lên bàn, quay về phía thái tử: “Tại sao ta lại cảm thấy con nói nhiều hơn nhỉ?”

“Hài nhi đã lớn rồi mà.” Tiểu thái tử đứng dậy, tay nhỏ khoa tay múa chân một chút: “Qua vài năm nữa là cao bằng cữu phụ rồi.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ngươi mau ngậm miệng lại đi, không nhìn thấy mẫu hậu ngươi đang nghi ngờ ngươi bị quỷ nhập rồi đó sao?

“A tỷ, bệ hạ cho rằng Thái tử như vậy rất tốt.” Sở Tu Viễn nói.

Hoàng hậu liền muốn phản bác, chợt nghĩ đây cũng không phải khuyết điểm trí mạng, mà hoàng đế trước kia cũng từng nói qua với Hoàng hậu, Thái tử ngoan ngoãn quá mức, Hoàng hậu liền nuốt lời định nói lại, kéo Thái tử đến bên người: “Đến nhà cữu phụ con thì phải nghe lời, bằng không về sau cũng đừng hòng đi nữa.”

“Hài nhi sẽ nghe lời.” Tiểu thái tử nói nhanh: “Mẫu hậu, hài nhi đi bây giờ luôn được không?”

Hoàng hậu: “Được rồi, nhưng mà con chờ một chút, mẫu hậu có chuyện muốn hỏi con. Tại sao con lại biết cữu mẫu con đưa anh đào đến cho ta?”

“Người trong cung hài nhi nhìn thấy ạ.” Tiểu thái tử nói xong, không được tự nhiên chớp chớp mắt.

Tốc độ quá nhanh, Hoàng hậu không thể nhìn thấy, Sở Tu Viễn lại thấy rõ ràng. Ngày hôm sau sau buổi triều sớm, Sở Tu Viễn lưu lại.

Thương Diệu nghi hoặc, hỏi: “Còn có việc gì? “

Sở Tu Viễn: “Thần luôn cảm thấy ngoài điện Tuyên Thất cũng có người của Thái tử.”

Thương Diệu không hiểu: “Ý ngươi là sao?”

Sở Tu Viễn liền nói rõ ràng hơn một chút: “Nó sai người nhìn chằm chằm điện Tuyên Thất và điện Tiêu Phòng.”

Thương Diệu ngẩn người, ý thức được hắn vừa nói cái gì, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi: “Khi nào?”

“Bệ hạ bớt giận, thần còn chưa nói xong. Mục đích của nó làm như vậy là để nhìn chằm chằm vào thần.” Sở Tu Viễn nói.

Lửa giận trong lòng Thương Diệu chợt tiêu tan, dò xét Sở Tu Viễn một phen: “Ngươi quở trách nó, hay là đánh nó?”

“Đều không phải. Trái cây trong nhà thần cũng sắp chín rồi. Đại khái là nó muốn trèo cây hái trái cây, cho nên sai người nhìn chằm chằm hai cung, một khi thấy thần mang theo đồ vật tiến cung, liền đi bẩm báo với nó.” Ngày hôm qua Sở Tu Viễn không có ý định nói cho hoàng đế tỷ phu, nhưng thủ đoạn của tiểu thái tử non nớt, thay vì bị phát hiện, không bằng chủ động khai báo.

Thương Diệu tò mò: “Nó nói với ngươi à? Không đời nào. Nhi tử của trẫm không ngốc như vậy.”

“Hôm qua nhi thần chân trước tiến vào điện Tiêu Phòng, chân sau Thái tử liền đến.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu nở nụ cười, vừa tức giận vừa buồn cười: “Trách không được hôm qua đến hỏi trẫm có thể đến nhà ngươi hay không. Tuổi còn nhỏ, tâm nhãn không ít.” Dừng một chút, nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Theo trẫm biết thái tử trước kia cũng không dám làm như vậy. Có phải là học theo Đại Bảo Bảo nhà ngươi không?”

Sở Tu Viễn: “Đại…Đại Bảo Bảo sao? Không đời nào.”

“Có gì mà không thể?” Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ba ngày hai lượt đi tìm nó chơi, Đại Bảo Bảo không dạy, mưa dầm thấm lâu cũng thành.”

Sở Tu Viễn nhất thời hối hận vì cái miệng này, quả nhiên không thể xen vào chuyện gia đình người ta - rất dễ dàng làm cho trong ngoài không phải người: “Bệ hạ, Thái tử so với Đại Bảo Bảo lớn hơn hai tuổi.”

“Ngươi là cha của Đại Bảo Bảo mà mỗi lần đối đầu với nó vẫn bị ăn quả đắng đấy thôi.” Thương Diệu liếc hắn một cái, thở dài nói: “Nghe ngươi nói như vậy, trẫm ngược lại không lo lắng Thái tử không hạ được Đại Bảo Bảo. Trẫm lo lắng Thái tử càng đi càng lệch.”

Lệch đến cuối cùng bức cha thoái vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-192.html.]

Câu này Thương Diệu không nói, nhưng Sở Tu Viễn vẫn nghe ra: “Thái tử chính là người con có hiếu, điểm này Đại Bảo Bảo không có cách nào thay đổi được.” Dừng một chút: “Thần cho rằng bệ hạ thấy thay đổi như vậy lại sẽ rất vui.”

Thương Diệu: “Trẫm...” Hắn vui sao? Thái tử biết cách thực hiện quyền lợi, hắn nhìn thấy thì vui thật. Nhưng lần đầu tiên dùng trên người cha nương, cảm giác này lại không tốt.

Muốn nói trách Thái tử, Thương Diệu cũng không có cách nào trách mắng, hắn chưa từng dạy thái tử không được làm như vậy. Hoàng hậu cũng không nhớ ra, dù sao Thái tử mới tám tuổi rưỡi. Nghĩ đến đây, Thương Diệu xoa xoa thái dương: “Sau này lại đến nhà ngươi thì nhớ bảo nó cách xa Đại Bảo Bảo một chút.”

“Bệ hạ, trị ngọn không trị gốc.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu: “Những cái khác thì trẫm tự có chủ trương.”

“Thái tử nói đến ngày hưu mộc lần sau sẽ đi nữa, ngài xem?” Sở Tu Viễn nhìn hắn hỏi.

Hô hấp Thương Diệu dừng lại một chút: “Trẫm dẫn nó đến vườn Phù Dung.”

Ngày ba mươi tháng Tư, ngày hưu mộc, Thương Diệu dậy sớm, dùng bữa sáng xong liền sai người đi Đông cung đón Thái tử.

Vườn Phù Dung không thiếu hoa cỏ cây cối, không thiếu trái cây, rau quả, còn có chim bay thú chạy, náo nhiệt giống như ở chợ đông chợ tây, nhưng lại không có ai chơi cùng với tiểu thái tử.

Thương Diệu thay y phục, mang theo tiểu thái tử trèo lên cây ăn quả, tiểu thái tử nhìn trái là cấm vệ, nhìn phải là thái giám, cả đám đều giống như cọc gỗ, ngay cả người nói chuyện với nó cũng không có, nhất thời hứng thú giảm xuống.

Hái một đĩa anh đào đỏ thẫm xong, tiểu thái tử từ trên cây trượt xuống, liền đi vào trong phòng.

Thương Diệu nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Hài nhi mệt mỏi, muốn ngủ.” Hài tử thành thành thật thật trả lời.

Thương Diệu quay về phía thái giám thiếp thân của Thái tử: “Tối hôm qua ngủ khi nào?”

“Giờ Hợi liền ngủ thiếp đi rồi ạ.”

Mặc dù giờ Mão đã dậy nhưng cũng ngủ đủ bốn canh giờ.

Nhưng mà theo hắn biết, ngày hưu mộc thái tử có thể ngủ đến giờ Thìn, không nên buồn ngủ chứ.

Thương Diệu bước tới sờ trán nó - cũng không bị bệnh mà.

“Không ăn anh đào à?” Thương Diệu hỏi.

Tiểu thái tử hữu khí vô lực lắc đầu một cái: “Hài nhi không muốn ăn.” Nói xong tiếp tục đi vào trong phòng.

Thương Diệu cười lạnh, đây là bị bệnh tương tư - nhớ đồng bọn nhỏ của nó.

“Không ăn thì không ăn thôi. Trẫm sai người đem số anh đào này đưa cho cữu mẫu của con, để cho nàng ngâm rượu.” Thương Diệu nhìn thấy bước chân tiểu thái tử chậm lại, lại nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Vốn dĩ trẫm còn muốn cùng con đưa qua…”

Tiểu thái tử lập tức xoay người lại: “Phụ hoàng, hài nhi có thể cùng phụ hoàng đưa qua…”

Thương Diệu: “Không buồn ngủ à?”

Vẻ mặt tiểu thái tử có chút mất tự nhiên: “Đưa…đưa qua đó rồi về ngủ cũng được. Đi ngủ là việc nhỏ, làm rượu là việc lớn.”

Hoàng đế Thương Diệu vừa vặn cũng muốn biết nó và Đại Bảo Bảo bình thường ở chung như thế nào: “Con lại đi hái thêm một giỏ nữa đi.”

Cây anh đào trong phủ Sở Tu Viễn đến thời kỳ thịnh quả, năm nay kết rất nhiều, chín thì phải hái xuống, nếu không không quá hai ngày sẽ bị chim nhỏ rỉa sạch sẽ. Toàn bộ hái xuống lại ăn không hết, Sở Tu Viễn liền hỏi tỷ phu Hoàng đế có muốn anh đào không, nếu không cần thì giữ lại cho Lâm Hàn ngâm rượu.

Cho nên những lời vừa rồi của Thương Diệu hoàn toàn là bịa đặt.

Tiểu thái tử không biết chân tướng, nghe vậy liền tìm cung nhân đòi giỏ.

Thương Diệu thấy nó vui giống như Tết, không khỏi nhéo nhéo mi tâm, đợi nó đi xa liền hỏi người bên cạnh: “Trẫm nên để mặc cho nó đi tìm Sở Đại Bảo Bảo, hay là để cho nó đi tìm lão nhị để chơi?”

Lão nhị trong miệng Thương Diệu chính là nhị hoàng tử do Tô mỹ nhân sinh ra.

Tô mỹ nhân đã không còn, nữ chủ nhân hậu cung chính là hoàng hậu. Thường Hỉ không dám không đáp, cũng không dám đắc tội hoàng hậu, dứt khoát nói: “Thái tử điện hạ lớn hơn nhị hoàng tử bốn năm tuổi, có thể chơi cùng một chỗ được sao?”

Loading...