Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:35
Lượt xem: 82
Thẩm Xích Tiêu đột nhiên cảm thấy khó thở, lý do thoái thác đã chuẩn bị xong lại nghẹn trong cổ họng vô cùng khó chịu, còn phải nhìn xem Đại tướng quân có tức giận không đã.
Thấy Đại tướng quân vẫn đang mỉm cười, cứ như chưa nghe thấy gì vậy, Thẩm Xích Tiêu lập tức cảm thấy da đầu tê dại, xong rồi, xong rồi, lát nữa phu thê hai người bọn họ lại tiếp tục luận bàn mất.
Thẩm Xích Tiêu gượng cười: “Đại tướng quân lúc còn trẻ cũng không khác tiểu hầu gia là bao.”
Thê tử lý trưởng không nhịn được nói: “Chắc là kém nhiều chứ.”
Thẩm Xích Tiêu: “…”
Đại tướng quân, ty chức thực xin lỗi ngài.
Sở Tu Viễn không ngừng an ủi chính mình, người được khen chính là thê tử của hắn, thê tử lại là người của hắn, bốn bỏ lên năm, cũng như đang khen hắn vậy.
Trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, Sở Tu Viễn mới cười trùe: “Mộc nhi giống huynh trưởng của ta, nhà ta thời trẻ một nghèo hai trắng, huynh trưởng có thể đón dâu sớm chính là nhờ vào gương mặt kia. Nếu Mộc nhi lớn lên giống ta thì thật có lỗi với huynh trưởng.”
Thê tử lý trưởng không nghi ngờ hắn, còn muốn hỏi thêm: “Vậy sao lời đồn đãi lại nói tiểu hầu gia không bằng Đại tướng quân ngài?”
Bá tánh hiếm khi được diện kiến nhân vật lớn, hận không thể giải quyết được hết tất cả những nghi vấn bọn họ tích tụ nhiều năm nay.
Nếu hoàng đế tới đây, thê tử lý trưởng cũng không dám hỏi. Sở dĩ dám to gan trước mặt Sở Tu Viễn như vậy là do trước đây Sở Tu Viễn cũng là bình dân áo vải như bọn họ.
Bởi vì xuất thân, Sở Tu Viễn chưa bao giờ cảm thấy mình là người cao cao nhất đẳng, vô cùng tôn quý, hắn nói tiếp: “Trước đây ngũ quan của Mộc nhi còn chưa nẩy nở, khi đó lại gầy, giống như một con khỉ nhỏ, mà ta lúc đó vừa tuổi hai bảy hai ám, đương lúc phong hoa chính trực, người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm giác hắn không bằng ta.” Vừa nói vừa cười khổ: “Hiện giờ hắn chính trực tráng niên, ta lại già rồi, sao có thể so với hắn.”
Thê tử lý trưởng vừa thấy hắn muốn khóc, hoảng sợ, vội nói: “Đại tướng quân không già không già, một chút cũng không gia.”
Lý trưởng cũng gật đầu hùa theo: “Không già, thật sự không già.”
Lâm Hàn đưa lưng về phía mấy người bọn họ, mặt nhìn Sở Tu Viễn, ta và chàng hơn kém nhau bao nhiêu chứ.
Sở Tu Viễn thầm nhủ nếu không phải vì nàng, ta cũng lười so đo với mấy tên ngốc chẳng biết phân biệt nam nữ như bọn họ.
Nhưng Đại tướng quân không dám nói ra mấy lời như vậy. Sở Tu Viễn chỉ có thể nói: “Chuyện già hay không để sau rồi nói. Bọn ta có mang đến một ít đồ vật, các ngươi phụ giúp mang xuống dưới đi.”
Đoàn người Lâm Hàn vừa vào thôn, lý trưởng đã chú ý tới đồ vật trên xe, hình dạng giống khoai tây. Lâm Hàn vừa rồi lại nói thứ đó có thể ăn, lý trưởng bèn hỏi: “Khoai tây?”
Sở Tu Viễn: “Không phải. Có thể các ngươi từng nghe qua rồi, chính là khoai lang.”
Thê tử lý trưởng vội hỏi: “Chính là khoai lang được bán trong thành sao?”
Xung quanh Trường An có rất nhiều khoai lang, trên đồng ruộng, hai bên bờ ruộng, bờ sông, sườn núi, chỗ nào cũng có, dù là loại khoai lang bán chạy nhất nhưng chỉ cần tốn một văn tiền là mua được năm cân. Thật sự là rẻ như bùn.
Nhưng mà cũng chẳng có mấy ai bán thứ khoai lang này, đa số là giữ lại tự mình ăn, hoặc là cho heo ăn.
Lại nói nơi này cách Trường An hơn một trăm, khoai lang vẫn chưa được phổ biến rộng rãi ở nơi này, một thôn nhiều lắm chỉ có một hai nhà trồng, cho nên giá cả khoai lang ở đây chắc chắn không rẻ.
Lâm Hàn hỏi: “Nội thành chỗ các ngươi một cân khoai lang được bán với giá bao nhiêu?”
Thê tử lý trưởng suy nghĩ một chút: “Năm trước là một văn tiền hai cân, hai văn tiền năm cân, năm nay không rõ ràng lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-244.html.]
Cái giá này không chênh lệch mấy so với tưởng tượng của Lâm Hàn, Lâm Hàn chỉ vào mấy thứ vừa được mang xuống khỏi xe ngựa: “Ta mua mấy thứ này ở Trường An, cũng không lừa các ngươi, đều là khoai lang loại tốt, một văn tiền năm cân. Nếu các ngươi muốn mua thì ta bán một văn tiền bốn cân. Nếu các ngươi không mua thì ta sẽ xử lý giống khoai tây, mang vào thành bán.” Không đợi bọn họ mở miệng, lại bổ sung thêm một câu: “Không giới hạn là người trong thôn các ngươi. Ai tới mua đều được giá này.”
Sắc mặt lý trưởng khẽ biến, bắt đầu suy xét: “Tiểu hầu gia, bốn xe khoai lang của ngài chắc cũng phải hơn một ngàn cân nhỉ.”
Lâm Hàn gật đầu: “Không chênh lệch lắm.”
Lý trưởng: “Cho dù tính chẵn một ngàn cân thì cũng phải hơn hai trăm văn tiền, thôn bọn ta không có nhìu bạc như vậy.”
Vẻ tươi cười trên mặt Lâm Hàn không hề biến mất: “Ta cũng có nghĩ tới chuyện này. Cho nên thôn các ngươi được hai xe, thôn phía tây bên kia được hai xe. Nếu các ngươi không có nhiều như thế thì ta lại kéo vào thành. Đương nhiên, các ngươi có muốn nhiều hơn cũng không có.”
Thê tử lý trưởng nhịn không được mở miệng: “Xem lời nói của tiểu hầu gia này, cũng quá khinh thường thôn chúng ta rồi.”
Thê tử lý trưởng vô thức cho rằng người xấu xí mới hay làm điều ác, người xinh đẹp thì tâm sẽ thiện.
Tiểu hầu gia diện mạo tuấn mỹ, vì dân chúng vào sinh ra tử, đuổi Hung Nô đi thật xa, chắc chắn sẽ không hố bọn họ.
Vì thế lại nâng tay đẩy nam nhân nhà mình ra, bản thân lại bước tới gần Lâm Hàn: “Ngài kêu nhà ta mua, bọn ta chắc chắn không có nhiều bạc như vậy. Nhưng nếu ngài để cả thôn cùng mua, một nhà cùng lắm chỉ tốn năm sáu văn tiền, cái này ai mà không có.”
Lý trưởng mở miệng: “Bà ——”
“Ông câm miệng!” Thê tử lý trưởng trừng mắt nhìn, lại quay sang Lâm Hàn, treo lên gương mặt tươi cười: “Mấy lão gia trong thôn bọn ta đều là người lười biếng, không tới giờ ăn cơm thì không về nhà, trong lu còn mấy cân bột cũng chẳng biết, tiểu hầu gia, nói với ông ấy cũng vô dụng thôi. Đừng nhìn chúng ta ăn mặc áo vải thô, bọn ta không nghèo đâu.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, giơ tay chỉ cô nương bưng nước cho Lâm Hàn: “Không tin ngài hỏi nó xem, cha nó có biết trong nhà bọn họ còn bao nhiêu bạc không.”
Cô nương kia mím môi cười cười.
Thê tử lý trưởng mở miệng nói: “Thấy không, cũng không biết. Cho nên ngài cũng đừng kéo đi khắp nơi, cứ bán hết cho bọn ta là được.”
Thẩm Xích Tiêu không nhịn được nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Lâm Hàn: “Vị đại tẩu tử này, ngươi không hiểu ý nàng rồi. Mục đích bán khoai lang lần này cũng giống như việc cho các ngươi khoai tây gieo trồng trước đây —— chính là để truyền bá rộng rãi những loại lương thực cao sản này. Đều cho các ngươi hết thì còn truyền bá cái gì.”
Thê tử lý trưởng bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được tiểu hầu gia nói chỉ có thể bán cho chúng ta hai xe. Nếu như vậy thì bọn ta không làm tiểu hầu gia khó xử nữa, nếu không trở về sẽ khó mà bẩm báo với hoàng đế bệ hạ. Hai xe thì hai xe. Tiểu hầu gia, ngài đã cân chưa? Ta cân giúp ngài, đảm bảo không kém một cân.”
Lý trưởng nói: “Tiểu hầu gia mang nhiều người tới như vậy, còn cần tới bà sao.”
Thê tử lý trưởng lại trừng mắt liếc: “Cũng đâu phải bảo ông cân, ông quản nhiều như vậy làm gì.” Hừ một tiếng, lại vẫy tay với hàng xóm xung quanh: “Ai muốn mua khoai lang thì nhanh tới đây, chậm chân là không còn nữa.” Nói xong lại nhớ tới một chuyện: “Tiểu hầu gia, ý của Đại tướng quân là ngài bán số khoai lang này cho bọn ta để giữ lại làm cây giống cho năm sau à?”
Sở Tu Viễn thầm nhủ ngươi có thể trực tiếp hỏi ta mà.
Nhưng mà trong mắt bà ấy chỉ có Lâm Hàn, Sở Tu Viễn gác lại sự ghen tị trong lòng, nhịn xuống cơn xúc động muốn mở miệng, chờ Lâm Hàn trả lời.
Lâm Hàn nói: “Đúng vậy. Số khoai lang này tuy chưa được sàng lọc kỹ càng, nhưng cũng không bị xước vỏ, bảo quản tốt thì có thể giữ đến đầu xuân năm sau.” Lại dừng một chút: “Khi gieo chú ý đừng gieo ngược, sẽ khiến khoai lang mọc ngược xuống dươiks.”
Thê tử lý trưởng hỏi: “Tiểu hầu gia còn biết trồng trọt sao?” Không đợi Lâm Hàn giải thích: “Ngài nói xem ngài biết đánh giặc lại biết trồng trọt, còn tuấn tú đến như vậy, nữ tử thế nào mới xứng đôi với ngài đây. Đúng rồi, tiểu hầu gia, ngài đính hôn chưa? Nếu ngài còn chưa có ——”
Sở Tu Viễn rốt cuộc không nhịn được nữa, cắt ngang lời bà ấy: “Đã đính hôn, là nữ nhi của Tôn Đình úy.”
Tiểu cô nương bưng nước lúc nãy kinh ngạc hô lên: “Khuê nữ của Đình úy?”
Thê tử lý trưởng nói tiếp: “Cả ngày cứ giao tiếp với phạm nhân và người chết? Tiểu hầu gia, sao ngài lại chọn người như vậy.” Ngay sau đó lại quay sang Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân cũng không giúp đỡ để trấn giữ cửa ải này sao. Nữ tử như vậy ——”
Sở Tu Viễn muốn mắng người: “Đình úy là cha nàng ấy chứ không phải nàng ấy.”