Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:23
Lượt xem: 81

Lâm Hàn vui vẻ, chỉ vào mặt mình: “Nhìn ta giống tên ngốc lắm sao?”

Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Nương không ngốc.”

Lâm Hàn: “Vậy con nghĩ là ta sẽ trúng kế à?” Nàng lại đưa tay nhéo mặt nó: “Mới bao lớn a, dám đào hố nương con sao. Cái này phải nói thật không uổng công ta nuôi con lớn nhỉ.”

Đại Bảo Bảo ôm lấy tay Lâm Hàn: “Con không có!”

Lâm Hàn rút tay ra: “Mặc kệ con có tin hay không, thứ đồ mà ta nói thật sự tồn tại.” Nàng lại quay sang Sở Dương: “Ta theo cha con xuất chinh, con có thể chăm sóc hai đệ đệ thật tốt không?”

Sở Dương không biết nên trả lời thế nào vì đến giờ nó vẫn luôn nghĩ Lâm Hàn đang nói giỡn, không nhịn được quay sang Sở Mộc.

Sở Mộc: “Chuyện thẩm thẩm nói là thật sao?”

Lâm Hàn hỏi lại: “Ngươi trông ta giống như đang nói giỡn lắm sao?”

Sở Mộc thấy không giống, khó mà tin được hỏi: “Sao bệ hạ có thể đồng ý chứ, ngài… Ngài dẫn binh sao. Mà ngài biết sao?”

Lâm Hàn đương nhiên biết, nhưng nàng không thể nói.

“Dẫn binh rất khó sao?” Lâm Hàn cố ý hỏi: “Ta nghe thúc phụ ngươi nói, quân nhân mặc kệ nam nữ, mặc kệ là thân thích nhà ai, bọn họ chỉ công nhận kẻ mạnh. Ta sẽ tìm cơ hội bẻ hết từng cái gai cản đường, bọn họ còn dám không nghe ta sao?”

Không dám!

Sở Mộc cũng tin tưởng nàng có năng lực này: “Ta đang nói tới chuyện đánh giặc.”

“Đại Bảo Bảo là ta nuôi lớn, tám tuổi đã biết đào hố ta, đó không phải là minh chứng tốt nhất sao.” Lâm Hàn lại nói.

Đại Bảo Bảo bật thốt lên: “Không phải!”

Lâm Hàn lại vò đầu nó: “Bộ ta không biết đức hạnh của hài tử ta nuôi thế nào sao? Theo cách nói của con chính là dù con có tin hay không, chỉ cần con đánh rắm một cái thì nương cũng biết con muốn làm gì.”

Đại Bảo Bảo bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Lại nói mạnh miệng.”

Lâm Hàn không nghe rõ: “Nói cái gì?”

Đại Bảo Bảo nhấp nhấp miệng: “Con cũng đi!”

“Đi đâu?” Lâm Hàn hỏi xong lại nhận ra ngay: “Không được! Ta và cha con đi đánh giặc, không phải ra ngoài thành dạo chơi. Ở nhà phải nghe lời ca ca, thời tiết nóng lên là lúc ta trở về.”

Đại Bảo Bảo không thuận theo: “Nhưng con cứ muốn đi đó thì sao?”

Lâm Hàn nghiêm túc nghĩ ngợi chốc lát, đang lúc Đại Bảo Bảo cho rằng mẫu thân nó đã đồng ý, lại nghe mẫu thân nói tiếp: “Ta đây chỉ có trói con lại, chờ chúng ta đi rồi mới để ca ca con thả con ra.”

“A?!” Sở Đại Bảo Bảo kinh ngạc há mồm: “Nương ——”

Lâm Hàn cắt ngang lời nó: “Có muốn biết cha con sẽ làm cách nào không?”

Đại Bảo Bảo câm miệng.

Lâm Hàn cười, sờ đầu tiểu hài tử: “Ta biết con luyến tiếc mẫu thân.” Lại quay sang Sở Dương cùng Sở Ngọc: “Cũng biết các con lo lắng cho nương, nhưng các con có nghĩ tới không, ở biên quan cũng có rất nhiều hài tử lớn cỡ các con, lại sống vô cùng cực khổ, hằng năm đều chỉ mong được ăn một bữa cơm no, nhưng mà lương thực thu hoạch được còn chưa kịp ăn đã bị Hung Nô cướp mất. Nếu bọn họ dám phản kháng, người Hung Nô sẽ giết bọn họ như chém dưa.”

Biên quan và Kinh Sư cách nhau ngàn dặm xa xôi, đừng nói là Đại Bảo Bảo, chắc cả Sở Dương cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó sẽ nghĩ tới bá tánh biên quan vất vả thế nào. Nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Lâm Hàn thấy bọn nó im lặng, cũng không ngoài ý muốn: “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con cảm thấy nương không nên đi sao?”

“Nếu con nói không, mẫu thân có cảm thấy con không phải là hài tử ngoan không?” Sở Ngọc mở miệng.

Lâm Hàn: “Đương nhiên sẽ không! Nương chỉ cảm động, biết các con chỉ là lo lắng cho nương. Nhưng nếu nương không đi thì Mộc ca của các con phải đi. Có lẽ các con sẽ không lý giải được vì sao nương cứ khăng khăng muốn đi như vậy ——”

“Không khó lý giải!” Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng.

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng: “Con biết sao?”

Đại Bảo Bảo nghiêm túc gật đầu: “Nương muốn đi ra ngoài chơi.”

Lâm Hàn tức khắc chột dạ, nàng quả thật có ý nghĩ muốn ra ngoài thăm thú. Nhưng mà vẫn phải làm ra vẻ nghiêm túc: “Nương phải nhanh chóng đến xem địa hình bên đó thế nào.”

“Có gì đẹp đâu.” Đại Bảo Bảo không rõ.

Sở Mộc cũng nghi hoặc khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-212.html.]

Lâm Hàn nhìn về phía bắc: “Khoai tây đã gieo hết rồi sao?”

Sở Mộc theo bản năng nói: “Gieo rồi.”

“Không có!” Sở Dương mở miệng.

Sở Mộc cẩn thận ngẫm lại, hình như phía sau không còn đất trống nữa: “Hôm trước đã trồng rồi, lúc đệ đang đi học đó.

Sở Dương: “Nương đang nói khoai tây chứ không phải đất. Bên chỗ huynh và bên này không còn đất trống không đồng nghĩa với việc đã trồng hết số khoai tây.” Nói xong lại nhìn Lâm Hàn: “Theo hài nhi biết thì trong hầm chắc còn khoảng hai trăm ba trăm cân nhỉ? Nương.”

Sở Đại Bảo Bảo vươn tay nhỏ: “Con cũng biết. Con muốn ăn gà hầm khoai tây, nhà bếp không làm cho con. Lão Hà còn nói khoai tây màu xanh lơ có độc, không thể ăn, chỉ có thể giữ lại làm hạt giống.”

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói với Sở Mộc: “Ta dự định mang số khoai tây đó đến biên quan, dạy bá tánh ở đó gieo trồng. Cuối thu khoai tây đã chín, ăn bao nhiêu cứ lấy lên bấy nhiêu, còn lại cứ trữ dưới hầm đất, Hung Nô có muốn cướp cũng không cướp được.” Dừng một chút: “Việc này cũng có thể phái mấy quan viên hiểu việc đồng áng qua đó thực hiện, nhưng nếu để bọn họ tới thì thúc phụ của ngươi lại phải rút bớt người đưa qua đó bảo vệ bọn họ, không bằng để ta đi cùng thúc phụ ngươi một chuyến.”

Đại Bảo Bảo hừ một tiếng.

Lâm Hàn ngẩn người: “Con lại làm sao vậy?”

“Nói đi nói lại vẫn là nương muốn đi ở bên cạnh cha.” Đại Bảo Bảo khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng: “Mấy cái nương nói đều là viện cớ, viện cớ!”

Sở Mộc ban đầu cũng cho rằng Lâm Hàn muốn dẫn binh đánh giặc, nghe Đại Bảo Bảo nói thế lại cảm thấy mục đích thực sự của thẩm thẩm là thúc phụ nhà hắn. Nhưng mà, hắn không những không thể nói ra mà còn phải giúp thẩm thẩm lừa gạt Đại Bảo Bảo, bằng không thúc thẩm chắc chắn sẽ tìm cơ hội xử lý hắn mất.

Sở Mộc đơn giản nói: “Nếu mẫu thân không yên tâm cha đệ thì cứ trực tiếp bắt cha đệ ở nhà là được, để ta dẫn binh không phải tốt hơn sao. Tiểu ngu ngốc.” Lại véo mặt Đại Bảo Bảo.

Đại Bảo Bảo đẩy tay hắn ra: “Huynh phải ở nhà thành thân.”

“Chuyện hôn sự của phải chờ tới mùa đông sang năm.” Sở Mộc nhắc nhở nó.

Đại Bảo Bảo há miệng thở dốc, dậm chân: “Mặc kệ! Mẫu thân chỉ muốn ở bên cạnh cha.”

“Ở bên cạnh ta thì sao?”

Âm thanh quen thuộc đột nhiên truyền tới, cả đám người kinh ngạc quay đầu nhìn, lại thấy Sở Tu Viễn một thân triều phục từ ngoài đi vào.

Sở Tu Viễn bước tới gần, nhìn sang Đại Bảo Bảo: “Ta là phu quân của mẫu thân con, đến chết cũng phải chôn cùng nhau, chỉ là cùng ta xuất chinh chứ có phải đào tẩu đâu, có gì không thể?”

Lâm Hàn: “Chàng nói bừa cái gì đó.”

“Lời ta nói là sự thật.” Sở Tu Viễn lại nhìn Sở Dương cùng Sở Ngọc: “Có phải không?”

Đại Bảo Bảo lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Không phải!”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Nơi nào không phải?”

“Chết rồi cũng không được chôn cùng nhau, phải tách ra.” Đại Bảo Bảo vừa nói vừa ôm tay Lâm Hàn: “Nương, bên cạnh nương không thể chôn người khác, muốn chôn thì phải chôn chung với con.”

Lâm Hàn đưa cái tay còn lại xoa mặt nó: “Con mới có tám tuổi, nói bậy gì đó.” Dừng một chút: “Nếu nương muốn ra ngoài đi dạo, con có ngăn cản nương nữa không?” Không đợi Đại Bảo Bảo mở miệng: “Ngày nào nương cũng phải ở nhà, hiếm khi được bệ hạ cho ra ngoài, lần này không đi, lần sau không biết đến khi nào, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Con nhẫn tâm không muốn cho nương biết trời cao đất rộng bên ngoài sao?”

Biểu cảm của Đại Bảo Bảo cứng đờ: “Con —— con đi với nương.”

“Đệ còn phải đi học.” Sở Mộc nhắc nhở nó: “Chờ lúc đệ lớn bằng ta thì nương đệ đã già rồi.”

Đại Bảo Bảo tức khắc cảm thấy hoảng hốt, nhìn mẫu thân nó, da mẫu thân vẫn trắng mịn như vậy, tóc đen nhánh, không hề già, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hàn thấy được biến hóa của tiểu hài tử, cảm thấy việc này sắp thành rồi, tiếp tục nói: “Nếu lần này không đi, lần sau chính là lúc Đại Bảo vào Thái Học, nương có còn đi được nữa không?” Hỏi Sở Dương: “Nương đi rồi, lỡ như con gặp chuyện gì ở Thái Học, Mộc ca của con lại bận rộn trong cung, con biết đi tìm ai đây?”

Sở Dương muốn nói nó sẽ đi tìm Hoàng Hậu cô cô. Nhưng thâm cung cấm viện, muốn tìm được Hoàng Hậu phải thông qua tầng tầng thông báo, chỉ mới nghĩ thôi là Sở Dương đã thấy phiền.

Lúc này nó cảm thấy bản thân sẽ không tìm ai cả, sẽ tự thân xử lý hết mọi chuyện.

Sở Ngọc thấy huynh trưởng gặp khó, mở miệng nói: “Mẫu thân, ngài đi đi. Không cần lo lắng cho chúng con, chúng con đều trưởng thành rồi, có thể trông chừng nhà cửa.” Chỉ vào Đại Bảo Bảo: “Nó không nghe lời thì con và ca ca đánh nó, đánh tới khi nào nó chịu thua mới thôi.”

Đại Bảo Bảo cuống quýt trốn ra sau Lâm Hàn: “Các huynh muốn nhân lúc cha nương không ở nhà mà đánh đệ sao. Nghĩ cũng đừng nghĩ, đệ sẽ không để nương đi.”

Lâm Hàn: “Ở nhà trông con sao? Đại Bảo Bảo, nương vốn tưởng rằng con thương nương nhất, cũng là người hiểu nương nhất, không ngờ nương sai rồi, quá sai rồi, con chỉ nghĩ tới bản thân thôi.” Vừa nói vừa thở dài: “Nếu con cứ sống chết không cho nương đi thì nương không đi nữa, mãi mãi ở nhà với con.”

“Con ——” tiểu hài tử nhìn Lâm Hàn sắp bật khóc, muốn nói không phải thể, nhưng nếu nói không thì mẫu thân sẽ để nó lại mà đi mất, tiểu hài tử không muốn nói, lập tức cau mày, vô cùng khó xử.

Đám người Sở Tu Viễn đám thấy nó như thế cũng không mở miệng nữa, để tiểu hài tử ở đó tiếp tục rối rắm.

Đại khái khoảng một nén nhang, Sở Ngọc đã mệt rã rời, tiểu hài tử mới động đậy, vòng đến trước mặt Lâm Hàn, giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nương, nương đi đi!” Lại quay đầu nhìn đại ca và nhị ca: “Con sẽ nghe lời. Hai huynh ấy có đánh con cũng không khóc. Con chờ nương trở về, nương giúp con đánh trả. Nương, nương có giúp con không?”

Sở Mộc vui vẻ, đứa nhỏ này vẫn thích diễn như vậy: “Đại Bảo Bảo, ta không đi!”

Loading...