Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:05
Lượt xem: 91
Sở Đại Bảo Bảo gật đầu thật mạnh, cười híp mắt: “Mộc ca không lừa đệ. Lúc đệ rất nhớ nương, nương cũng đang nhớ đệ. Đệ muốn nương trở về sớm một chút, nương liền trở về sớm. Mộc ca, ăn trứng à đi.” Gắp trứng chiên của nó đưa cho Sở Mộc.
Sở Mộc phục hồi tinh thần, muốn nói đó là ta lừa đệ thôi. Nhưng mà, nhìn thấy miếng trứng chiên bị mất một góc ở trong chén, Sở Mộc suy nghĩ một chút đem lời nói nuốt trở về, bằng không dấu răng trên trứng chiên sẽ xuất hiện trên mặt hắn.
Sở Mộc nặn ra một tia cười: “Đệ cứ ăn đi. Không phải ta lợi hại, là các đệ còn nhỏ không biết ngày có suy nghĩ đêm có mộng, cũng không biết trên đời này thật sự có cái gọi là thần giao cách cảm.”
Sở Đại Bảo Bảo tin: “Đại ca, có thể bảo quản sự mua sắm đi mua trứng vịt muối, thịt heo được chưa?”
Sở Dương biết thần giao cách cảm có nghĩa là gì, nó vẫn cho rằng cái đó chỉ tồn tại trong các chuyện xưa chuyện cũ mà thôi…Hôm nay có lời của Sở Mộc, Sở Dương đương nhiên sẽ không ngăn cản nó nữa: “Đợi lát nữa ta sẽ đi tìm quản sự mua sắm. Chờ đã, hôm nay là ngày mấy tháng năm rồi?”
“Mùng ba tháng năm.” Sở Mộc gắp lên một miếng bánh ngàn tầng rồi nói.
Ba huynh đệ liếc nhau, ném chén ném thìa chạy ra ngoài.
Sở Mộc nghi hoặc: “Làm gì vậy?”
“Tụi đệ đi tìm phu tử để xin nghỉ, cùng quản sự mua sắm đi ra ngoài mua đồ.”
Thanh âm Sở Dương từ bên ngoài truyền vào.
Sở Mộc đi theo, cao giọng hỏi: “Mấy đệ mua cái gì?”
“Mua đồ ăn ngon cho cha và nương.” Sở Ngọc bỏ lại một câu, liền đuổi theo ca ca và đệ đệ của nó.
Sở Mộc định nói, chỉ có một mình nương mấy đệ về trước thôi. Nhưng mà hắn luôn cảm thấy nếu nói lời này ra, mấy hài tử sẽ trả lời hắn một câu, cha không trở về là tốt nhất. Suy nghĩ cho thúc phụ của hắn, tiểu Hầu gia vẫn nuốt mấy lời này lại, ăn một chút rồi bảo gia đinh chuẩn bị xe, đi theo mấy hài tử đến chợ đông.
Mua nửa xe trở về, còn chưa cho Sở Mộc uống một ngụm nước, chợt nghe thấy Sở Dương lệnh cho gia đinh cùng nha hoàn quét dọn đình viện, ngay cả mảnh đất dưới m.ô.n.g hắn cũng không buông tha.
Sở Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi tới vườn cây ăn quả phía trước tìm đồ ăn, thuận tiện cầu khẩn thẩm thẩm hắn nhanh chóng trở về —— nếu không trở về mấy hài tử cũng điên luôn rồi.
Ba huynh đệ không điên, cũng không có tâm tư đi học, nhất là buổi sáng ngày Đoan Ngọ mùng năm tháng Năm dứt khoát xin nghỉ lần nữa, lý do là để phu tử về nhà ăn tết.
Không cần lên lớp, ba huynh đệ cũng không chạy lung tung, ngồi trên bậc thềm ngoài cửa lớn chờ Lâm Hàn.
Lâm Hàn trở về nhìn thấy ba hài tử chống cằm, vẻ mặt trông mong nhìn ra đường cái, giống như chó con bị vứt bỏ, nước mắt trong nháy mắt tuôn ra: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Bảo…”
“Nương!?”
Ba hài tử đồng thời đứng lên.
Lâm Hàn nhảy xuống ngựa.
Ba hài tử dụi dụi mắt, người tới không biến mất: “Nương!” Hô to một tiếng, chạy về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn hít sâu một hơi cố nuốt nước mắt trở về, vươn tay: “Nương đã về rồi đây.”
“Nương, sao bây giờ nương mới về.” Đại Bảo Bảo ngẩng đầu nói, vành mắt đỏ hoe.
Sở Dương lau nước mắt: “Đúng vậy, nương, con còn tưởng rằng nương không về nữa.”
Sở Ngọc mang theo nức nở nói: “Con còn muốn để Mộc ca mang chúng con đi tìm nương.”
Lâm Hàn nhất thời muốn khóc lại muốn cười: “Đi đâu tìm ta?”
“Nhạn Môn Quan.” Ba huynh đệ trăm miệng một lời.
Lâm Hàn điểm mũi Đại Bảo Bảo một cái: “Mấy đứa có năng lực đó à. Ở nhà có nghe lời ca ca không?”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Không tin nương hỏi ca ca đi.”
“Đại Bảo Bảo vì không muốn nương lo lắng, mấy ngày nay chẳng những giúp hài nhi vẽ rất nhiều tranh, còn đem mấy bài học còn thiếu trước đó bổ sung hết.” Sở Ngọc nói.
Sở Dương nói theo: “Buổi sáng thức dậy liền đi luyện võ. “
Lâm Hàn: “Điểm này ta tin. Đại Bảo Bảo của chúng ta không thích ngủ nướng nhất. Ngoại trừ mùa đông.”
Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Con cũng không thích ngủ nướng trong mùa đông mà.”
“Vào nhà trước đã.”
Thanh âm đột ngột truyền tới, mấy hài tử nhíu mày, theo tiếng nhìn lại, Sở Mộc không biết đã xuất hiện ở ngoài cửa từ khi nào: “Người ngoài đều đang nhìn các ngươi đấy.”
Lâm Hàn cùng mấy hài tử quay đầu nhìn lại, liền phát hiện người đi ngang qua nhịn không được liếc sang bên này.
“Mau đi vào.” Lâm Hàn hạ thấp giọng nói: “Không thể để cho bọn họ phát hiện nương là nữ tử.”
Ba hài tử lập tức buông cánh tay và thắt lưng Lâm Hàn ra, xoay người chạy vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-231.html.]
Lâm Hàn sải bước đi vào, liền nháy mắt với Sở Mộc.
Sở Mộc mang sáu người theo Lâm Hàn trở về đến chỗ hắn ở bên kia.
Đồng thời khi Lâm Hàn thay nữ trang, Sở Mộc ở Hầu phủ cách vách cũng thay một thân nhung trang, đến bên chỗ Lâm Hàn cầm lệnh bài cùng với binh phù rồi vào cung kiến giá.
Đại Bảo Bảo kéo Lâm Hàn đến trung đường, rót cho nàng một ly nước: “Nương, mau uống nước đi.”
Lâm Hàn sửng sốt.
Tiểu hài tử nhíu mày: “Nương không khát à?” Đứng dậy muốn tìm cái khác.
Lâm Hàn vội vàng nói: “Không phải!”
Trước kia mỗi khi nha hoàn rót nước, tiểu hài tử đều la hét đó là của nó. Bây giờ nó từ kẻ cướp đoạt thành người biết nhường nhịn, chẳng qua cũng chỉ một tháng rưỡi thôi, thế nên Lâm Hàn nhận lấy ly nước, còn có chút ngơ ngác: “Đại Bảo Bảo, mấy ngày nay ta không ở nhà, Mộc ca có đánh con không?”
“Huynh ấy không dám đánh con.” Tiểu hài tử nhìn chằm chằm tay Lâm Hàn: “Nương, sao người không uống?”
Lâm Hàn: “Ta…Ta uống.” Uống hết nửa chén liền hỏi: “Đại ca cùng nhị ca cũng không đánh con đấy chứ?”
Hài tử lắc đầu: “Các huynh ấy không dám đánh con. Nương đừng có lo lắng quá, uống nước đi đã.” Lại rót đầy cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn không khỏi nhìn về phía Hồng Lăng đang chờ một bên, không bị đánh, hài tử này sao lại trở nên hiểu chuyện như vậy.
Hồng Lăng cười nói: “Ba vị công tử sợ ngài lo lắng, mấy ngày nay vô cùng nghe lời. Mỗi ngày sớm tối đều bền lòng vững dạ đi luyện võ tập b.ắ.n cung, buổi chiều nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng không buồn ngủ, Đại công tử liền bồi Nhị công tử viết công thức nấu ăn, xem Tam công tử vẽ tranh. “
Lâm Hàn há miệng muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Sở Dương cùng Sở Ngọc mỗi người bưng một đĩa đồ đi vào: “Bưng cái gì thế?”
“Vải thiều ạ.” Sở Dương đặt đĩa xuống.
Sở Ngọc đưa cho Lâm Hàn một cái thìa cùng một cái chén nhỏ: “Nương, đây là bánh chưng phòng bếp nấu, không bỏ thêm gì hết, chỉ bỏ thịt heo và lòng đỏ trứng thôi. Chúng con sợ nương không ăn được nhiều nên chỉ bảo đầu bếp gói cái nhỏ một chút, một cái một ngụm, nương mau nếm thử xem.”
Lâm Hàn cúi đầu nhìn lại, bánh chưng chỉ dài bằng ngón tay cái của nàng, rộng nửa tấc, dày hơn ngón cái của nàng một chút, thoạt nhìn hết sức nhỏ nhắn tinh xảo. nhỏ nhắn. Sợ nhầm lẫn, trên mỗi cái bánh chưng đều vẽ những đường khác nhau.
Cái này cho dù có phải là do các hài tử bảo đầu bếp vẽ như vậy hay không, trong đáy lòng Lâm Hàn đều rất cảm động.
Nhớ lúc trước nàng gả cho Sở Tu Viễn chẳng qua cũng chỉ là bởi hắn không cha không nương không huynh tẩu, quyền cao chức trọng có vàng có bạc. Đối xử với mấy hài tử rất tốt, cũng là bởi nàng cảm thấy ăn của Sở Tu Viễn, dùng của Sở Tu Viễn, còn bởi vì với quan hệ của Sở Tu Viễn thì có thể gặp được Hoàng đế, dùng đồ vật trong không gian của nàng đổi lấy hoàng kim dùng hết đời này, hợp với hồi báo một hai mà thôi.
Sau đó lại mua cửa hàng, tính toán tương lai cho mấy hài tử chẳng qua cũng chỉ cảm thấy mấy hài tử không giống như kẻ vô ơn, sẽ không uổng công thương bọn họ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn lại nhìn bộ dáng chờ mong của mấy hài tử, mũi chua chua, vội vàng chớp chớp mắt đem nước mắt nuốt trở về: “Các con ăn chưa?”
“Chúng con buổi sáng có ăn rồi.” Đại Bảo Bảo mở miệng nói.
Lâm Hàn chỉ vào vải thiều: “Cái này cũng ăn à?”
Đứa bé theo bản năng lắc đầu, lập tức nói: “Chúng con muốn chờ nương về cùng nhau ăn.”
Lâm Hàn bóc ra một quả nhét vào miệng nó: “Nương về rồi, ăn đi.”
“Nương ăn trước đi.” Sở Dương lấy một cái bánh chưng muốn bóc ra cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhận lấy tự mình bóc: “Các con ăn cùng nương một chút, một mình nương ăn không ngon miệng.” Lập tức sai nha hoàn đi bưng thêm mấy cái bánh chưng nữa: “Sao các con không hỏi cha sao không về?”
Sở Dương đẩy một quả vải thiều ra: “Mộc ca sáng nay nói nương trở về trước, cha cùng đại quân trở về.”
“Trách không được.” Lâm Hàn cười: “Ta cho rằng các con không nhớ Đại tướng quân nhà chúng ta nữa chứ.”
Sở Ngọc: “Cũng có, nhưng mà chẳng qua cha thường xuyên đi ra ngoài, chúng con đã quen rồi.”
Lâm Hàn nhất thời không biết nên đồng tình với cha hài tử, hay là nên đồng tình Sở đại tướng quân: “Sau này nếu như nương thường xuyên đi ra ngoài ——”
“Không được!” Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng.
Lâm Hàn giật mình: “Nói đùa với mấy đứa thôi. Sau này nương muốn đi ra ngoài, cũng nhiều lắm là đi hai ba ngày thôi.”
“Ra ngoài chơi sao?” Sở Dương thuận miệng hỏi.
Đại Bảo Bảo ngay lập tức nói: “Con cũng đi nữa!”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Nương ở bên ngoài trồng rất nhiều khoai tây, đi thu hoạch khoai tây. Bên kia cách bên này hơi xa, trong vòng một ngày không thể trở về được.”
Ba hài tử đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Đại Bảo Bảo thả lỏng, lập tức lại nhịn không được nói: “Con biết bán khoai tây, nương dẫn con đi cùng, con giúp nương bán khoai tây.”
Sở Dương và Sở Ngọc đồng thời nhìn về phía Lâm Hàn, bọn chúng cũng biết bán khoai tây nữa đấy.