Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:27:02
Lượt xem: 94

“Cha —— cha nói nhiều, con nhớ không hết được.” Tiểu hài tử suy nghĩ một chút: “Cha nói ít lại, con mới có thể nhớ kỹ.”

Thương Diệu vui vẻ: “Vẫn là lỗi của ngươi a, Tu Viễn.”

Sở Tu Viễn chỉ vào nó: “Về sau ta nói hết bốn chữ rồi lại đến bốn chữ, nếu không nhớ được nữa thì ta sẽ đánh con.”

“Để sau rồi nói.” Tiểu hài tử không đợi cha nó mở miệng: “Con ăn vải thiều đây, không nói chuyện với cha nữa.” Nói xong liền dùng răng cắn vỏ vải thiều.

Sở Tu Viễn không khỏi nói thầm: “Cũng không sợ rụng răng.”

Lâm Hàn lại đây vừa lúc nghe được câu này, không khỏi đánh lên cánh tay hắn một cái, nó đã yên tĩnh rồi, sao chàng còn không yên tĩnh vậy.

Thương Diệu thấy thế, giống như hiểu được vì sao nhi tử hắn thích chạy về phía này, cho dù không ăn không uống, xem một mình Đại Bảo Bảo đùa nghịch cũng có thể hết cả một ngày.

Thương Diệu cũng càng thêm lo lắng nên khi nha hoàn dẫn Đại Bảo Bảo đi ra ngoài rửa tay, vẫy tay với tiểu thái tử.

“Chuyện gì vậy? Phụ hoàng.” Tiểu thái tử một bước nhảy đến trước mặt Thương Diệu.

Thương Diệu theo thói quen đưa tay đỡ nó: “Cẩn thận.” Lập tức hạ giọng nói: “Không được học cách nói chuyện ba hoa như Đại Bảo Bảo.”

Tiểu thái tử lắc đầu.

Thương Diệu rất vui mừng.

Tiểu thái tử nói: “Hài nhi cũng không học được.”

Hô hấp của Thương Diệu khẽ dừng lại. Lâm Hàn nhịn không được bật cười. Thương Diệu không khỏi trừng mắt nhìn nàng một cái: “Nhìn nhi tử tốt ngươi dạy ra kìa!”

Lâm Hàn buồn cười: “Nhi tử là của một mình thiếp thân ạ?”

“Vẫn là của cữu phụ nữa.” Tiểu thái tử đáp.

Thương Diệu nhồi m.á.u cơ tim, hài tử này rốt cuộc là nhi tử của ai chứ?

“Dịch nhi, trẫm đang nói chuyện với cữu mẫu con, không được xen vào.” Thương Diệu nghiêm mặt nói ra, tiểu hài tử che miệng lại.

Thương Diệu trong lòng thoải mái.

Lâm Hàn không khỏi đau lòng cho hài tử này: “Dịch nhi, mau đi rửa tay đi, lát nữa dùng bữa rồi.”

Tiểu thái tử theo bản năng nhìn về phụ hoàng nó.

Thương Diệu giơ tay lên, tiểu thái tử giậm chân chạy ra ngoài: “Đại Dương, Tiểu Ngọc, Sở Bạch Bạch, ta đến rồi.” Lời nói vừa dứt đã vượt qua ngạch cửa, biến mất ở cửa.

Thương Diệu tức khắc cảm thấy đau đầu đau óc: “Trước kia trẫm luôn khịt mũi coi thường câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hiện giờ không thể không thừa nhận trí tuệ của cổ nhân - thật không lừa ta.”

Sở Tu Viễn không biết nên tiếp lời như thế nào.

Lâm Hàn mở miệng nói: “Đúng vậy. Nếu không thì tại sao cổ nhân lại có câu cha dạy con, con bắt chước cha chứ?” Không đợi Thương Diệu phản ứng lại, liền quay về phía Sở Tu Viễn: “Phu quân, Đại Bảo Bảo hiện giờ như vậy, chàng có…”

“Đại Bảo Bảo là hắn dạy à?” Thương Diệu cắt ngang lời Lâm Hàn: “Trẫm nói ‘mực’ ở đây chính là Đại Bảo Bảo nhà ngươi ấy, bớt kéo trẫm vào đi.”

Lâm Hàn nhíu mày: “Bệ hạ, ngài nói lời này thiếp thân không đồng ý. Thái tử trung bình mỗi tháng đến hai lần, ngược lại ngài, mặc dù bận đến mức chỉ ước có thuật phân thân nhưng ba ngày cũng có thể gặp được Thái tử một lần. Cho dù tính toán thế nào đều là thời gian ở bên cạnh ngài lâu hơn.”

Thương Diệu đưa tay: “Nương Đại Bảo Bảo à, có biết câu người sáng mắt không nói tiếng lóng là có nghĩa gì không?”

Lâm Hàn thở dài một hơi, giả vờ rất khổ sở: “Thiếp thân có người sinh không có người dạy, không biết.”

Thương Diệu nghẹn họng, nữ nhân này, da mặt dày như vậy còn không thừa nhận Đại Bảo Bảo là học theo nàng nữa sao. Có nên nói nàng không hổ là nương của Đại Bảo Bảo không chứ?

Sở Tu Viễn thấy thế, chỉ biết cười khổ: “Bệ hạ, nên dùng bữa rồi.”

Thương Diệu: “Trẫm no rồi!”

“Phụ hoàng ăn cái gì vậy?” Tiểu thái tử chạy vào, thuận miệng hỏi.

Thương Diệu lại nghẹn họng, hắn chẳng ăn cái gì cả, là tức no luôn. Nhưng chuyện này nói ra được không? Rõ ràng là không!

Sở Tu Viễn nháy mắt với Lâm Hàn, đủ rồi đấy.

Lâm Hàn đứng dậy xoa đầu tiểu thái tử: “Phụ hoàng ngươi nói đùa đấy. Cữu mẫu đi xem thức ăn còn bao lâu nữa mới xong. Không được chơi nữa, nếu không lại phải đi rửa tay.”

“Được rồi, cữu mẫu.” Tiểu thái tử đáp ứng, chú ý tới sắc mặt cha hoàng đế của nó không đổi: “Phụ hoàng không thoải mái ở đâu à?” Duỗi tay nhỏ ra sờ trán cha nó: “Không nóng mà. Phụ hoàng, có phải là xảy ra chuyện gì không? Ngài muốn quay về à?”

Thương Diệu lại cảm thấy đau đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-194.html.]

Trước kia thái tử có đánh tám gậy cũng không ra một cái rắm, hắn lo lắng. Bây giờ lại nhiều lời như vậy... Tại sao nó lại không thể lúc cần nói mới nói, lúc không cần nói thì im lặng chứ.

Bởi vì Thái tử còn chưa đầy chín tuổi.

Trông cậy vào một hài tử chín tuổi lớn lên trong hũ mật mà biết quan sát sắc mặt, quả thực làm khó cho người ta rồi.

Thương Diệu cũng cảm thấy đang cố ý làm khó dễ nhi tử của hắn, liền giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Thái tử: “Phụ hoàng buổi sáng ăn ít, đói bụng nên không thoải mái. Con để phụ hoàng yên tĩnh một lát.”

“A?” Tiểu thái tử kinh hô một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Thương Diệu há hốc mồm, một chữ “con” chưa kịp ra khỏi miệng thì Thái tử đã biến mất không thấy.

“Nó lại làm sao vậy?” Thương Diệu quay về phía Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn: “Vi thần cũng không biết. Hài tử lớn như vậy trong đầu đều là chút ý nghĩ kỳ quái, bệ hạ nếu muốn biết, sợ là chỉ có thể hỏi Thái tử.”

Thương Diệu thở dài một hơi: “Trẫm hôm nay xem như đã biết tiểu nhi khó nuôi là gì rồi.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, chờ một chút rồi ngài sẽ không nói như vậy nữa. Trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ rót cho hắn một ly nước.

Thương Diệu bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nghe được tiếng bước chân quen thuộc: “Về nhanh như vậy à?” Giương mắt nhìn lại, tiểu thái tử bưng một cái chén tiến vào, nhất thời giận đến bật cười, thật sự là nhi tử ngoan của hắn, bỏ lại lão cha lại giúp cữu mẫu nó bưng cơm, cũng chỉ nó làm được.

“Phụ hoàng, mau ăn đi.” Tiểu thái tử nói, đưa chén đến trước mặt Thương Diệu.

Thương Diệu ngẩn người, thấy rõ đồ trong chén, không dám tin: “Con…vừa rồi chạy nhanh như vậy, chính là đi bưng sủi cảo cho trẫm à?”

Tiểu thái tử dùng sức gật đầu một cái: “Phụ hoàng, đây là sủi cảo hấp, chính là sủi cảo hấp bằng xửng hấp, ăn ngon hơn so với nấu, hài nhi thích nhất.” Dừng một chút liền nhìn cha nó dò xét một phen: “Phụ hoàng không thích à?”

Thương Diệu vô thức nói: “Không.”

“Vậy sao phụ hoàng lại không ăn?” Tiểu thái tử nghi hoặc khó hiểu: “Vẫn còn nóng đấy. Đầu bếp vừa lấy ra khỏi nồi, ăn không bị đau bụng đâu.”

Thương Diệu vội vàng đón lấy: “Sủi cảo này không có nước dùng, phụ hoàng không biết ăn như thế nào, con dạy phụ hoàng một chút?”

“Được.” Tiểu thái tử đưa tay bốc một cái rồi đưa vào miệng, chợt nghĩ tới nó vẫn chưa đói lắm: “Phụ hoàng ăn đi.”

Thương Diệu lại ngẩn người một chút, lập tức vội vàng há miệng.

Sở Tu Viễn vội vàng quay mặt sang chỗ khác.

Lâm Hàn dẫn theo nha hoàn bà tử tiến vào, liền nhìn thấy tiểu thái tử đút cho cha nó ăn sủi cảo, còn phu quân nàng mím môi nhịn cười, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.

Cái này có gì đáng cười chứ?

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu, đang muốn hỏi ra miệng, nghe được Sở Tu Viễn lệnh nha hoàn đem mấy cái bàn vuông dọn ra ngoài.

Mấy hài tử nhao nhao đi về phía nha hoàn bà tử, muốn xem có món gì ăn.

Lâm Hàn lo lắng Đại Bảo Bảo kích động trực tiếp đưa tay bốc, vội vàng nuốt lời định nói trở về, kéo Đại Bảo Bảo đến bên cạnh mình ngồi xuống.

“Nương, lại là tiệc sủi cảo à?” Đại Bảo Bảo nhìn thấy trước mặt nó có hai phần sủi cảo, nha hoàn lại đưa tới một chén: “Con muốn ăn thịt dê.”

Lâm Hàn: “Mỗi phần chỉ có bốn cái, con có ăn hết cũng chỉ mới lửng dạ thôi.”

“Ý của nương là có thịt dê ạ?” Đại Bảo Bảo cao hứng: “Thái tử, có thịt dê mà chúng ta thích nữa đấy.”

Tiểu thái tử thấy trong chén không còn, lại bưng cho phụ hoàng một đĩa bánh rán vừng: “Không phải là ngươi thích thịt gà nhất sao?”

“Ta cũng thích thịt dê nướng, tuyệt diệu.” Hài tử hét lên.

Thương Diệu đem đón lấy đĩa: “Phụ hoàng tự mình ăn, con cũng ăn đi.”

Tiểu thái tử thấy trên mặt phụ hoàng nó lộ ra một chút ý cười, yên tâm hẳn, xoay người nhìn thấy đồ ăn trên bàn vuông: “Không phải thịt dê, là thịt heo, Đại Bảo Bảo.”

Đại Bảo Bảo cúi đầu nhìn một chút, thấy mấy cái này không phải là thịt dê nướng: “Nương…”

“Là thịt dê xào hành.” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Thịt heo là cái mà bên cạnh có vỏ đậu ấy, con dùng vỏ đậu cuộn lại rồi ăn.” Nói xong, lấy một miếng vỏ đậu vuông vức, gắp một ít thịt sốt tương cho vào đó, sau đó cuộn lại bỏ vào miệng.

Thương Diệu thấy thế, cũng lấy một miếng: “Đây là dùng đậu phụ làm à?”

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Đúng vậy. Hôm qua làm tào phớ có lấy một miếng mỏng ép cả đêm, buổi sáng liền thành cái vỏ đậu này. Lần trước Thái tử trở về nói với Đại Bảo Bảo rằng hôm nay nó sẽ tới, phu nhân từ chỗ Đại Bảo Bảo biết được việc này nên mới cố ý lệnh cho đầu bếp làm.”

Tiểu thái tử cười híp mắt: “Cám ơn cữu mẫu.”

Lâm Hàn thấy nó như vậy cũng nhịn không được nở nụ cười: “Mau ăn đi. Thịt heo thái chỉ kia là được xào bằng mỡ heo, để nguội là bị đông lại với nhau đấy.”

Loading...