Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:34:45
Lượt xem: 95
Viên Hạo gật đầu: “Quả thực lợi hại. Không hổ là phu nhân đại tướng quân.”
“Cái gì?!” Triệu Phi cả kinh trợn to mắt: “Ngài nói hắn không phải hắn, là nàng à?”
Viên Hạo ngẩn người, phản ứng lại liền nhìn bốn phía, ngoại trừ bọn họ không có người khác, thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng nói: “Việc này không thể nhắc với bất cứ kẻ nào.”
Nhưng mà, hai người lại không biết vừa vặn bị Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nghe được.
Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay Lâm Hàn không cho nàng chạy: “Phu nhân, đây là cái mà nàng nói là chỉ bắt thỏ rừng một lần à?”
Lâm Hàn xấu hổ cười cười: “Việc này, việc này là… Chàng nghe ta nói, phu quân, ta nghĩ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng vì dân chúng làm chút việc thực tế. Hơn nữa, b.ắ.n chim sẻ cũng có thể nhìn ra ai có kỹ năng b.ắ.n cung tốt, không phải sao?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Đúng vậy. Còn chuyện lưới đánh cá là sao? Ta không cho nàng làm khoai đỏ, mỗi ngày nàng nằm mơ về lưới đánh cá à?”
Lâm Hàn không khỏi chớp mắt mấy cái, cân nhắc làm thế nào để lừa gạt hắn.
Sở Tu Viễn: “Nghĩ làm thế nào để lừa gạt ta à?”
“Không có, không có.” Lâm Hàn vội vàng nói: “Thứ kia không giống như ở chúng ta bên này, ta đang suy nghĩ lưới đánh cá kia dùng dây gì làm ra, sau đó mới có thể giải thích với chàng.”
Sở Tu Viễn cười: “Bịa, tiếp tục bịa đi.” Không đợi nàng mở miệng: “Nếu phu nhân đã khó xử như vậy, vậy đừng nghĩ nữa. Đưa vi phu xem một chút.”
“Không phải chàng đã nói ‘hai đại nam nhân’ trốn trong góc không tốt à, các tướng sĩ còn tưởng rằng chúng ta đánh nhau đấy.” Lâm Hàn lắp bắp nói.
Sở Tu Viễn: “Hiện tại đi ra ngoài một vòng, chứng minh ta với nàng không đánh nhau, các tướng sĩ sẽ không lo lắng nữa.” Không cho phép Lâm Hàn ngụy biện, túm lấy cánh tay nàng trở về.
Lâm Hàn thấy chuyện đã đến nước này, chỉ có thể thành thành thật thật đem lưới đánh cá giao ra.
Sở Tu Viễn nhìn thấy mắt lưới rất nhỏ rất dày: “Trách không được chỉ bằng một cái lưới nhỏ mà nửa canh giờ bắt cá cũng đủ hơn một vạn người ăn. Phu nhân, kề bên chỗ này có sông không?”
“Ta nào biết.” Lâm Hàn không cần suy nghĩ nói.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Không có, các ngươi bình thường lấy cái gì nấu cơm? Hạt sương à?”
Sắc mặt Lâm Hàn khẽ biến, xấu hổ lại chột dạ: “Bên chỗ hỏa đầu quân chính là…chính là thượng nguồn con sông.”
Sở Tu Viễn trừng nàng một cái: “Ngày mai tiếp tục bắt, nhưng nàng không được đi, theo ta đi ra ngoài điều tra tình huống.”
“Chàng tự mình đi à?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Lính gác cũng đi. Nhưng có nhiều thứ chỉ mình ta có thể nhìn ra được.”
“Tướng quân, tiểu Hầu gia, có ở đây không?”
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đồng thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tiểu binh đứng cách quân trướng khoảng hai trượng, đại khái là sợ nghe được cơ mật. Hai phu thê nhìn nhau, đồng thời đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn mở miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu binh kia nói: “Có một vị nữ tử tìm…tìm tiểu Hầu gia.”
“Tìm ta?”
“Tìm ngươi?”
Sở Tu Viễn và Lâm Hàn đồng thời mở miệng.
Lâm Hàn vội vàng ra hiệu “lãnh đạo” nói trước.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngươi mới tới bên này vài ngày, lại cùng người bên này lăn lộn quen thuộc rồi.”
“Oan uổng a.” Lâm Hàn hô to: “Ngoại trừ tướng sĩ trong quân và trưởng thôn hai thôn trồng khoai tây, có một người tính một người, ta không nói với người khác hơn mười câu.”
Sở Tu Viễn: “Không có mười câu mà người ta cũng có thể tìm tới?”
“Ta…” Lâm Hàn lại muốn giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến: “Sở Tu Viễn, ngươi nghe được hắn nói cái gì không? Nữ nhân, là nữ nhân đấy! Không chừng đó là đến tìm ngươi. Ta nói cho ngươi biết, nếu như tới tìm ngươi…”
Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng lại, quả thực là sợ nàng nói cái gì không nên nói: “Là tới tìm ai, ngươi và ta vừa nhìn liền biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-221.html.]
Viên Hạo cùng Triệu Phi trở về liền nhìn thấy một màn này. Triệu Phi không khỏi lo lắng: “Sẽ không đánh nhau chứ?”
Viên Hạo nghe Hạ Chương nói qua, Lâm Hàn có chút lợi hại. Nghe vậy không khỏi lo lắng cho Sở Tu Viễn: “Chúng ta đi qua xem một chút.”
Lâm Hàn đẩy tay Sở Tu Viễn ra: “Đi thì đi, ai sợ ai!”
Đến phía ngoài cùng, Lâm Hàn vừa nhìn là một nữ tử trẻ tuổi, bộ dáng mười bảy mười tám tuổi, mấu chốt là nàng còn chưa từng gặp lần nào, không khỏi quay về phía Sở Tu Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Là hồng nhan tri kỷ của tiểu tử Sở Mộc kia à?”
Sở Tu Viễn: “Đừng nói bậy! Mộc Nhi chưa từng dừng lại ở Nhạn Môn Quan.” Ngay lập tức lớn tiếng hỏi: “Cô nương tìm ai?”
Nữ tử bên ngoài hàng rào giơ tay chỉ vào Lâm Hàn.
Lâm Hàn vươn ngón trỏ chỉ chính mình: “Ngươi có nhầm không?”
“Chính là tiểu Hầu gia ngài.” Nữ tử nói xong, trong ngượng ngùng mang theo sợ hãi liếc mắt nhìn Lâm Hàn, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên.
Triệu Phi cả kinh há to miệng, bắt lấy tay Viên Hạo: “Không không —— không phải chứ?”
Viên Hạo cũng ngây ngốc.
Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Tiểu Hầu gia, cách mới ba ngày, thật để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Lâm Hàn liền muốn giải thích, lập tức nghĩ nàng lại không biết nữ tử này, nàng giải thích cái rắm.
“Ngươi xác định người cần tìm chính là ta?” Lâm Hàn đi về phía trước một bước, cách nữ tử một hàng rào, không khỏi nhíu mày, sao lại giống Ngưu Lang và Chức Nữ vậy chứ. Phi phi phi! Đến cùng là sao đây: “Hình như ta chưa từng thấy ngươi.”
Cô nương kia khẽ gật đầu: “Ta thì đã gặp qua tiểu Hầu gia. Sáng nay khi ngài đi bán da thỏ. Chưởng quầy hỏi ngài bán da thỏ làm gì, ngài nói quyên góp quân lương. Lúc ấy ta ở ngay bên cạnh. Tiểu Hầu gia, năm ngoái nhà ta thu hoạch cũng kha khá, có chút lương thực dư thừa, nếu ngài không ngại ít thì nhận đi.” Nói xong lại vội vàng nói: “Ta không có ý gì khác, tướng quân chớ nghĩ nhiều. Chỉ là nghĩ các ngươi vì chúng ta ly biệt quê hương tới đây, ăn không đủ no không nói, còn phải đánh dã thú chung quanh, lấy da thú đổi lương thực, tiểu nữ tử thật sự sinh lòng không đành.”
Lời này vừa nói ra, trời đất đều an tĩnh.
Lâm Hàn phục hồi tinh thần liền nhìn Sở Tu Viễn, há miệng: “Ngươi có thể nghe ta giải thích không?”
Sở Tu Viễn khoanh hai tay: “Giải thích cái gì? Dân chúng thông cảm cho quân đội, rất tốt.” Quay về phía cô nương kia: “Ta là Sở Tu Viễn, thay sáu vạn tướng sĩ cảm ơn cô nương. Nhưng chúng ta thực sự không cần, xin mời cô nương về đi.”
Cô nương kia liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, thấy Lâm Hàn cúi đầu, giống như là đang lo lắng cái gì, liền quay về phía Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân chớ trách cứ tiểu Hầu gia. Nghe nói tiểu Hầu gia vẫn là chất nhi của ngài, tính tình của hắn ngài hẳn là rõ ràng, thật sự là ta tự nguyện, không phải hắn ép ta làm như vậy.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta biết. Lúc trước hắn săn g.i.ế.c động vật hoang dã chung quanh là bởi mang theo lương thực không nhiều lắm. Hiện giờ đại quân vừa đến, lương thảo dồi dào, liền không cần hắn bôn ba chung quanh nữa. Hơn nữa, triều đình cũng có quy định, không được lấy đồ của dân chúng. Việc này nếu bị bệ hạ biết, hắn nhất định không tránh khỏi một trận trách phạt.”
Cô nương kia cẩn thận ngẫm lại, hình như thật chưa từng nghe nói qua binh lính dưới tay Đại tướng quân tìm dân chúng đòi đồ: “Nếu ta đưa cho cá nhân tiểu Hầu gia mà không phải quân đội các ngươi, tiểu Hầu gia cũng không thể thu sao?”
Mọi người đồng loạt quay về phía Lâm Hàn, bao gồm cả Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn trước mắt tối sầm lại: “Đại tướng quân, ngài thật sự phải nghe ta giải thích.”
Sở Tu Viễn: “Giải thích cái gì?”
Lâm Hàn suy nghĩ một chút, yếu ớt nói: “Ta có thể nói, ta cũng không biết giải thích cái gì không?”
Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn nàng một cái, không biết liền câm miệng cho ta!
Sau đó Sở Tu Viễn quay về phía nữ tử trẻ tuổi kia: “Cô nương muốn đưa cho bản thân Sở Mộc cũng không được. Hơn nữa, cũng không đáng.” Vì thanh danh cô nương gia mà suy nghĩ, hạ thấp giọng nói: “Sở Mộc đã đính hôn, vị hôn thê là ấu nữ của Lục Thái Thường, sang năm thành thân.”
Lâm Hàn liên tục gật đầu, cầu xin ngươi đi nhanh đi.
Cô nương kia nhất thời sửng sốt, đại khái không ngờ tiểu Hầu gia độc thân vạn năm lại đã đính hôn rồi.
Sở Tu Viễn lại nhịn không được trừng mắt nhìn Lâm Hàn một cái, nhìn xem chuyện tốt nàng làm đi.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, có liên quan gì đến ta chứ. Nếu ta đoán trước được bán một tấm da thỏ mà cũng có thể đưa tới một nữ nhân, ta có nhàn rỗi tới c.h.ế.t cũng không mang binh đánh thỏ.
Sở Tu Viễn lại lần nữa quay về phía nữ tử kia: “Cô nương, nơi này là quân sự yếu địa, ngươi không nên đến, mời trở về đi.”
Nữ tử kia phục hồi tinh thần, liền nhìn về phía Lâm Hàn bên kia.
Lâm Hàn kiên trì nói: “Thúc thúc nói rất đúng, cô nương mời trở về đi.”
Miệng nữ tử kia giật giật, ánh mắt lập tức ảm đạm, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, chỉ nghe nữ tử kia nói: “Đại tướng quân có điều không biết, người vận chuyển lương thực đều là tiểu nữ tử bỏ tiền ra thuê tới. Dân nữ đáp ứng bọn họ đưa tới liền đưa tiền, ngài bảo dân nữ mang về, dân nữ chẳng phải là phải trả thêm gấp đôi tiền công.” Nói xong, dừng một chút: “Ngài cứ nhận lấy đi.”