Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 213
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:25
Lượt xem: 95
“A?” Tiểu hài tử đang đắm chìm trong thế giới của bản thân bỗng nhiên bừng tỉnh, trừng mắt nhìn đường ca nhà nó.
Sở Mộc vươn ngón trỏ chỉ vào chính mình: “Ta không đi, sẽ sang bên này ở, nếu đệ không chọc hai người bọn nó mà bọn nó đánh đệ, ta có thể không giúp đệ sao.”
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn Lâm Hàn: “Nương, nương mang con theo đi mà.” Ôm lấy eo Lâm Hàn: “Con cho rằng chỉ có đại ca và nhị ca, quên mất còn có Mộc ca. Nương, huynh ấy mà đánh con một cái, chờ nương trở về sẽ không còn thấy Đại Bảo Bảo của nương nữa. Nương… Hu hu…” Vùi đầu vào bụng Lâm Hàn bật khóc.
Sở Tu Viễn giơ tay nắm đầu nó, tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Đại Bảo Bảo bị đau, ngẩng đầu lên, mặt mày vô cùng sạch sẽ, đâu có tí nước mắt nào.
Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Đi chơi với Mộc ca đi. Nương dạy đại ca con xem sổ sách, lại viết cho nhị ca con mấy cái thực đơn. Nương đi rồi mà các con không biết ăn gì thì cứ xem thực đơn của nương.”
Sở Ngọc hỏi: “Khi nào nương mới đi?” Nói xong lại quay sang Sở Mộc.
Sở Mộc sờ mũi: “Ta biết, nội trong tháng này thôi. Ta vốn tưởng rằng thúc phụ sẽ đi một mình, các đệ đã sớm quen rồi nên ta mới không nói.”
Ai biết được thẩm thẩm cũng đi chứ.
Sở Ngọc bấm tay tính toán, kinh ngạc trừng lớn hai mắt: “Còn có —— mười ngày nữa thôi sao?!”
“Mười ngày?!” Đại Bảo Bảo kinh ngạc hô to, hất tay cha nó ra: “Con không cần đi chơi, con muốn mẫu thân.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc gật đầu, bọn họ cũng muốn ở cùng mẫu thân.
Lâm Hàn đột nhiên rất muốn khóc: “Vậy mấy ngày này tạm thời gác lại bài tập, chờ nương và cha đi rồi các con lại làm bổ sung nhé? Muốn ăn cái gì nương đều làm cho các con.”
“Thật sao?” Ba hài tử trăm miệng một lời.
Lâm Hàn gật đầu.
Đại Bảo Bảo giơ tay nhỏ lên: “Con con —— con muốn ăn thịt giò kho tàu với cá hấp, thịt viên chiên giòn, bánh rán thịt nhân hẹ chiên, miến xào thịt băm!”
Mọi người sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, trăm miệng một lời, nói: “Ngươi không được ăn!”
Đại Bảo Bảo bị dọa nhảy dựng, không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn.
Lâm Hàn kêu, Đại Bảo Bảo lại cuống quýt buông ra, sau đó lại ôm lấy tay nàng: “Nương, con thổi thổi cho nương.”
Lâm Hàn lập tức không muốn quở trách nó nữa, thậm chí còn bật cười: “Nhiều món như vậy, con ăn hết sao?”
“Mỗi bữa ăn một món.” Đại Bảo Bảo vươn một ngón tay.
Sở Tu Viễn nghe vậy, lại điểm vào trán nó: “Con thật là biết ăn đó.”
“Những món con muốn ăn nương đã từng làm qua rồi.” Ý của tiểu hài tử chính là nó không có làm khó mẫu thân, không chọn những món nàng không biết làm.
Sở Mộc nghe vậy, không nhịn được hỏi: “Thời tiết này có hương xuân sao?”
Lâm Hàn cười.
Sở Mộc lập tức hiểu ra: “Sao đệ biết được?” Chỉ vào Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử giơ tay chỉ về hướng bắc: “Trước đây nương đã trồng rồi. Đệ đã xem qua, có hai cây nảy mầm rồi.” Nói xong còn rất đắc ý hất cằm.
Sở Tu Viễn thấy cái đức hạnh này của nó lại muốn đánh nó một trận: “Con cho rằng ai cũng giống con sao, mỗi ngày ngoài việc nhõng nhẽo với mẫu thân thì chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay ăn món gì.”
“Con không có!” Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Sáng con có tập võ, buổi tối luyện kiếm, buổi sáng đọc sách vẽ tranh, buổi chiều học số học, không có rảnh đi mè nheo với nương. Ngày nào cha cũng nói con có thứ gì tốt cũng muốn giành, con lại thấy cha mới là người thấy đồ tốt là lấy.”
Sở Tu Viễn tức cười: “Ta thấy cái gì tốt chứ hả?”
Lâm Hàn nghe vậy lại muốn tránh đi.
Nhưng mà, tay nàng vẫn còn nằm trong tay Đại Bảo Bảo, đi không được nên chỉ có thể nghe tiểu hài tử nói: “Nương vì cha mà phải học đánh giặc như nam nhi, còn không tốt à?”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn đáp ta cũng đâu muốn để nương con đi.
Tiếc rằng hắn không dám làm trò trước mặt Lâm Hàn, chỉ có thể căng da đầu nói: “Nương con đâu phải chỉ vì ta, còn có thiên hạ bá tánh. Con nói như vậy là đang vũ nhục nương con.”
Sắc mặt tiểu hài tử khẽ biến, cuống quýt nói: “Con không có, mẫu thân.”
Lâm Hàn thở dài một hơi: “Ta biết Đại Bảo Bảo nhà ta không cố ý. Cho nên trưa hôm nay con muốn ăn tâm thái nhuyễn hay là thịt viên hương xuân?”
Hương xuân đã được Lâm Hàn gieo trồng từ hai năm trước, cây giống được mua từ chợ tây. Hai cây nhỏ hơn còn chưa mọc quá nhiều, hai ngày trước Đại Bảo Bảo đã lén nhìn thử, chỉ đủ cho một mình nó ăn. Nhưng mẫu thân không có khả năng để nó ăn mảnh, chắc chắn phải chia cho ca ca, phần còn dư lại chẳng đủ để nó nhét kẽ răng.
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Tâm thái nhuyễn.”
Tâm thái nhuyễn chính là món ăn dùng táo đỏ bọc lấy một miếng gạo nếp, vừa ngọt vừa mềm lại không ngấy.
Đại Bảo Bảo có hàm răng gió lùa vô cùng yêu thích, mượn cơ hội yêu cầu: “Con muốn một chén.” Vươn một ngón tay khoa tay múa chân, tránh cho mẫu thân nó nói gió lớn quá, không nghe rõ.
“Bảo bối, con biết cái gì gọi làđược một tấc lại muốn tiến một thước không?” Lâm Hàn cười hỏi.
Tay tiểu hài tử cứng lại giữa không trung, sau đó lại nắm chặt tay Lâm Hàn: “Nương… Nương thương con nhất, con biết mà, nương…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-213.html.]
Lâm Hàn: “Răng cửa của con còn chưa mọc lại, con muốn một hàm răng trắng hay là răng sâu đen thui?”
Đại Bảo Bảo không gọi nương, lại duỗi thân một ngón tay: “Vậy nương làm bánh rán nhân hẹ cho con đi, thêm trứng gà và khoai lang bào sợi đó.”
Sở Mộc cũng nhịn không được nói: “Đệ thật biết ăn nha.”
Tiểu hài tử giả vờ hừ một tiếng, tiếp tục nhìn mẫu thân nhà nó chằm chằm.
Lâm Hàn vui vẻ.
Đại Bảo Bảo sang hết cả mắt: “Cảm tạ mẫu thân, mẫu thân ——”
“Phu nhân, phu nhân…”
Người gác cổng cắt ngang lời Đại Bảo Bảo, tiểu hài tử cau mày, rất không vui.
Lâm Hàn không đợi tiểu hài tử ồn ào, mở miệng hỏi: “Chuyện gì?”
Người gác cổng không nhịn được liếc nhìn Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn cười nói: “Đừng đụng vào nó, nói chuyện của ngươi đi.”
Tiểu hài tử buông tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn cúi đầu, lại muốn làm gì.
Đại Bảo Bảo lại lần nữa giơ một ngón tay.
Sở Ngọc cau mày hỏi: “Con ăn được nhiều như thế sao?”
“Con —— con ăn mỗi thứ một ít, vậy là có thể ăn hết rồi.” Đại Bảo Bảo đã sớm nghĩ kỹ rồi, sẽ không để cha nương cùng ca ca có cơ hội quở trách nó lãng phí lương thực đâu.
Sở Mộc thấy nó như vậy, lại không nhịn được xoa nắn gương mặt nhỏ: “Đệ thật thông minh.”
“Thông minh hơn huynh.” Tiểu hài tử hất tay Sở Mộc: “Nương, lại làm thịt kho cho con đi.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Làm người không thể có lòng tham không đáy.” Cố ý tạm dừng một chút: “Đợi đến bữa tối là được.”
Tiểu hài tử mặt mày hớn hở, buông mẫu thân ra: “Nương vội thì đi đi.” Lại quay sang Sở Ngọc: “Nhị ca, đệ muốn vẽ tâm thái nhuyễn.”
Mới đầu Sở Ngọc kêu nó vẽ cái gì, Đại Bảo Bảo sẽ vẽ cái đó. Sau này đụng phải món ăn nó chán ghét, nó chết sống không chịu động bút, Sở Ngọc mới hỏi vậy nó muốn vẽ cái gì, nó nói nó muốn vẽ những thứ nó thích ăn, sau đó lại đọc một loạt tên món ăn. Sở Ngọc phát hiện đều là những món chưa kịp viết nên cũng đồng ý. Kết quả lại biến thành như bây giờ —— nó vẽ cái gì, Sở Ngọc viết cái đó.
Sở Ngọc không muốn phối hợp với nó nhưng lại sợ tiểu hài tử tức giận bỏ gánh giữa đường để bản thân tự vẽ, chỉ có thể nói: “Đệ vẽ trước đi, chờ đệ vẽ xong rồi ta sẽ viết.”
“Không thể!” Đại Bảo Bảo muốn nhị ca phải đi với nó, kéo tay Sở Ngọc chạy về thư phòng phía đông.
Lâm Hàn vẫy tay với Sở Ngọc: “Chỗ ta còn có chút việc phải xử lý.”
Sở Ngọc lập tức hiểu được ý của mẫu thân ——
Sở Ngọc theo tiểu đệ đến thư phòng phía tây, Lâm Hàn mới nhỏ giọng hỏi người gác cổng: “Là ai tìm ta?” Quả thực là sợ khơi gợi lòng hiếu kỳ của Đại Bảo Bảo.
Người gác cổng cũng biết bọn họ tiểu công tử nhà bọn họ là một người nghịch ngợm, không thích ngồi yên an phận thủ thường, cũng thì thầm đáp lại: “Người của vườn Phù Dung mang tới một mớ cây non hỗn tạp, nói rõ là phu nhân cần thứ đó. Phu nhân, có phải bọn họ lầm rồi không?”
Tháng trước Sở Tu Viễn đã nói với Lâm Hàn, hoàng đế Thương Diệu đồng ý cho nàng tùy quân, thế tên của Sở Mộc.
Lâm Hàn lúc ấy chỉ lo cao hứng, sau lại vội vàng xử lý số khoai tây trong không gia của nàng, rồi lại nghĩ phải thừa dịp dựng trại khi hành quân sẽ ném cây giống vào những bụi cỏ ven sông, để khoai tây mọc khắp trời nam đất bắc.
Lâm Hàn vội vàng nói: “Không lầm, là cho ta.”
Sở Dương không nhịn được nhắc nhở: “Nhà ta không còn đất trống, bên chỗ Mộc ca cũng không có.”
Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết.” Lại sai người gác cổng dắt gia định mang cây giống vào viện, sau đó lại cho lão Hà và gia đình đến vườn cây ăn quả.
Sở Tu Viễn tò mò, nghe được Lâm Hàn sai nô bộc đào mấy cái rãnh nông giữa các cây ăn quả, rồi trồng những cây giống kia vào trong đó: “Như vậy là được sao?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Còn phải tu bổ lại.”
Sở Mộc tò mò không thôi: “Thẩm thẩm con biết cắt tỉa cây ăn quả sao?”
Lâm Hàn cười nói: “Cũng đâu phải là chiết cây chiết cành gì, chỉ là khiến chúng nó trong đẹp đẽ hơn mà thôi, đừng nói là ta, ngươi cũng biết mà.” Sau đó lại sai gia đinh đi lấy kéo.
Lâm Hàn nhanh chóng tỉa hết những nhánh lia chia lộn xộn dưới những tán cây.
Sở Mộc chỉ nghe thấy mấy tiếng bạch bạch bạch, rất nhiều nhánh cây nhỏ rơi xuống đất.
Nhìn cây non trụi lủi, Sở Mộc cũng thấy đau thay: “Tỉa nhiều như vậy có còn sống được không?”
Lâm Hàn: “Không nghe nói ngọc không mài không sáng, cây con không tỉa không ra trái sao?”
Sở Mộc đúng là chưa từng nghe qua: “Sao cái gì ngài cũng biết vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Nếu không thì sao ta làm thẩm thẩm của ngươi được.”
Sở Mộc nghẹn lời, trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn.