Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:33
Lượt xem: 97
Sở Tu Viễn nghĩ đến cái bàn trước kia, chỉ là trường kỉ được làm cao thêm mà thôi nên cũng không hề rối rắm chuyện giường này giống giường kia nữa: “Vậy đổi đi. Nàng thích dạng nào thì dùng dạng đó.”
Lâm Hàn nhìn Đại Bảo Bảo.
Tiểu hài tử giành nói: “Nương thích cái gì con thích cái đó.”
Sở Tu Viễn nhìn tiểu hài tử nhưng nó cũng không nói nữa.
Tiểu hài tử hướng chỉ nhìn cha nó rồi hừ một tiếng, ôm lấy tay Lâm Hàn, mẫu thân là của con, không phải của cha.
Lập thu đã qua nhưng trời vẫn chưa trở lạnh, triều phục dày nặng, Sở Tu Viễn đi từ tiền viện đến nội viện mà đã đổ mồ hôi khắp người, cực kỳ không thoải mái, lười phản ứng lại tiểu hài tử, xoay người đi thay y phục.
Lâm Hàn nói với Đại Bảo Bảo: “Nương muốn làm một cái giường to thật to, giống như một cái phòng nhỏ vậy, trong phòng các con chỉ có thể đặt một cái. Nếu các con muốn đổi giường, thì ba đứa con phải trở về viện của chính mình.
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Để đại ca và nhị ca về đi, con ở bên này là được.”
Lâm Hàn đoán được nó sẽ nói như vậy: “Đây là chuyện của ba huynh đệ các con, các con tự mình thương nghị đi, thảo luận xong rồi đến nói với nương.”
Tiểu hài tử thả Lâm Hàn ra: “Con đi tìm đại ca cùng nhị ca.”
Lâm Hàn thấy thế vậy cũng trở về phòng ngủ tìm Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn không nhịn được nhìn ra phía sau Lâm Hàn, thấy chỉ có một mình nàng thì hừ lạnh một tiếng.
Lâm Hàn vui vẻ: “Chàng và nhi tử chắc chắn là kẻ thù từ kiếp trước.”
Sở Tu Viễn: “Ta đây nhất định đã nợ nó một cái mạng nên đời này nó mới tới đây giành nàng với ta.”
Lâm Hàn giúp hắn sửa sang lại đai lưng: “Mỗi ngày đều ở trong nhà, ngoài Đại Bảo và Nhị Bảo, nhà ta cũng không còn hài tử đồng trang lứa với nó. Nó không chơi cùng hai ca ca thì chỉ đành tìm tới ta thôi.”
Sở Tu Viễn: “Năm sau Đại Bảo vào Thái Học, cũng cho nó đi theo luôn đi.”
“Hài tử mới mười tuổi đã vào Thái Học, chàng không sợ quan viên trong chiều đ.â.m chọt sau lưng, nói chàng dục tốc bất đạt sao?” Lâm Hàn cười hỏi.
Sở Tu Viễn duỗi tay ôm người vào lòng, đầu đặt lên vai nàng, đổ toàn bộ trọng tâm lên người nàng.
Lâm Hàn theo bản năng ôm lấy hắn.
Sở Tu Viễn từ từ nói: “Vậy nàng nói phải làm sao bây giờ? Tìm bạn chơi với nó sao.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Tìm bạn chơi cùng cũng được, nhưng khó mà tìm người được nó thích. Đâu phải chàng không hiểu nhi tử nhà chàng, đầu nhỏ cực kỳ thông minh, hài tử nhà bình thường không chừng còn làm nó chường mắt.”
Sở Tu Viễn: “Mấy ngày nữa đưa nó vào cung đi, hoặc để Thái Tử tới đây. Vừa lúc bệ hạ gần đây ngại Thái Tử lười vận động, lại mập lên.”
Gần đây cứ mãi bận rộn chuyện của Sở Mộc, hoàng đế Thương Diệu cũng biết chuyện này nên không mang Thái Tử qua đây, đã một đoạn thời gian Lâm Hàn không nhìn thấy nó.
Lâm Hàn hỏi: “Rất béo sao?”
“Béo hơn năm cân so với lần trước nó tới đây, khuôn mặt nhỏ toàn thịt là thịt.” Sở Tu Viễn nói.
Trên mặt Thương Diệu cũng có thêm chút thịt, nhưng chỉ vì y cường tráng lên thôi, mấy năm nay thân thể không hề thay đổi, chả trách y lại ghét bỏ Thái Tử.
Lâm Hàn cười nói: “Mùng sáu tháng sau đón nó qua đây đi, ta dẫn nó và mấy hài tử ra ngoài đi dạo, cũng đỡ cho nó cứ ở trong cung ngây ngốc cả ngày.”
Sở Tu Viễn ừ một tiếng.
Lâm Hàn đẩy hắn: “Được chưa nào.”
Tay Sở Tu Viễn căng lên: “Chưa được.”
“Hoàng đế tỷ phu giáo huấn chàng sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Ta cũng không phạm sai lầm, y giáo huấn ta làm gì.”
Lâm Hàn: “Vậy sao chàng cứ hữu khí vô lực, giống người không xương vậy.”
Sở Tu Viễn cười khẽ: “Trên người phu nhân rất thoải mái.”
Lâm Hàn lo lắng hắn bị ngã, vẫn luôn đỡ hắn, cánh tay đã bắt đầu tê mỏi. Nghe vậy lập tức nhéo vào eo hắn.
Sở Tu Viễn lập tức đứng thẳng: “Mưu sát thân phu?!”
“Đúng nha, c.h.ế.t mấy lần rồi?” Lâm Hàn cười hỏi.
Sở Tu Viễn không trả lời, đơn giản hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì?”
Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Hàn sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được: “Có đậu da cùng đậu hủ, còn có cà tím nữa. Một con cá nuôi trong rãnh mương. Hình như còn có giá đậu, mới ngâm hôm qua.”
Sở Tu Viễn: “Vậy đã làm xong hết chưa. Nhà bếp biết làm sao?”
Lâm Hàn: “Biết chứ. Nhưng có rất nhiều cách làm đậu phụ, bọn họ không nhất thiết phải biết làm món đậu phụ chiên hay cá hầm đậu phụ.”
Sở Tu Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn: “Đến nhà bếp nhìn xem.”
Đến nhà bếp lại thấy đầu bếp đang rửa rau.
Lâm Hàn phát hiện còn có đậu đũa nên đã bảo đầu bếp làm đậu đũa xào với trứng gà, lại làm thêm trứng gà chiên đậu phụ cùng với hủ tiếu xào giá đậu. Lại hỏi Sở Tu Viễn: “Cái này là giá đậu xanh, lúc xào cho thêm vào một ít sẽ rất ngon, lại làm thêm một ít dưa giá?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-243.html.]
Sở Tu Viễn hôm nay muốn ăn thanh đạm, ừ một tiếng rồi hỏi: “Phu nhân nói cá kia là cá trích sao?”
Đầu bếp nói tiếp: “Bẩm Đại tướng quân, là cá trích.”
Sở Tu Viễn: “Vậy nấu canh cá trích đi.” Suy nghĩ một chút: “Cứ như vậy đi.”
Đầu bếp không dám tin: “Bốn món rau một món canh sao?”
Sở Tu Viễn: “Làm nhiều một chút.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Ba hài tử đang trong giai đoán phát triển thể chất, một đám đều là kiểu không thịt không vui, chàng không lo lắng bọn nó lật đĩa sao?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, lại bảo đầu bếp làm thêm ít thịt. Buổi tối ăn thanh đạm một chút.
Sở Tu Viễn nhịn không được bĩu môi: “Nàng chiều chuộng bọn nó như vậy, sớm muộn gì cũng chiều thành một đám phá gia chi tử.”
Lâm Hàn: “Vậy thì đánh gãy chân bọn nó, bọn nó sẽ không còn phá của được nữa.”
Sở Tu Viễn không lời gì để nói.
Lâm Hàn lôi kéo hắn rời khỏi nhà bếp rồi mở miệng hỏi: “Khi nào chúng ta mới tới phương bắc thu hoạch khoai tây?”
Việc này Sở Tu Viễn đã nói với hoàng đế tỷ phu nhà hắn, hoàng đế Thương Diệu có ý muốn bán luôn ở phương bắc. Sở Tu Viễn cũng không gạt Lâm Hàn, nói hết tính toán của hoàng đế tỷ phu cho nàng nghe.
Sở Tu Viễn lại hỏi: “Nàng nghĩ thế nào?”
Lâm Hàn: “Lấy về một ít để nhà ta ăn qua mùa đông, còn dư thì bán cho những vùng gần đây.”
“Như lần bán khoai lang trước đây sao, bán cho người trong thôn?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu: “Ta còn muốn mượn dùng xe ngựa của bệ hạ, kéo mấy xe khoai lang qua đó.”
Sở Tu Viễn nhìn ra phía sau: “Khoai lang của chúng ta?”
Lâm Hàn cười: “Đương nhiên là đến chợ tây thu mua với giá thấp rồi.”
Việc này Sở Tu Viễn không dám làm chủ, hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn đã ở lại tới cuối cùng, bẩm báo chuyện này cho hoàng đế tỷ phu nhà hắn.
Hoàng đế Thương Diệu cảm thấy thương nhân là loại người gian trá nhất trên thế gian, cho nên y thật sự không thích thương nhân. Nhưng với những chuyện Lâm Hàn làm, y thật sự không tức giận được. Dù sao số khoai tây bá tánh đang trồng bây giờ cũng đều là nàng tặng giống miễn phí.
Thương Diệu không có biện pháp với Lâm Hàn, chỉ có thể thở dài: “Tu Viễn, ngươi có cảm thấy phu nhân nhà ngươi rất quái lạ không?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Không như vậy thì nàng cũng đâu có mang khoai lang, bắp, bông và khoai tây ra.”
Thương Diệu: “Ai nói chuyện này đâu. Trẫm đang muốn nói lúc nàng bủn xỉn thì vô cùng bủn xỉn, lúc hào phóng cũng vô cùng hào phóng.”
Sở Tu Viễn đương nhiên biết y có ý gì: “Phu nhân nói quân tử ái tài thủ chi hữu đạo. Bệ hạ, ngài có đồng ý không?”
Thương Diệu bực bội xua tay bảo hắn cút đi.
Sở Tu Viễn hành lễ muốn rời đi, Thương Diệu vội nói: “Từ từ, trước đây trẫm muốn nàng mang vào trong thành bán cho nên đã hứa cho mượn tám chiếc xe. Hiện giờ chỉ bán lòng vòng đây, không cần nhiều như vậy, bốn chiếc đủ không?”
Sở Tu Viễn cảm thấy thật may mắn khi chưa nói với Lâm Hàn bệ hạ hứa cho bọn họ mấy chiếc xe: “Bốn chiếc đủ rồi. Thần thay phu nhân cảm tạ bệ hạ.”
Hoàng đế bệ hạ lại phất tay, mau chóng cút đi!.
Sáng sớm ngày ba mươi tháng chín, cửa thành mới vừa mở, Sở Tu Viễn đã cùng với Lâm Hàn cải nam trang đi ra ngoài.
Vì trên xe có khoai lang nên đã chọn hai thôn trồng khoai tây cách Trường An không quá xa, Lâm Hàn theo đường quan đạo tới phía đông của thôn làng, vẫn đến nơi vào khoảng giờ Thân.
Vì trên đường đi không hề dừng lại nên ai cũng mệt mỏi rã rời.
Lâm Hàn không do dự nói: “Cho ngựa của chúng ta ăn ít cỏ uống ít nước đã.” Lại vỗ vỗ ngựa của nàng: “Mệt chết rồi.”
Lý trưởng vội vàng về nhà gọi phu nhân của mình.
“Tiểu hầu gia, ngài cũng uống ít nước đi.”
Sở Tu Viễn nhìn sang, thấy cửa nhà bên cạnh nhà lý trưởng mở ra, bên trong có một cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi đan bưng chén nước đi về phía bọn họ.
Đại tướng quân tức cuồi, cố ý nói: “Tiểu hầu gia đói nhiều hơn khát nha.”
Cô nương kia quay sang Lâm Hàn, thấy trên trán “hắn” đều là mồ hôi, đầy mặt phong sương: “Tiểu hầu gia uống miếng nước trước, dân nữ lập tức đi làm thức ăn. Không biết tiểu hầu gia thích ăn mì hay bánh? Thích ăn đồ luộc hay là đồ nướng?”
Lâm Hàn tức khắc cảm thấy như có rất nhiều ánh mắt đang nhìn nàng, lưng như bị kim chích: “Mì nước hay bánh bột ta đều không thích ăn. Bọn ta có mang theo. Ngươi lấy cho bọn ta một xô nước, lại cho ta một cái bình gốm là được.”
Thê tử của lý trưởng từ trong nhà bước ra: “Sao lại có thể tự mình nấu được chứ? Tiểu hầu gia ngài là một đại lão gia, sao có thể nấu nướng được.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, lại nói với nhi nữ nhà mình: “Đi làm ít thức ăn cho tiểu hầu gia đi. Tiểu hầu gia, vào nhà nghỉ một lát. Cơm nước sẽ xong ngay thôi.”
Lý trưởng gật đầu: “Đúng vậy, tiểu hầu gia, vào nhà trước đã. Đi đường xa tới đây mà cứ đứng ngoài cửa, người không biết còn tưởng rằng thôn bọn ta không biết đạo tiếp đãi khách nhân.”
Thẩm Xích Tiêu không nhịn được ho khan một tiếng, hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện nữ nhân nhìn lầm Lâm Hàn thành nam tử chỉ là khuếch đại. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không biết nên bội phục nàng, hay là nên đồng tình với Đại tướng quân vẫn luôn bị người ta làm lơ.
Thẩm Xích Tiêu cảm thấy vì sự yên ổn của Sở gia, hắn phải nói một chút gì đó, ví dụ như quay sang Sở Tu Viễn: “Chư vị, vị này chính là Đại tướng quân của chúng ta.”
“Đại tướng quân?!” Mấy người trong thôn bèn mặc kệ Lâm Hàn, đồng thời chuyển sang Sở Tu Viễn.
Thẩm Xích Tiêu gật đầu, nói: “Đúng là vị Đại tướng quân mà các ngươi biết.”
Thê tử lý trưởng đánh giá Sở Tu Viễn một phen, mặt lộ vẻ hoài nghi: “Không phải nói đại tướng quân tuấn mỹ hơn tiểu hầu gia sao, sao lại trái ngược như vậy. Quả nhiên lời đồn không thể tin!”