Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:11
Lượt xem: 453
“Hồng Lăng, Hồng Ngẫu, các ngươi cũng đi dùng cơm đi.” Lâm Hàn vẫy vẫy tay, để nha hoàn lui hết ra ngoài.
Hồng Lăng nhìn Sở Bạch Bạch: “Ba vị công tử ——”
“Chỉ có một mình Đại Bảo Bảo cần săn sóc thôi.” Lâm Hàn muốn nói là nàng có thể lo được.
Hồng Lăng nghe vậy nên cũng cùng Hồng Ngẫu lui ra ngoài, tuy rằng cũng muốn biết Lâm Hàn muốn nói gì với Sở Dương và Sở Ngọc nhưng không có gan ở lại nghe lén.
Tiểu Sở Ngọc đặt đệ đệ của nó lên đùi Lâm Hàn rồi nói: “Đi cả rồi, người mau nói đi.”
Lâm Hàn một tay ôm Sở Bạch Bạch, một tay lật thẻ tre, chỉ vào những chữ trên đó: “Ta không biết mấy chữ này.”
“Hả?!”
Hai huynh đệ kinh ngạc kêu ra tiếng, bọn nó vừa nghe được cái gì vậy, người nương kiến thức rộng rãi lại không biết chứ. Thấy bọn nó tuổi nhỏ dễ lừa sao.
Thời mạt thế đã giúp nàng luyện được da mặt rất dày, thừa nhận chính mình thất học, Lâm Hàn không hề cảm thấy mất mặt một chút nào: “Ta chưa từng nói với các con sao? Ta muốn ăn đậu hủ, cha ta cũng không cho, sao có thể mời lão sư dạy ta đọc sách biết chữ.”
“Cha của nương là người xấu!” Tiểu Sở công tử lòng đầy căm phẫn: “Sau này con dạy cho nương!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Cảm ơn Đại Bảo. Nhưng bây giờ phải làm sao đây?” Nàng chỉ vào thẻ tre.
“Con dạy người nhé.” Sở Đại Bảo nói mà không cần nghĩ ngợi.
Sở Nhị Bảo cũng hùa theo: “Con cũng dạy người.”
“Cái này không thể chỉ học trong chốc lát được.” Lâm Hàn không đợi hai hài tử mở miệng: “Nếu không thì hai người các con đọc cho ta nghe nhé?”
Tiểu Sở Dương kinh ngạc há mồm, chỉ vào bản thân, không dám tin tưởng: “Con?”
“Đúng vậy. Con đọc cho ta học theo.” Lâm Hàn đưa thẻ tre cho nó: “Có chữ nào không biết thì có thể bỏ qua, nhận thức được con số là được. Ta sẽ biết cách cộng trừ.”
Tiểu hài tử nhìn về phía đệ đệ của nó, đọc thật à.
Sở Nhị công tử nghiêm túc suy nghĩ một hồi, hình như chỉ có thể làm như vậy.
Nương của bọn nó không biết chữ thật là đáng thương, nếu bọn nó không giúp nương thì có khác gì loại người xấu xa như Lâm Thừa tướng kia đâu.
“Chúng con cùng nhau đọc sao?” Tiểu Sở Ngọc nghiêng đầu nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhìn Sở Dương: “Để ca ca con đọc trước, đọc được một nén nhang thì lại đổi cho con, đọc xong thì các con đi ngủ trưa.”
“Không cần dạy người học chữ sao?” Sở Dương hỏi.
Lâm Hàn: “Nghỉ ngơi tắm gội một ngày rồi học. Ta không cần viết phú làm văn, cũng không cần lãnh binh đánh giặc, có thể từ từ học.” Dừng một chút: “Nếu các con không thấy mệt thì sau khi tan học chạy tới dạy ta cũng được.”
“Sau giờ học chúng con sẽ tới dạy người.” Sở Đại Bảo lập tức nói.
Lâm Hàn cười gật đầu, kêu nó bắt đầu đọc đi.
Đúng là có vài chữ Sở Đại Bảo không biết, nhưng dù sao cũng nhận được nhiều mặt chữ hơn Lâm Hàn. Lâm Hàn dựa vào âm thanh ngắt quãng của Tiểu Sở Dương để đoán mò, kết luận sổ sách không có vấn đề gì nên đã bảo hai hài tử đi ngủ trưa.
Sở Đại Bảo Bảo lúc này đã nằm trong lòng nàng ngủ say sưa.
Đình úy đã khám xét nhà của quản gia, sau đó đã bán đi những căn nhà dưới danh nghĩa của quản gia, điều này cũng khiến áp lực trong phủ giảm bớt.
Hôm nay lại thu được ngàn lượng hoàng kim, chẳng những có thể bổ sung lại số bạc mà Lâm Hàn đã bỏ vào mà còn thừa ra rất nhiều. Lại nghĩ đến bổng lộc mà Thẩm Xích Tiêu đưa tới mấy hôm trước, Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Có bạc có bổng lộc còn có mấy hài tử đáng yếu, Đại tướng quân có thể đi luôn không về càng tốt.
Nhưng nàng nghĩ tới bây giờ Đại tướng quân còn ở biên quan, hoàng đế vô tình vô nghĩa đến Hoàng Hậu còn bỏ rơi để độc sủng Tô mỹ nhân, nếu Đại tướng quân có bất trắc gì, hoàng đế chẳng phải sẽ đuổi nàng ra khỏi phủ sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-21.html.]
Hơn nữa, nếu Đại tướng quân không còn, như vậy sẽ không còn bổng lộc và thực ấp nữa.
Lâm Hàn trái lo phải nghĩ mới thấy Đại tướng quân vẫn nên sống sót thì tốt hơn. Nói không diện mạo và tính tình của Đại tướng quân lại trái ngược với lời đồn thì sao.
“Phu nhân, phu nhân…”
Lâm Hàn ngẩng đầu, nhìn thấy Hồng Lăng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt nôn nóng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Thừa tướng tới, đang ở phòng nghị sự trong tiền viện.” Hồng Lăng vô cùng lo lắng: “Khương vệ úy đang nghĩ cách giữ chân ông ta.”
Lâm Hàn đứng dậy ôm Sở Bạch Bạch đưa cho nàng ấy: “Để ta đi xem.”
Hồng Lăng ôm Đại Bảo Bảo đuổi theo: “Nếu không thì để Thẩm vệ úy đi mời bệ hạ đi?”
Lâm Hàn nâng tay: “Không cần, ta có biện pháp ứng phó với ông ta. Qua một nén nhang bất kể ta có về hay không, ngươi phải đánh thức Bạch Bạch. Không thể ngủ mãi được, nếu không buổi tối lại nháo bắt ta phải chăm.” Nàng nói xong thì bước nhanh về phía chủ viện.
Hồng Ngẫu không nhịn được chạy qua chỗ Hồng Lăng: “Hay là ta lấy kiếm của Đại tướng quân mang qua đó?”
Hồng Lăng nhìn về phía nam, chần chừ không quyết: “Không cần đi. Nơi này là phủ Đại tướng quân, ông ta có muốn hành hung thì cũng không dám.”
“Ngươi quên phu nhân đã nói người muốn ăn đậu hủ mà Lâm Thừa tướng cũng không cho. Rõ ràng đã cho rằng Đại tướng quân khắc thê mà còn vội vàng đưa phu nhân qua đây, có chuyện gì mà ông ta không làm được. Nhà ta nghèo ăn không đủ no, cha mẹ ta muốn bán ta thì cũng đã lựa chọn gia chủ có bản tính lương thiện. Đâu giống với ông ta chứ.” Hồng Ngẫu trợn mắt nhìn về phía phòng nghị sự.
Hồng Lăng trầm ngâm một lát: “Tính tình tướng quân rất tốt, nhưng cũng là Đại tướng quân khiến Hung Nô sợ vỡ mật.” Dám can đảm khinh nhục đương gia chủ mẫu của Hầu phủ, cho dù chủ mẫu không nói thì nàng ấy cũng sẽ thuật lại cho Đại tướng quân: “Bên ngoài lạnh, chúng ta về phòng đi.” Nàng ấy ôm Sở Bạch Bạch đi về hướng sương phòng phía tây.
Lâm Hàn đến cửa phòng nghị sự ở tiền viện, nhìn thấy nam tử vừa thô vừa lùn, bộ dáng bình thường đang ngồi sau án kỉ, như một ông thần già, hoàn toàn là bộ dáng của chủ nhà, nàng không khỏi nhíu mày, oán hận vì sao không có một tia sấm sét đánh c.h.ế.t ông ta cho rồi.
“Là ngọn gió nào thổi lão nhân gia bay tới đây vậy?”
Lâm Hàn cười lạnh bước qua ngạch cửa.
Hai chữ “phu nhân” sắp bật ra từ miệng Khương Thuần Quân đã bị nghẹn trở về, hình như nói chuyện với trưởng bối như vậy là không ổn lắm.
Lại nhìn về phía Lâm Thừa tướng, quả nhiên Lâm Thừa tướng đã ngồi không yên, chống án kỉ đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, muốn phát giận nhưng lại nhận ra nơi này không phải là phủ Thừa tướng, mà Lâm Hàn cũng không chỉ là nhi nữ của ông ta, đành nén giận trong lòng.
“Khương vệ úy, ta cùng tiểu nữ có việc muốn nói, ngươi lui trước đi.” Lâm Trường Quân nói.
Khương Thuần Quân đã có hiểu biết về những thủ đoạn của Lâm Hàn, tất nhiên là không lo lắng cho nàng. Nhưng hắn lo lắng Lâm Thừa tướng sẽ bị tức chết.
“Khương Thuần Quân, nơi này là phủ Đại tướng quân, cũng là nhà của ta.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn, có muốn gây chuyện thì cũng sẽ không gây ở nhà mình đâu.
Khương Thuần Quân khom người nói: “Ti chức cáo lui, hai vị từ từ nói chuyện.”
Lâm Trường Quân thấy ông ta đường đường là một Thừa tướng mà lời nói còn chẳng có tác dụng bằng Lâm Hàn thì cười lạnh một tiếng.
“Có chuyện gì? Ngài không có chứ ta thì còn khối việc đây.” Lâm Hàn không hề khách khí một chút nào.
Lâm Trường Quân giận đến đỏ mặt tía tai: “Ngươi —— có người nào nói chuyện với trưởng bối như ngươi sao. Bình thường ta dạy ngươi như thế sao?!”
“Xem ra ngài ở nhà làm lão đại riết nên quen rồi nhỉ, vậy để ta nhắc ngài một chút, ngài chưa từng dạy dỗ ta nha.” Lâm Hàn nhìn người cha rẻ mạt thân thể cường kiện của mình, chưa từng nghe nói ông ta có bệnh kín, không cần lo sẽ khiến ông ta tức chết: “Tuy nói ngài nuôi ta hai mươi năm, nhưng chỉ dựa vào việc ngài bán ta cho phủ Đại tướng quân để bảo vệ hai nữ nhi của ngài, ta nghĩ ta cũng chẳng còn nợ gì ngài nữa.”
Lâm Trường Quân há mồm muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt trào phúng của Lâm Hàn, bỗng nhiên bình tĩnh lại: “Đại tướng quân là một Vạn Hộ hầu, ngươi cho rằng nếu ngươi không mang họ Lâm, không phải là khuê nữ của Lâm Trường Quân ta thì ngươi sẽ có cơ hội gả cho Đại tướng quân sao? Nằm mơ!”
“Chuyện tốt như vậy sao ngài không để Lâm Yên Lâm Vũ gả qua đây?” Lâm Hàn cười hỏi.
Lâm Trường Quân nghẹn lại: “Các nàng, ngươi là trưởng tỷ, ngươi không gả, hai nàng lại gả trước à, ngươi muốn khiến Lâm gia trở thành trò cười cho cả thành sao?!”
Lâm Hàn phục rồi, đã từng gặp qua kẻ không biết xấu hổ nhưng cũng chưa gặp ai tới mức này. Lại có thể đáp trả ngay thẳng đường hoàng như vậy.
“Thế là ta còn phải cảm tạ ngài sao?” Lâm Hàn trừng ông ta.
Hô hấp của Lâm Trường Quân cứng lại, giơ tay chỉ vào nàng: “Nhìn lại đức hạnh của ngươi xem!”