Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:40:56
Lượt xem: 88

Sở Tu Viễn giận đến bật cười: “Tái Bắc Hầu, quân ở nhánh phải cũng không phải chỉ có một mình ngươi. Ta là đại tướng quân, nói dối ta về quân tình là tội gì, ngươi không phải không biết chứ?”

Lâm Hàn nhất thời ớn lạnh. Phát hiện một người có vẻ như là tiên sinh phòng kế toán cầm sổ sách và bút mực chạy tới, vội vàng hỏi: “Có phải là ghi lại số lượng địch nhân không?”

Người nọ bị hỏi sửng sốt, theo bản năng gật đầu.

“Ta… sáu mươi lăm! Đừng cho là ta nhớ nhầm, nếu không ta sẽ biếm ngươi thành thứ dân.” Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Đầu người nọ đã thành bột nhão, ngơ ngác quay về phía Sở Tu Viễn: “Tiểu Hầu gia hắn——”

“Nàng nói đùa với ngươi đấy!” Sở Tu Viễn không đợi Lâm Hàn mở miệng, túm lấy nàng đi ra ngoài.

Lâm Hàn thất tha thất thểu theo sau: “Chàng làm gì vậy? Ta không nói đùa.”

“Nàng đường đường là một chủ tướng, đừng có hẹp hòi như vậy được không?” Sở Tu Viễn buông nàng ra.

Lâm Hàn: “Không phải ta hẹp hòi. Ta dùng tên Sở Mộc đến đây. Trước khi đến trong triều bách quan không biết, đến lúc trở về nhất định sẽ biết. Nhưng việc ta thay hắn xuất chinh Hung Nô không thể để cho dân chúng thiên hạ biết được. Bệ hạ không có cách nào thưởng cho ta, vậy chỉ có thể lấy từ tiền thưởng của các tướng sĩ, bằng không ta đi ra ngoài một chuyến thế này mà chẳng kiếm được văn tiền nào mà còn phải bù tiền thêm, ta là cái gì đây?”

Sở Tu Viễn thật sự giận đến bật cười: “Mục đích của nàng đi chuyến này là vì kiếm tiền hay là vì chơi đùa, có cần ta phải nói rõ ra không?”

Sắc mặt Lâm Hàn khẽ biến, vẫn như cũ cứng cổ nói: “Chàng thế mà lại coi hành quân đánh giặc như du ngoạn? Sở Tu Viễn, ta quá thất vọng với chàng, quá thất vọng! Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa, chàng tránh xa ta ra.” Không đợi hắn mở miệng, liền chạy về phía vị trí đội quân cánh phải.

Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng: “Một thân toàn m.á.u như vậy định đi đâu?”

Lâm Hàn vốn định giãy dụa, nghe vậy đột nhiên dừng lại: “Rất nhiều sao?” Cúi đầu nhìn: “Ông trời ơi, áo giáp của ta đều nhuộm thành màu đỏ rồi. Không, ta phải cởi nó ra ngay.”

Sở Tu Viễn lần thứ hai ngăn cản: “Buổi tối rồi làm.”

“Cũng đúng!” Lâm Hàn ngẫm lại: “Buổi tối làm sẽ không bị dính khắp nơi. Đến ngày mai về nhà, Đại Bảo Bảo nhìn thấy sẽ tin là thật chứ không phải là dùng m.á.u chó tạt vào.”

Mí mắt Sở Tu Viễn giật giật: “Nàng cởi ra không phải là muốn rửa sạch mà là muốn cất đi à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Đương nhiên! Đây có thể là lần đầu tiên và duy nhất trong cuộc đời ta được xuất chinh, phải giữ lại kỷ niệm.”

Sở Tu Viễn há miệng, nuốt xuống những lời đến bên miệng chưa kịp nói ra.

Nửa đêm canh ba, tất cả tướng quân bao gồm Lâm Hàn đều nghỉ ngơi, Sở Tu Viễn bưng chậu gỗ đi đến bên hồ.

Binh sĩ tuần tra ban đêm không khỏi bước tới: “Đại tướng quân, mạt tướng gọi hỏa đầu quân dậy nấu chút nước cho ngài nhé.”

Sở Tu Viễn: “Ta không tắm rửa, ta giặt xiêm y.”

Binh sĩ kia kinh ngạc: “Xiêm y? Tại sao ngài lại tự giặt?”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, xiêm y của lão bà ta, ta không tự giặt thì ai tự giặt.

“Khôi giáp của ta, giao cho người khác ta không yên tâm.” Sở Tu Viễn lấy ra để cho hắn liếc mắt một cái liền đặt xuống.

Đèn đuốc quá mờ, binh sĩ kia không nhìn rõ, nhưng nương theo ánh trăng nhìn thấy trong chậu đúng là một kiện khôi giáp, cũng không nghi ngờ gì, nhắc nhở Sở Tu Viễn một chút, đêm khuya sương nặng hạt nên về sớm nghỉ ngơi, sau đó liền tiếp tục tuần tra.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn tỉnh lại liền muốn mặc khôi giáp, lại phát hiện bên cạnh chỉ có một trường bào màu lam, lập tức có dự cảm không tốt.

Vội vàng rửa mặt một phen, chạy tới quân trướng, quả nhiên, trên giá tam giác làm bằng cây treo một kiện khôi giáp mới tinh, nhìn kỹ lại, chính là cái nàng nhận được một tháng trước.

Lâm Hàn hít sâu một hơi, lại hít một hơi nữa, bắt được một binh sĩ: “Đại tướng quân đâu rồi?”

“Hầu gia ngài dậy rồi à? Đại tướng quân ở chỗ hỏa đầu quân. Nghe nói ngài muốn ăn đồ gì đó nóng hổi, đang bảo hỏa đầu quân làm cho ngài thịt dê và canh nội tạng dê cho ngài.”

Lâm Hàn chỉ có chân dê, chính là lúc đuổi theo Hung Nô nhặt được: “Nội tạng dê lấy đâu ra thế?”

“Tướng sĩ dưới trướng Đại tướng quân phát hiện dân chúng Hung Nô, lấy từ chỗ dân chúng Hung Nô.”

Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Khi nào? Tại sao ta không biết.”

“Canh ba bọn họ mới trở về, khi đó tiểu Hầu gia đã đi ngủ rồi.”

Lâm Hàn phất phất tay với hắn: “Ta biết rồi.” Chờ hắn đi xa, sải bước chạy về phía nơi khói bốc lên.

Còn chưa tới trước mặt Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi thịt dê tươi ngon, không khỏi nói: “Trong nồi đang hầm có phải là dê non không?”

“Hầu gia dậy rồi ạ? Đúng vậy, loại dê này ít có mùi tanh, không cần bỏ thêm gì hết, luộc lên là có thể ăn được rồi. Mạt tướng lấy cho ngài mấy miếng nhé?” Hỏa đầu quân hỏi.

Lâm Hàn: “Đại tướng quân đâu? “

“Làm khó ngươi còn nhớ rõ ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-227.html.]

Tiếng nói hàm chứa đầy ý trêu chọc từ phía sau Lâm Hàn truyền đến.

Lâm Hàn quay đầu lại, liền nhìn thấy Sở Tu Viễn mặc khôi giáp đang xoay người lại.

Không trách nàng không phát hiện, vừa rồi Sở Tu Viễn đưa lưng về phía nàng, nhìn chằm chằm hỏa đầu quân lột da dê.

Lâm Hàn: “Trong nồi còn chưa ăn, sao còn lột thêm nữa? “

“Không tiện mang về.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Sớm hơn dự liệu của ta năm sáu ngày, lương thảo của chúng ta đủ ăn đến khi vào Nhạn Môn Quan, không cần thiết phải mang những con dê này nữa.”

Lâm Hàn ngẩn người, phản ứng lại vội vàng hỏi: “Trở về?”

“Tả hiền vương Hung Nô bị ngươi nổ chết, Hữu hiền vương còn chưa chọn ra, dân chúng Hung Nô hoạt động ở bên này lại bị chúng ta tìm được, không trở về thì ở lại nơi này làm gì?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Bồi ngươi đánh cá bắt thỏ chơi đến tận hứng à?”

Lâm Hàn nghe vậy lập tức biết Sở Tu Viễn đã biết nàng phát hiện tung tích Hung Nô như thế nào, không khỏi sờ sờ mũi: “Viên Hạo còn chưa tới.”

“Ta đã phái một tiểu đội nhân mã nghênh đón hắn.” Sở Tu Viễn nói: “Ngay lúc ngươi vẫn còn đang ngáy khò khò ấy.”

Lâm Hàn: “Ta ngủ không bao giờ ngáy cả.”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Ngươi còn biết chuyện sau khi ngủ của mình? Không hổ là tiểu Hầu gia, thật lợi hại, tại hạ bội phục.”

Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Trở về tiểu Hầu gia mới xử ngươi.”

Nhưng mà, nàng lại không biết tiểu Hầu gia chân chính cũng muốn tới tìm hắn.

Lâm Hàn vừa mới đi mấy ngày, tinh thần ba hài tử trở nên uể oải. Đến lúc dần quen, được rồi, thư nhà đã tới.

Đại Bảo Bảo muốn viết thư hồi âm cho Lâm Hàn, Sở Mộc ngăn cản, nói thật với mấy đệ đệ, nương của bọn chúng lúc này hẳn là đã xuất quan, không nhận được thư của bọn chúng nữa.

Đại Bảo Bảo nói, nó sẽ gửi đến Nhạn Môn Quan.

Sở Mộc cảm thấy không cần thiết, bởi vì đến Nhạn Môn Quan, Lâm Hàn sẽ phải ra roi thúc ngựa, nhiều nhất là trong vòng năm ngày sẽ trở về, còn xem thư xem từ gì nữa. Vì thế khuyên Đại Bảo Bảo không gửi.

Đại Bảo Bảo đã đáp ứng nương nó, phải nghe lời đường huynh của nó. Đại Bảo Bảo không muốn để nương phải lo lắng, cũng không muốn nhìn thấy nương thất vọng, liền nghe Sở Mộc một lần.

Nhưng mà, tối hôm đó, trước khi ba huynh đệ đi ngủ, Đại Bảo Bảo hỏi đại ca và nhị ca, Mộc ca của bọn chúng ghét nhất là món gì.

Sáng sớm hôm sau, tất cả đồ ăn đều là thứ Sở Mộc chán ghét, hoặc là không quá thích ăn.

Sở Mộc vốn tưởng rằng trùng hợp, buổi trưa và buổi tối đều là như thế, không thể gọi là trùng hợp được nữa rồi.

Buổi sáng hôm Lâm Hàn ăn thịt, Sở Mộc chắn lại trước mặt Đại Bảo Bảo: “Tiểu đệ, hai chúng ta tâm sự đi.”

“Đệ phải đi học.” Tiểu hài tử hét lên.

Sở Mộc: “Ta xin phép cho đệ nghỉ học, nghỉ nửa ngày buổi sáng.”

“Vậy nếu cha trở về kiểm tra, đệ sẽ trách ai đây?” Hài tử nghiêng đầu hỏi.

Sở Mộc: “Trách ta cũng được.”

“Huynh muốn nói chuyện gì?” Tiểu hài tử tiếp tục hỏi.

Sở Mộc chỉ vào mấy cái bàn vuông còn chưa dọn đi: “Đồ ăn hôm nay sao lại thế này? Đại Bảo Bảo, rau trộn bạc hà, cũng mệt cho đệ có thể nghĩ ra. Sao đệ không bảo làm rau trộn ngải thảo cho ta ăn luôn đi.”

“Nương đệ nói bánh gạo nếp chỉ có ngày Tết Đoan ngọ mới ăn, bây giờ không ăn.” Tiểu hài tử tiếp lời.

Sở Mộc nghẹn họng: “Ai nói bánh gạo nếp với đệ chứ? Ta cảnh cáo đệ, nếu ngày mai còn gắp bạc hà vào trong chén của ta, ta không đánh cái khuôn mặt nhỏ này của đệ thành đầu heo thì ta cùng họ với đệ.”

“Vốn dĩ ngươi cùng họ với nó mà.”

Hai huynh đệ kinh ngạc, đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy bóng người quen thuộc cùng xiêm y đỏ rực kia, đồng thanh nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tiểu thái tử bước qua ngạch cửa: “Cữu mẫu đi hơn một tháng rồi. Mẫu hậu lo lắng Sở Bạch Bạch nhớ cữu mẫu, bảo ta tới xem ngươi cùng Đại Dương, Tiểu Ngọc. Hai người họ đâu rồi?”

“Đi học rồi.” Sở Mộc nói.

Tiểu thái tử nhíu mày: “Hôm nay không phải ngày hưu mộc sao?”

“Trước khi cữu mẫu ngươi đi bọn họ muốn ở bên cạnh cữu mẫu ngươi nên thiếu rất nhiều tiết học, chỉ có thể tranh thủ ngày hưu mộc học bù.” Sở Mộc liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo một cái: “Ta xin nghỉ cho nó rồi, hôm nay nó không cần đi học.”

Tiểu thái tử thở phào nhẹ nhõm: “Sở Bạch Bạch, ngươi cùng Mộc ca cãi nhau à?”

“Ta mới không cãi nhau với hắn.” Tiểu hài tử trừng mắt nhìn Sở Mộc một cái: “Chỉ có hắn cùng ta cãi nhau thôi.”

Loading...