Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:40
Lượt xem: 81

Về sau động vật quá nhiều, chẳng những g.i.ế.c người mà còn tấn công thành phố tìm đồ ăn, Lâm Hàn cũng không nghĩ tới đến khi mạt thế chấm dứt mình có thể vì g.i.ế.c quá nhiều động vật hoang dã mà bị b.ắ.n c.h.ế.t hay không.

Tới nơi này, xã hội hòa bình, tư tưởng của Lâm Hàn bất giác trở lại trước tận thế - không dám đụng vào động vật hoang dã.

Buổi sáng từ trong miệng Sở Tu Viễn biết được động vật hoang dã tràn lan, nếu không đụng vào chúng nó thì người c.h.ế.t chính là Lâm Hàn. Buổi chiều Lâm Hàn cân nhắc cả một đường, tâm thái đối với động vật lại điều chỉnh đến lúc động vật thời mạt thế tấn công thành phố, cho nên mới muốn vì dân trừ hại - thanh lý dã thú ven đường.

Dã thú nếu không ra ngoài chặn đường, Lâm Hàn cũng sẽ không phát điên đi vào trong núi sâu tìm chúng, bởi vì ngoại trừ khoai tây nàng mang đến không thể chậm trễ được thì còn có Hung Nô chờ nàng đi thu thập, nàng phải tích góp chút khí lực đối phó với kẻ xâm lược không bằng cầm thú này.

Lâm Hàn phát hiện Triệu Phi sửng sốt: “Ngươi không thích ăn thịt heo rừng sao?”

Triệu Phi muốn nói không phải là vấn đề ăn hay là không ăn. Nhưng lời này lại không có cách nào nói ra, dù sao xuất phát điểm của chủ tướng cũng là tốt: “Thịt heo rừng so với thịt heo nuôi trong nhà còn thối hơn. Mạt tướng nói chính là loại heo không thiến ấy. Ngài ngẫm lại xem thịt heo này đã khó ăn như vậy, thịt heo rừng còn khó ăn đến cỡ nào.”

Lâm Hàn gật đầu: “Ta cũng nghe người ta nói khó có thể nuốt xuống. Nhưng Đại tướng quân nói với ta, trên đường có thể gặp được, không g.i.ế.c bọn chúng thì chúng ta cũng không qua được a.”

Triệu Phi nghĩ đến lần trước hắn theo quân xuất chinh liền gặp phải một đám heo rừng, còn đ.â.m hỏa đầu binh bị thương: “Hầu gia nói phải.” Lập tức phát hiện hắn lại bị Hầu gia không rõ lai lịch mang đi vòng vòng, vội vàng nói: “Chúng ta cũng không nhất định có thể gặp được.”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không có khả năng!

Khi vạn vật hồi sinh, lúc thời kỳ giáp hạt, trên núi không có thức ăn, heo rừng không thể không xuống núi.

Nàng cùng Triệu Phi không thân, lúc bắt cá mới biết hắn tên gì, lười giải thích với hắn, liền gật đầu. Sau đó ra bờ sông rửa mặt một phen, an bài nhân viên tuần tra ban đêm, lại đốt lửa trại bốn phía, kiểm tra một lần nữa mới đi nghỉ ngơi.

Đi vội vã bốn ngày, dọc theo đường đi gặp phải mấy động vật lẻ tẻ, để phòng ngừa chúng công kích chủ tướng, không đợi chúng tới gần, binh lính đi trước liền đem chúng g.i.ế.c chết.

Lâm Hàn sợ trong bụng chúng có đồ vật lộn xộn, cũng không dám để cho hỏa đầu binh thu hồi thêm đồ ăn cho các tướng sĩ mà là đem dã thú c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t hơn ném ở ven đường, tiếp tục đi về phía trước.

Ngày hai mươi ba tháng Ba, giờ Dậu, Lâm Hàn đoán chừng đi thêm một canh giờ nữa là có thể ra khỏi quan, liền quyết định không đi nữa.

Triệu Phi vẫn canh giữ bên cạnh Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Không đi ra ạ?”

“Ngày mai lại ra khỏi quan chờ đại quân.” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Ngươi mang mười người đi bốn phía xem thôn xóm cách chúng ta gần nhất bao xa.”

Triệu Phi lầm tưởng cần tiếp tế, lập tức chọn mười người dọc đường kiểm tra xem chỗ nào có người.

Lâm Hàn cột ngựa xong chui vào trong rừng rậm.

Sau khi đi vệ sinh xong, Lâm Hàn không khỏi cảm thấy may mắn càng đi về phía bắc càng ít người, khắp nơi đều là cỏ dại cao hơn người, tùy tiện tìm một nơi đi vệ sinh cũng không thể nhìn thấy, nếu không không bị heo rừng đụng chết, sói hoang cắn chết, cũng phải bị nước tiểu nghẹn chết.

“Tướng quân, tướng quân, tiểu Hầu gia ——”

Lâm Hàn cuống quít từ trong bụi cỏ nhảy ra: “Chuyện gì vậy?”

“Tướng quân, không không không tốt, heo rừng——”

Lâm Hàn vội hỏi: “Cái gì?”

“Heo rừng đi ra uống nước, hỏa đầu binh vừa mới lấy nồi ra, liền thấy một đám heo rừng hướng tới bên này, chúng ta… chúng ta có lẽ đã cướp đất của chúng. Tướng quân…”

Lâm Hàn giơ tay lên cắt ngang lời hắn: “Ta đi xem một chút.” Sải bước đi lên thượng nguồn, còn chưa tới chỗ hỏa đầu binh đặt bếp đã nhìn thấy một mảng heo rừng đông nghìn nghịt, nhiều giống như cá trên lưới đánh cá của nàng hôm ấy.

Lâm Hàn tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, nhảy lên xe ngựa chở lương thực, liền nhìn thấy mấy con heo rừng đi ở phía trước cực kỳ lớn, phải có năm sáu trăm cân... Đây đâu phải là heo rừng, đây là heo tinh mới đúng.

“Hầu gia, chúng ta có cần dời về phía sau không?”

Lâm Hàn sửng sốt: “Lui về phía sau? Nhường đất cho heo rừng?”

Người nói chuyện liên tục gật đầu.

Lâm Hàn há miệng: “Người nhường đất cho súc vật? Tiểu tử ngươi vẫn còn là con người sao?” Trừng hắn một cái, nhảy xuống xe ngựa, rút bảo kiếm ra: “Ai công phu quyền cước tốt theo ta! Dám cùng lão tử cướp nước uống, lão tử không băm toàn bộ chúng ra làm sủi cảo, lão tử không mang họ…họ Sở!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-219.html.]

“Tướng quân, tướng quân, cẩn thận!”

“Hầu gia, không được, heo rừng mạnh như hổ!”

Thanh âm liên tiếp vang lên ở phía sau trái phải của Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhíu mày, hiện tại không thu thập chúng nó, chẳng lẽ tùy ý chúng nó uống no đi gây họa cho hoa màu cùng dân chúng mấy thôn gần đó sao?

Chần chờ một lát, Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào con lớn nhất kia, dậm lấy đà một cái, nhảy lên lưng heo, vung kiếm c.h.é.m xuống cổ heo một nhát, heo rừng “ngao” một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất.

Lâm Hàn sửng sốt, nhìn bảo kiếm dính đầy m.á.u tươi, không khỏi nói tục, Hoàng đế thế mà lại không lừa nàng, thật sự c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.

“Tướng quân cẩn thận!”

Lâm Hàn tỉnh táo lại, nhìn thấy heo rừng hai bên trái phải nhào về phía nàng.

Một kiếm bên trái, một cước bên phải, g.i.ế.c c.h.ế.t bên trái, đá nghiêng đầu bên phải, Lâm Hàn nhảy đến bãi đất trống, thở dốc một hơi.

Các tướng sĩ kinh ngạc đến ngây người phục hồi tinh thần, nhao nhao nói: “Mau đi giúp tướng quân.”

Lâm Hàn: “Kiếm của các ngươi không sắc bén bằng ta, chọn con nhỏ thôi, con lớn để lại cho ta.” Nói xong, bảo kiếm lại hạ xuống —— c.h.é.m lệch. Tuy nhiên, heo rừng vẫn ngã xuống đất - bị dị năng hệ lôi của Lâm Hàn đánh ngất xỉu.

Lâm Hàn thong dong không sợ bổ thêm một kiếm, chọn con lớn, thừa dịp không có ai chú ý tới nàng liền phát ra một chút sấm sét, phối hợp cùng kiếm đồng thời bổ xuống, heo rừng ngao một tiếng, át cả tiếng sấm, theo đó ngất đi, Lâm Hàn lại dễ dàng bổ thêm một kiếm. Cho nên sau khi nàng đem sáu con lớn nhất g.i.ế.c chết, trên trán còn không có một chút mồ hôi.

Lại g.i.ế.c thêm mấy con, thân thể Lâm Hàn mới nóng lên.

Các tướng sĩ không biết nàng mang cự bảo, thấy nàng g.i.ế.c heo giống như băm rau, đều không khỏi lộ ra ánh mắt khâm phục.

Tuy nhiên, các binh sĩ không quên mục đích của chuyến đi của họ là để đối phó với Hung Nô, cho nên cũng không dám để mình bị thương, vậy nên có mấy con heo rừng bỏ chạy, họ cũng không dám đuổi theo.

Mặc dù vậy, nửa canh giờ sau, không còn con heo rừng nào còn sống, binh lính tiến lên kiểm kê một chút, gần hai trăm con.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Hàn là nhìn biểu tình của các tướng sĩ, phát hiện bọn họ đều đã quen, bao gồm cả đám người Triệu Phi mới trở về nửa đường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ vì một phần mười trong đó là công lao của Lâm Hàn, Lâm Hàn lo lắng những người này cho rằng nàng thích g.i.ế.c chóc.

Không có tầng lo lắng này, Lâm Hàn liền nói với hỏa đầu binh: “Lột da ra, con gầy thì hầm, béo thì nấu lấy mỡ mang theo đi ăn dọc đường.”

“Không có nhiều thùng như vậy.” Bình gốm dễ bị vỡ, suy xét đến mỡ heo có thể đông lại thành khối rồi đặt mỡ heo trong thùng. Cho nên hỏa đầu binh mới nói như vậy.

Lâm Hàn quay về phía Triệu Phi: “Gần đây có thôn xóm nào không?”

“Có hai chỗ, một ở phía đông, một ở phía tây, cách bên này khoảng chừng bảy tám dặm.” Triệu Phi nói.

Lâm Hàn: “Ngươi lại dẫn người chạy một chuyến, đem người của hai thôn kia tới đây, thịt chia cho bọn họ một phần. Ta vẫn còn việc phải làm phiền họ.”

Mí mắt Triệu Phi nhảy dựng lên, vị tướng quân không rõ lai lịch này quả nhiên mang theo nhiệm vụ bí mật tới. Nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, hành lễ xong liền dẫn người đi tìm thôn dân.

Thôn dân đẩy xe đẩy tay, xách theo thùng nước, mang đòn gánh tới đây, hỏa đầu binh đã bắt đầu nấu xương, nướng thịt heo.

Nhàn rỗi không có việc gì làm, Lâm Hàn nằm trên thân cây nghỉ ngơi thấy thế lập tức từ trên cây nhảy xuống, đi về phía người dẫn đầu của hai thôn: “Trong các ngươi ai là trưởng thôn?”

Hai người dẫn đầu bước ra, chắp tay nói: “Thảo dân bái kiến Hầu gia.”

“Miễn lễ. Sáng mai ta sẽ đi tìm các ngươi.” Lâm Hàn nói xong, thấy hai người biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, vội vàng bổ sung một câu: “Không phải tìm các ngươi thu thập lương thảo, cũng không phải thu thuế, là để cho các ngươi giúp ta làm một việc. Giờ Mão một khắc ta sẽ đến chỗ ngươi.” Chỉ vào người lớn tuổi hơn, rồi sau đó lại chỉ vào người tương đối trẻ hơn: “Giờ Thìn một khắc đại khái có thể đến chỗ ngươi. Chúng ta dùng cơm xong mới đi.”

Hai người vừa nghe không cần phải lo cơm, yên tâm hẳn.

Nhưng mà, trở lại thôn lại bắt đầu bất an, vị Hầu gia này rốt cuộc muốn bọn họ làm cái gì? Chẳng lẽ là tìm lão bà cho các tướng sĩ?

Loading...