Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 210
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:29:07
Lượt xem: 101
Sở Mộc suy nghĩ một hồi, hoàng đế tuy là cô phụ của hắn nhưng cũng không thể ép hắn được. Chỉ dựa vào một mình thẩm thẩm là có thể nháo cả hoàng cung người ngựa ngã nhào, gà chó không yên.
“Gặp mặt trong năm nay sao?” Sở Mộc thử thăm dò hỏi, không nhịn được nhíu mày, hắn còn chưa chuẩn bị tốt mà.
Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Năm sau đi.”
Thương Diệu: “Vì sao?”
Lâm Hàn liếc nhìn Sở Mộc: “Nếu gặp trong năm nay thì cả đêm giao thừa hắn phải suy nghĩ chuẩn bị cho chuyện này. Không bằng chờ hai nhà ăn Tết Âm Lịch xong, chọn ra một ngày rảnh rỗi để gặp mặt. Hơn nữa mùa đông lạnh như vậy, để cô nương nhà người ta đi lòng vòng trên phố cũng không thích hợp.”
Mặt mày không có thứ gì bảo hộ, ra ngoài một vòng như vậy chắc chắn sẽ khiến mặt mũi và hai tai của tiểu thư nhà người ta đông cứng mất.
Thương Diệu ngẫm lại cũng thấy có lý, hôm sau vừa thấy Lục Thái thường cũng không nói ra lo lắng của Lâm Hàn, chỉ nói là đã thương lượng với Sở Tu Viễn rồi, chờ sang năm sẽ cho hai hài tử gặp mặt.
Trong lòng Lục Thái thường không nhịn được nói thầm, năm sau là đầu tháng giêng hay là lúc hoa nở, liễu bay khắp chốn.
Nhưng mà, hoàng đế bệ hạ còn chưa nói, Lục Thái thường cũng không dám hỏi. Trở lại phủ cũng chỉ nói với phu nhân của ông ấy vì Hung Nô quấy nhiễu biên quan, Đại tướng quân và tiểu hầu gia không rảnh rỗi, hoàng đế bệ hạ đã quyết định chờ tới sang năm mới chọn ngày.
Lời vừa nói ra, phu nhân của Lục Thái thường đã lầm bầm, lũ Hung Nô đánh hoài không chết này lại tới, có phải Sở tiểu hầu gia phải lên chiến trường không.
Nhưng mà, phu nhân của Lục Thái thường cũng không dám lắm miệng chuyện của triều đình, lại sợ khuê nữ của bà ấy nghĩ nhiều, nên chỉ nói hoàng đế đã giúp nàng ấy chọn lựa một mối hôn nhân vô cùng tốt, năm sau sẽ cho bọn họ gặp mặt.
Tiểu nữ nhi của Lục Thái thường lại nghĩ, đâu có mấy người được hoàng đế ra mặt lo liệu việc này. Chẳng lẽ là Sở Mộc.
Nhưng mà, nữ nhi nhà người ta thẹn thùng, ngại không dám hỏi.
Tết Âm Lịch qua đi, trên dưới Sở gia đều béo lên một vòng, mấy người Lục lại gầy đi một vòng.
Cũng may Thương Diệu không để bọn họ chờ quá lâu.
Ba mươi tháng giêng, tiết trời vô cùng tốt, mặt trời ấm áp, một đám người đã cởi bỏ những bộ xiêm y bằng da lông dày cộm, thay y phục nhẹ nhàng ra khỏi cửa, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn mang theo ba hài tử đến chợ đông, Sở Mộc dắt theo gia đinh, mang lễ vật Lâm Hàn đã thay hắn chuẩn bị từ sớm đến Lục gia.
Buổi trưa, Sở Đại Bảo Bảo đã lớn thêm một tuổi thắng lợi trở về, vừa đến chính viện đã bị dọa cho nhảy dựng, có một người ngồi giữa phòng, còn đang uống trà.
“Sao huynh lại ở đây?” Sở Đại Bảo Bảo hỏi.
Sở Mộc buông chén trà: “Ta không ở đây thì ở đâu?”
“Không phải huynh đi xem mắt sao?” Sở Đại Bảo Bảo đưa đồ vật trong tay cho nha hoàn rồi đi qua đó, đánh giá hắn một hồi: “Khuê nữ của Lục Thái thường không nhìn trúng huynh à? Ai, đừng khổ sở. Cùng lắm lần sau đệ đi với huynh.” Nói xong lại vỗ ngực, làm ra vẻ huynh cứ để đệ lo.
Sở Mộc tức cười: “Đệ đi với ta là nàng có thể coi trọng ta sao?”
Sở Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Đương nhiên. Người ta thấy đệ thông minh lại đáng yêu thế này, chắc chắn sẽ vui vẻ, nhìn huynh sẽ thuận mắt hơn. Huynh chưa nghe người ta nói sao? Mộc ca, có câu nói bảo là yêu ai yêu cả đường đi. Ý là ——”
Sở Mộc ngắt lời nó: “Đệ có biết bây giờ ta muốn làm gì nhất không?”
Đại Bảo Bảo thành thật lắc đầu.
Sở Mộc xoa tay hầm hè: “Nghĩ muốn đánh đệ một trận!”
Đại Bảo Bảo sửng sốt, lập tức co chân chạy ra ngoài: “Nương, cha, Mộc ca điên rồi.”
Lâm Hàn dừng chân: “Lại làm sao vậy?”
Trong tay Sở Tu Viễn đều là số giấy bút và mực mua cho mấy hài tử, phát hiện Đại Bảo Bảo muốn nhào lên, lập tức giơ chân ngăn nó lại: “Mộc ca của con về rồi à?”
Đại Bảo Bảo dừng lại, xoay người chỉ về phía bắc: “Đang uống trà. Hình như còn có một mâm hướng dương đặt trước mặt, vô cùng nhàn nhã.”
“Mộc ca đang an nhàn như vậy mà lại muốn đánh đệ sao, có phải đệ lại nói mấy lời không nên nói không.” Sở Ngọc đang bước vào không nhịn được lên tiếng.
Sở Dương nói tiếp: “Còn phải hỏi sao.” Lại liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo rồi đi vào trong: “Mộc ca, khi nào mới đi gặp Lục cô nương? Đệ đi với huynh.”
Đại Bảo Bảo tiếp lời: “Không cần gặp nữa. Lục cô nương không nhìn trúng Mộc ca.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn lập tức hiểu ra vừa nãy nó đã nói cái gì. Hai người đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu rồi lướt qua nó vào chính viện.
Đại Bảo Bảo đuổi theo: “Cha, nương, con nói thật mà.”
“Sáng ngày mai.”
Âm thanh của Sở Mộc truyền vào tai Đại Bảo Bảo, thiếu niên nho nhỏ kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Xem —— nhìn trúng rồi sao?”
Sở Ngọc đặt đồ đặc lên bàn, không nhịn được ném cho nó một ánh mắt xem thường: “Vô nghĩa! Không thành mà Mộc ca của đệ còn có tâm tư uống trà sao?”
Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Vui vẻ không phải nên đi uống rượu sao?”
Sở Ngọc: “Đệ nghe ai nói đó? Khổ sở mới uống rượu. Uống say là không biết gì hết. Lá trà có vị đắng, khổ sở mà uống trà thì chỉ có càng uống càng khổ thôi.”
Đại Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Là vậy sao. Đệ có thể đi không?”
Sở Mộc ngẩng đầu: “Nói chuyện với ta à?” Chỉ vào chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-210.html.]
Đại Bảo Bảo liên tục gật đầu.
Sở Mộc khẽ mỉm cười, Đại Bảo Bảo vô cùng kinh ngạc. Sở Mộc lạnh lùng nói: “Không thể!”
Vẻ tươi cười trên mặt Đại Bảo Bảo cứng đờ, lập tức quay sang tìm mẫu thân.
Lâm Hàn đưa tay vò đầu nó: “Thành thân là chuyện đại sự cả đời, con đừng đi theo quấy rối. Hôm đó nương làm món ngon cho con.”
Đại Bảo Bảo rất muốn sĩ diện nói nó không cần. Nhưng mà hôm nay mẫu thân đã mua rất nhiều khoai lang, Đại Bảo Bảo rất lo lắng mẫu thân sẽ bào mỏng hết số khoai đó nên không dám quậy nữa.
Trên thực tế Lâm Hàn không chỉ làm khoai lang thái mỏng mà còn có khoai lang thái hạt lựu và khoai lang viên.
Khoai lang thái lát chiên giòn và khoai lang viên làm rất tốn công, Sở Mộc, Sở Dương và Sở Ngọc cùng đi “xem mặt”, Lâm Hàn đi dạy đầu bếp làm đồ ăn.
Mùng bảy tháng hai ba hài tử mới đi học lại nên hôm nay không cần tới lớp, Sở Đại Bảo Bảo bèn đi theo Lâm Hàn đến nhà bếp.
Khoai lang thái mỏng ciên giòn vừa ra lò chưa bao lâu, Sở Tu Viễn đã từ hoàng cung trở về, nhìn thấy Đại Bảo Bảo đang ngồi dưới mái hiên của sương phòng phía tây, vừa phơi nắng vừa bưng chén nhỏ không ngừng nhai rốp rốp. Hắn lập tức bước qua kéo tai nó, cười tủm tỉm hỏi: “Mẫu thân con thương ai nhất?”
Đại Bảo Bảo nuốt hết đồ ăn trong miệng rồi nói: “Đại ca cùng nhị ca.”
“Không phải ta sao?” Sở Tu Viễn cố ý hỏi.
Lỗ tai vẫn còn nằm trong tai cha, cho Đại Bảo Bảo mười lá gan thì Đại Bảo Bảo cũng không dám nói hắn.
Tiếc rằng Đại Bảo Bảo cũng không dám nói mấy lời ra: “Không phải cha, mẫu thân không thiên vị cha nhất.”
Sở Tu Viễn không biết Lâm Hàn ở đâu, dứt khoát lớn tiếng gọi: “Phu nhân, Đại Bảo Bảo nói nàng ghét ta nhất.”
Đại Bảo Bảo hoảng sợ: “Con không có!”
“Chàng bao lớn rồi a.” Lâm Hàn từ chính phòng đi ra, vô cùng bất đắc dĩ.
Đại Bảo Bảo mượn cơ hội đẩy tay hắn ra, chạy về phía Lâm Hàn.
“Chậm một chút!” Lâm Hàn nắm lấy vai nó: “Thức ăn trong chén chưa hết, không được phép ăn nữa.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Chờ đại ca và nhị ca về mới ăn được không?”
“Chỉ có thể ăn một chút.” Lâm Hàn nói: “Con đang thay răng, không muốn bị sâu răng thì nghe lời đi.”
Đại Bảo Bảo không muốn răng bị sâu, nhìn thấy trong chén chỉ còn có một ít, dứt khoát đến phòng giải trí, vừa vẽ tranh vừa ăn.
Lúc Đại Bảo Bảo làm việc gì đó sẽ vô cùng tập trung, mới đầu vẫn còn cắn một hai miếng, nhưng sau khi vẽ xong cái bát và chuẩn bị tô màu cho mấy lát khoai, Đại Bảo Bảo không rảnh nghĩ tới chuyện ăn nữa. Mãi tới lúc Sở Mộc, Sở Dương cùng Sở Ngọc về tới, Đại Bảo Bảo còn chưa ăn xong.
Lâm Hàn lại đưa cho hai hài tử hai chén khoai lang, kêu bọn nó mang tới thư phòng phía tây ăn cùng Đại Bảo Bảo.
Ba hài tử đã đi xa, Lâm Hàn mới mở miệng hỏi: “Thế nào?”
Sở Mộc đỏ mặt.
Lâm Hàn buồn cười: “Ta chỉ là hỏi ngươi thấy người ta thế nào chứ có phải bắt ngươi vào động phòng đâu mà ngươi đỏ mặt?”
Sở Mộc vò đầu.
Sở Tu Viễn lại vỗ vào gáy hắn một cái.
Tiểu hầu gia thở dốc vì kinh ngạc, cũng tỉnh táo lại.
Lâm Hàn rất muốn cười: “Có thể nói được chưa?”
“Rất cao.” Sở Mộc nói.
Lâm Hàn chớp mắt: “Hết rồi?” Nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn chuẩn bị giơ tay.
Đồng tử của Sở Mộc co lại: “Da trắng, dáng gầy, tóc đen ——”
“Dừng dừng, ngươi dùng từ ngữ miêu tả kiểu gì vậy.” Lâm Hàn nhíu mày: “Là mặt trắng như khay bạc hay là mày như tranh mực, mắt chứa đầy sao?”
Sở Mộc mày nhíu lại: “Khay bạc? Tranh mực? Đầy sao? Cái đó có giống người không? Thẩm thẩm.”
Lâm Hàn đình chỉ hô hấ[, giơ tay chỉ vào hắn: “Ngươi —— lại muốn luận bàn với thẩm thẩm một chút có đúng không?”
Sắc mặt của Sở Mộc đại biến, cuống quýt nói: “Không phải! Thẩm thẩm, ta không có.”
“Vậy nói chuyện cho đàng hoàng.” Sở Tu Viễn xụ mặt nói.
Sở Mộc thấy thế, liên tục gật đầu: “Được, ta nói.” Quả thực là sợ chậm một chút, thẩm thẩm của hắn sẽ từng bước từng bước thu thập hắn mất: “Là một cô nương vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà ta thấy nàng ấy đi đường ngượng ngùng xoắn xít, làm bộ làm tịch.”
Lâm Hàn: “Đây cũng không phải là khuyết điểm lớn, có thể là nàng ấy quá khẩn trương thôi.”
Sở Mộc gật đầu: “Ta cũng có nghĩ tới. Nhưng nàng là tiểu nữ nhi của Lục đại nhân, ở nhà chắc chắn còn yếu ớt hơn cả Đại Bảo Bảo, lỡ đâu không phải do khẩn trương, cũng không phải làm bộ làm tịch mà đúng là một nữ tử nũng nịu không chịu được nửa lời nói nặng thì phải làm sao bây giờ?”