Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 232

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:08
Lượt xem: 84

Lâm Hàn cười nói: “Lần này thật sự không được. Bởi vì ta dùng thân phận Sở Mộc nhờ người trồng. Các con đi theo gọi một tiếng 'Nương' chẳng phải là làm ta bại lộ hết sao. Cũng không thể gọi nương là huynh trưởng được.”

Mấy hài tử không gọi được, Đại Bảo Bảo chỉ có thể nói: “Nương khi nào đi?”

Lâm Hàn tính toán ngày tháng một chút: “Cuối tháng chín.”

Đại Bảo Bảo vươn tay nhẩm tính, còn phải rất lâu nữa. Lập tức đem việc này bỏ lại phía sau: “Nương, ăn vải thiều đi. Ăn xong nương đi ngủ, chúng con đi học.”

Lâm Hàn vui vẻ, muốn hỏi nó hôm nay sao không đi, vừa nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của mấy hài tử lúc trước, lời này cứ thế không thể hỏi ra miệng được: “Sắp trưa rồi, buổi chiều lại đi. Hồng Lăng, lấy bọc đồ và bội kiếm của ta tới đây.”

Sau đó Lâm Hàn rửa tay, mở bọc đồ ra, từ bên trong móc rồi lại móc, lấy ra một thanh đao khảm đầy bảo thạch. Thân đao chỉ dài bằng bàn tay của nam tử trưởng thành. Nếu Triệu Phi lúc này ở đây, nhất định có thể nhận ra thanh đao này chính là thanh trên lưng ngựa bị sét đánh ngất xỉu kia. Tiếp theo Lâm Hàn lại lấy ra một thanh loan đao.

Hai thanh đao đặt ở trên bàn vuông, Lâm Hàn nhìn mấy hài tử: “Nương chỉ lấy được hai thứ tốt này…”

“Con không cần!” Sở Dương giành nói trước.

Lâm Hàn buồn cười: “Ta còn chưa nói xong. Ba huynh đệ các con không có cách nào phân chia cả, nên đem thanh bội kiếm tính vào. Thanh kiếm này là bệ hạ thưởng, nương sau này không đi ra ngoài cũng không cần, ba huynh đệ các con oẳn tù tì xem, ai thắng được chọn trước.” Chỉ vào loan đao cùng thanh đao nạm bảo thạch: “Hai thanh này đều là bảo bối của Tả hiền vương Hung Nô. Nhưng mà các con yên tâm, đều là thứ mà ta lấy được trước khi hắn c.h.ế.t nên không tính là đồ của người c.h.ế.t đâu.”

Sở Ngọc quay về phía Đại Bảo Bảo, muốn nghe tiểu hài tử nói như thế nào.

Đại Bảo Bảo duỗi ngón tay chỉ vào thanh đao nạm bảo thạch.

Lâm Hàn cầm lấy bội kiếm: “Thanh kiếm này gọt xương như bùn này, Đại Bảo Bảo.”

“Gọt xương…xương?” Sở Ngọc không khỏi lui về phía sau: “Thanh đao này g.i.ế.c người ạ?”

Lâm Hàn: “Còn g.i.ế.c không ít nữa.”

“Vậy con không cần.” Sở Ngọc vội vàng chỉ vào loan đao: “Con muốn cái kia.”

Lâm Hàn: “Thanh đao kia rất có khả năng đã g.i.ế.c c.h.ế.t binh lính của chúng ta.”

Sở Ngọc lảo đảo về phía sau, Lâm Hàn vội vàng nắm lấy cánh tay nó kéo trở lại.

Đại Bảo Bảo không khỏi nói: “Nhát gan!”

“Hai người không nhát gan thì hai cái này chia cho hai người là vừa vặn, mà nương cũng không cần nhường bội kiếm của nương.” Sở Ngọc vội vàng nói: “Con…dù sao con cũng không cần. Con muốn, cũng là muốn một con d.a.o làm thức ăn chứ không phải là một thanh đao c.h.é.m người.”

Lâm Hàn không nghe rõ: “Dao gì?”

Sở Dương: “Dao thái.”

“Dao thái?!” Lâm Hàn xác định vừa rồi nàng không nghe lầm, không khỏi hỏi: “Nhị Bảo, con muốn làm đầu bếp à?”

Sở Ngọc so với nương nó còn kinh ngạc hơn: “Tại sao con phải làm đầu bếp?”

Sở Dương: “Đệ không làm đầu bếp thì muốn d.a.o thái làm gì?”

Sở Ngọc ngẩn người, hồi tưởng lại những lời nó vừa nói: “Ôi, đệ chỉ là ví dụ thôi. Dù sao cho dù là d.a.o gì thì đệ cũng không cần một thanh đao c.h.é.m người đâu.”

Lâm Hàn nghe vậy liền yên tâm: “Không cần thì không cần, ta còn không muốn cho đâu.” Đem bội kiếm cất kỹ: “Đây chính là thanh kiếm đầu tiên trong đời ta, may mà lúc trước ta tự an ủi mình nửa ngày —— cho nhi tử cũng không phải cho người khác, đừng có tiếc.” Liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Thằng nhóc không biết nhìn hàng, sau này sẽ có lúc con phải hối hận.”

Sở Ngọc nhếch miệng cười: “Nương, phép khích tướng đối với hài nhi vô dụng thôi.”

Lâm Hàn nhướng mày: “Suy nghĩ nhiều rồi, đó là lời nói trong lòng ta.”

Sở Ngọc: “Như vậy là tốt nhất, hài nhi cũng không cần lo lắng ngày nào đó bị ngài tính kế tiếp nhận bảo kiếm, ngài nhân cơ hội yêu cầu hài nhi tòng quân.”

Lâm Hàn xùy một tiếng: “Có Đại Bảo Bảo ở đây, nương còn cần tính kế con nữa sao?”

Đương nhiên Sở Ngọc biết nương nó sẽ không tính kế nó, là nó thật sự không muốn cái bảo kiếm dính đầy m.á.u người đó nên mới cố ý nói như vậy.

Bảo kiếm hắn thật không muốn dính đầy m.á.u người, cố ý nói như vậy.

Thấy nương nó đã nói đến nước này, Sở Ngọc liền yên tâm, hỏi ngược lại: “Ca, huynh muốn cái nào?”

Theo tuổi tác tăng lên, Sở Dương càng hiểu biết càng cảm thấy xử án rất thú vị, rất muốn trở thành phán quan dương gian, đương nhiên cũng không cần bảo kiếm.

Sở Dương không thích tạo hình của loan đao, liền chỉ vào thanh tiểu đao khảm bảo thạch.

Sở Đại Bảo Bảo vội vàng nói: “Đó là của đệ.”

Sở Dương: “Nương vừa mới nói, người thắng được chọn trước.”

“Huynh có thắng đệ đâu.” Đại Bảo Bảo nhắc nhở nó.

Sở Dương: “Oẳn tù tì thì nhất định ta có thể thắng đệ.”

“Nói mạnh miệng thì ai mà không biết.” Đại Bảo Bảo khinh thường hừ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-232.html.]

Sở Dương xắn tay áo lên: “Hôm nay ta sẽ cho đệ xem một chút ——”

Lâm Hàn: “Chờ một chút!”

Sở Dương quay sang phía nàng: “Nương muốn giúp Đại Bảo Bảo à?”

Đại Bảo Bảo lập tức nói: “Đệ mới không cần nương giúp.”

Lâm Hàn buồn cười: “Ta chẳng giúp ai hết. Ta gọi là để nói quy tắc trò chơi cho mấy đứa trước đã. Là chơi năm ván thắng ba, hay là ba ván thắng hai, hay là một ván quyết định thắng thua?”

Hai huynh đệ quên mất điểm này.

Sở Dương nhìn về phía Đại Bảo Bảo: “Đệ nói xem.”

Đại Bảo Bảo suy nghĩ một chút quyết định một ván quyết định thắng thua, phân chia xong sớm rồi được ăn vải thiều sớm.

Sở Dương tin tưởng bản thân mình, thấy nó quyết định lập tức ra quyền, kéo của Đại Bảo Bảo vừa vươn ra đột biến thành vải —— Sở Dương thua.

Sở Dương chẳng hề bất ngờ một chút nào, chỉ vào Đại Bảo Bảo nói: “Nương, người nhìn thấy rồi chứ.”

Sở Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Tìm nương cũng vô dụng, cái này gọi là binh bất yếm trá!” Lập tức lấy thanh tiểu đao nạm bảo thạch kia: “Có chơi có chịu, cái này bây giờ là của đệ rồi.”

Sở Dương đưa tay cướp.

Đại Bảo Bảo trốn sau lưng Lâm Hàn.

Sở Dương sợ làm nương nó bị thương nên không dám tiến về phía trước: “Đệ lại đây cho ta!” Chỉ vào Đại Bảo Bảo và nói.

Đại Bảo Bảo hướng về phía nó bày ra mặt quỷ: “Huynh bảo đệ qua đệ liền đi qua à? Đệ không phải là kẻ ngốc.”

“Đệ là kẻ vô lại.” Sở Dương chỉ vào nó: “Có giỏi thì cứ luôn đi theo nương đi, đừng để ta phát hiện đệ đi một mình.”

Đại Bảo Bảo hỏi: “Đi một mình thì đánh đệ à? Đại ca, đệ phải nhắc nhở huynh, sớm muộn gì đệ cũng sẽ lớn lên, hôm nay huynh dám đánh đệ, về sau cũng đừng trách đệ đánh huynh.” Lập tức liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái: “Nương có ngăn cản cũng vô dụng.”

Sở Dương: “Ta——”

Sở Ngọc cắt ngang lời nó: “Đại ca, nương vừa trở về, hai người có thể để cho nương nghỉ ngơi một lát rồi lại náo loạn hay không?”

Sở Dương theo bản năng nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn đang ăn bánh chưng, trong mắt tràn đầy ý cười, hình như cũng không tức giận, Sở Dương ngược lại lại thấy ngượng ngùng: “Nương, có đủ không? Con bảo đầu bếp nấu thêm chút canh nhé?”

Lâm Hàn: “Không cần. Ta ăn hai cái lót bụng thôi, đợi lát nữa ăn cơm chung với mấy đứa.”

Sở Dương ngồi xuống bóc bánh chưng cho nàng.

Đại Bảo Bảo thấy thế, đi qua rót nước cho nương nó.

Sở Ngọc thấy ca ca cùng đệ đệ của nó đã đình chiến, lúc này mới mở miệng nói: “Đại ca, nương vừa rồi nhắc nhở hai người là ba ván thắng hai hay là như thế nào, chính là phòng ngừa thằng nhóc này chơi xấu.” Chỉ về Đại Bảo Bảo: “Nhưng huynh chơi đùa vẫn không qua được nó, thật sự là kỹ xảo không bằng người.”

“Đệ không phải.” Đại Bảo Bảo hét lên.

Sở Ngọc liếc nó một cái: “Nơi này lại không có người ngoài, ai có đức hạnh gì, ai mà không rõ ràng chứ?”

Kiêu ngạo của Đại Bảo Bảo xẹp hẳn xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Không có là không có mà.”

Lâm Hàn bóc một cái bánh chưng ra, đặt nửa cái lòng đỏ trứng vịt đến bên miệng nó: “Ăn cùng nương một chút đã.”

Tiểu hài tử rất thích ăn bánh chưng, vừa lúc cũng đói bụng, hơn nữa còn là nương nó tự mình bóc ra, nhất thời lười tranh chấp với nhị ca nó. Nhưng tiểu hài tử cũng không phải là người dễ từ bỏ ý đồ, nhận lấy bánh chưng liền lắc lắc trước mặt nhị ca nó, là nương bóc cho đệ đấy, không cho huynh ăn!”

Sở Ngọc muốn đánh nó: “Nương đã mệt mỏi như vậy còn để nương bóc cho đệ. Đại Bảo Bảo, đệ thật đúng là không biết xấu hổ.”

Đại Bảo Bảo lập tức ngượng ngùng, nhìn bánh chưng rồi lại nhìn nương nó: “Nương ăn đi.” Lại đưa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn vui vẻ: “Là ca ca con cố ý trêu chọc con đấy. Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta dùng cơm, sau bữa ăn nương đi ngủ, các con ngủ một lát rồi đi học.”

Đại Bảo Bảo vẫn còn một chút ngượng ngùng.

Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc. Không đợi nàng mở miệng, Sở Ngọc liền nói với Đại Bảo Bảo: “Đùa đệ đấy. Cái gì cũng coi là thật, còn không biết xấu hổ nói rằng mình là bé con thông minh nhất nhà chúng ta.”

Đại Bảo Bảo theo bản năng muốn phản bác, vừa thấy đại ca nó đang cười trộm, trong nháy mắt chỉ muốn đem bánh chưng vỗ vào mặt nhị ca nó —— hai tên xấu xa, chỉ biết bắt nạt đệ.

Nhưng mà, không đợi nó hành động, Sở Ngọc hiểu nó rất rõ lại mở miệng: “Lãng phí lương thực đáng xấu hổ!”

Tiểu hài tử trừng mắt nhìn nó một cái, đem toàn bộ bánh chưng nhét vào miệng: “Huynh mới đáng xấu hổ nhất, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ!”

Sở Ngọc: “Ta bắt nạt đệ lúc nào? Đệ bắt nạt ta thì có.”

Tiểu hài tử há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì nó không nghĩ tới nhị ca nó có thể vô lại như vậy: “Nương, nhị ca không nghe lời.”

Lâm Hàn từ tốn nói: “Nương đã nói không chỉ một lần, trước đánh một trận, phân ra thắng bại rồi lại tới tìm ta.”

Loading...