Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 251

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:51
Lượt xem: 78

Tôn Phinh Đình liên tục gật đầu, lại nghĩ bản thân chẳng có chút rụt rè nào nên đã thu lại bớt ba ngón tay, chỉ dùng hai ngón tay nhón một quả: “Bên chỗ thẩm thẩm có không? Có cần đưa qua đó không?”

Trong mắt Sở Mộc hiện lên một tia ngoài ý muốn, còn nghĩ tới thẩm thẩm à, không tồi, không tồi.

Sở Mộc phun hạt anh đào ra: “Không cần lo cho bọn họ, Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo muốn ăn sẽ tự mình đi hái.” Thấy nàng ấy đã ăn xong: “Ăn ngon không?”

Tôn Phinh Đình trước kia cũng từng ăn anh đào, nhưng đó đã là chuyện hai năm trước.

Cũng không phải Tôn gia mua không nổi mà là do khó trồng được anh đào cho quả ngon, người bán lại ít, mùa anh đào lại ngắn, lơ đãng một chút là lỡ mất, cũng chỉ có thể chờ tới mùa năm sau.

Tôn Phinh Đình vẫn luôn cho rằng anh đào nàng ăn năm ấy chính là quả anh đào ngon nhất nàng ấy được ăn trong đời này. Bây giờ Tôn Phinh Đình chỉ muốn nói với bản thân, ngươi chính là ếch ngồi đáy giếng.

Sở Mộc thấy nàng ấy sửng sốt, thử thăm dò hỏi: “Không ngon sao?”

Tôn Phinh Đình lấy lại tinh thần liên tục gật đầu: “Ăn ngon, vô cùng ngon!”

Sở Mộc yên tâm: “Vậy nàng ăn đi. Ta, ta còn có chút việc.” Sợ nàng ấy hỏi hắn đi đâu nên Sở Mộc lập tức đứng lên đi mất.

Tôn Phinh Đình liếc nhìn hắn, thấy hắn đã ra ngoài, lập tức kéo mâm đến trước mặt mình.

Tiểu nha hoàn vội nói: “Cô nương, chừa lại cho cô gia nữa.”

“Trên cây còn mà.” Tôn Phinh Đình nói xong bèn nhét một mấy quả vào tay nha hoàn: “Ngươi cũng nếm thử đi, ngon quá, thật sự rất ngon đó.” Lại nói: “Đào Hoa, có thể gửi cho nương ta một ít không? Cha nương ta chưa từng ăn được anh đào ngon như vậy đâu.”

Tiểu nha hoàn tên Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Chắc là không được. Hôm qua ngài mới gả tới, hôm nay đã tặng đồ về nhà mẹ đẻ, bị tiểu hầu gia cùng đại tướng quân biết được, người ta sẽ không vui đâu.”

Tôn Phinh Đình: “Một chút anh đào thôi mà cũng không vui sao? Đại tướng quân không phải hạng người bủn xỉn như vậy chứ.”

Đào Hoa: “Không phải là chuyện keo kiệt hay không, nếu tẩu tử của ngài vừa gả vào nhà ngày đầu tiên mà đã gửi đồ về nhà mẹ đẻ thì ngài sẽ nghĩ thế nào?”

Sắc mặt của Tôn Phinh Đình trở nên khó coi.

Một lát sau, Tôn Phinh Đình lại không nhịn được nói: “Nhưng mà cha nương chưa từng ăn qua, ta ăn mảnh cũng không tốt lắm nhỉ.”

Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Ngày mai hồi môn ngài cứ nói với phu nhân, để phu nhân tới đây thăm ngài là được. Tiểu hầu gia hỏi tới thì cứ nói do phu nhân lo lắng cho ngài là được.”

Tôn Phinh Đình sáng mắt: “Ý kiến hay! Cứ làm như vậy đi.”

Nhưng mà, Tôn Đình úy và phu nhân không tới, Tôn Đình úy còn cố ý nói cho Sở Tu Viễn biết chuyện này, mong hắn để ý trông chừng một chút.

Sở Tu Viễn nén cười đồng ý, trở về phủ lập tức nói với Lâm Hàn: “Cô nương kia quả thật không khéo léo, sau này nàng rảnh rỗi không có việc gì làm thì chú ý nhiều một chút, tránh để nàng ấy chọc thủng trời mà chúng ta còn không biết vì sao lại thủng.”

Lâm Hàn nhìn về phía tây: “Cha nương nàng ấy rõ ràng có thể dạy bảo nàng ấy, nhưng nàng cũng không có gây ra chuyện gì lớn.”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Cũng đúng.” Nhớ tới bộ dáng khó xử của Tôn Đình úy lúc nói với hắn chuyện này, lại nhịn không được nói: “Gả vào đây chưa được ba ngày mà đã nói cha nương muốn đến thăm xem nàng sống có quen hay chưa, cũng mệt cho nàng ấy nghĩ ra được. Cũng không sợ lỡ đâu chuyện này bị truyền ra ngoài, người ta lại cho rằng cha nương nhà nàng ấy bất mãn nhà ta.”

Lâm Hàn: “Không phải đâu, Tôn đại nhân cũng không nói nàng ấy là một người cứng đầu. Tôn đại nhân không dạy bảo nàng ấy sao?”

Sở Tu Viễn: “Sao có thể không quở trách nàng ấy. Tôn đại nhân cũng không muốn nàng ấy biết ông ấy đã nói chuyện này với chúng ta, nàng có thể xem như không biết.”

Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết, tiểu cô nương da mặt mỏng. Chỉ cần cha nương không chiều nàng nữa, cứ để nàng ấy muốn làm gì thì làm.” Sau đó lại hỏi: “Sao hôm qua Thái tử không tới?”

Sở Mộc mới vừa thành thân, Hoàng Hậu lo lắng Sở gia vẫn còn bận rộn, ngày hưu mộc hôm qua Thái tử muốn sang đây nhưng Hoàng Hậu không cho nó tới.Sở Tu Viễn nói cho Lâm Hàn biết chuyện này, rồi lại nói tiếp: “Mấy hôm nữa lại tới thôi. Trữ lại cho nó ít anh đào.”

Lâm Hàn ừ một tiếng, sau đó quay người đi hái anh đào cho ba hài tử, thật ra là hái bên ngoài một ít, lại lấy một ít từ không gian ra.

Giữa trưa, Đại Bảo Bảo ăn anh đào đã đời, không nhịn được hỏi: “Mẫu thân, con cảm thấy anh đào hôm nay ngon hơn hôm qua nha, nương hái ở đâu vậy?”

Lâm Hàn: “Leo lên cây hái.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Không cho các con trèo lên.”

Đại Bảo Bảo ủ rũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-251.html.]

Ngay sau đã lấy lại tinh thần, hỏi đại ca nó: “Khi nào đệ mới lớn lên?”

Sở Dương vươn tay tính toán, rồi xòe hai bàn tay.

Tiểu hài tử vừa thấy phải mất tận mười năm nữa, tựa vào bàn: “Mười năm, hơn ba ngàn ngày, ông trời a, ông đúng là muốn mạng con mà.”

Sở Tu Viễn vừa vào cửa lại nghe được một câu như vậy, nhìn về phía Lâm Hàn, nó lại phát điên gì vậy.

Lâm Hàn thuận miệng nói: “Trẻ nhỏ không hiểu biết, cho rằng trưởng thành rất tốt, đang muốn cầu khẩn ông trời khiến nó lớn lên trong một đêm.” Liếc mắt nhìn tiểu hài tử: “Cũng không nghĩ tới khi nó trưởng thành thì chúng ta cũng già rồi.”

Đại Bảo Bảo đột nhiên ngồi dậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con cho rằng nương con năm mươi năm nữa vẫn còn giống như bây giờ sao?”

Tiểu hài tử thật không nghĩ tới chuyện nương nó sẽ già đi, do dự một lát, chắp tay trước ngực: “Ông trời, lúc nãy con nói giỡn thôi, con không cần lớn nhanh, con muốn từ từ trưởng thành, muốn nương con thật lâu mới già đi, không thể để nương con biến thành bà lão trong nháy mắt, cầu xin ngài nha.” Mở mắt ra, nghĩ nghĩ: “Nương, ông trời có thích ăn anh đào không?”

Lâm Hàn bị câu hỏi non nớt của nó chọc cười: “Ông trời không thèm anh đào của con.”

Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Vì sao?”

Lâm Hàn lại nghĩ tới những câu chuyện cổ tích thần thoại từng xem khi xưa: “Ông trời có một vườn bách quá, trong đó có Hoàng Trung Lý, vạn năm nở hoa một lần, vạn năm nữa mới kết một quả, lại thêm vạn năm mới chín được. Còn có nhân sâm, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm nữa mới kết quả, thêm ba ngàn năm mới chín. Còn có đào tiên, nghe nói cũng phải trải qua ba ngàn năm mới chín. Con nói ngài ấy có thể coi trọng thứ trái cây phàm tục này sao?”

Tiểu hài tử thành thật lắc đầu: “Nương, Hoàng Trung Lý, nhân sâm và đào tiên có ngon không?”

Lâm Hàn: “Con hỏi ta?”

Tiểu hài tử gật đầu.

Lâm Hàn cười hỏi: “Vậy ta phải hỏi ai đây?”

Tiểu hài tử á khẩu không trả lời được.

Sau một lúc lâu, tiểu hài tử lại không nhịn được nói: “Chả trách thế nhân đều nói làm thần tiên rất tốt. Nếu có cơ hội, con cũng muốn làm thần tiên.”

Sở Tu Viễn nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.

Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng dạy dỗ “tên nhóc thối”: “Thế nhân đều nói thần tiên tốt, nhưng nếu cho con cơ hội thì con cũng không thể thành thần tiên thật.”

Sở Ngọc hỏi: “Vì sao?”

Lâm Hàn: “Con có thể vứt bỏ hết công danh lợi lộc, vàng bạc châu báu, món ngon vật lạ và nhân gian phồn hoa này sao?”

Sở Ngọc nghĩ nghĩ, nó không bỏ được thứ nào cả.

Sở Dương tò mò hỏi: “Nương có từng gặp người buông bỏ hết những thứ này không?”

Lâm Hàn: “Không có. Bởi vì những người như vậy thường đã vào núi ẩn cư rồi. Đáng tiếc núi sâu tràn ngập sài lang hổ báo, biết đâu bọn họ chưa kịp phi thăng thì đã bị sài lang ăn mất rồi.”

Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi: “Cho nên không ai có thể thành thần tiên?”

Lâm Hàn muốn nói trên đời này không có thần tiên, nhưng nghĩ tới vạn vật trên thế gian này đều có chỗ kỳ bí huyền diệu, ví dụ như không gian của nàng, nên lập tức nuốt lại lời khẳng định tuyệt đối: “Muốn thành thần tiên phải hiểu được điều ảo diệu của thiên địa vạn vật. Một mình con vùi đầu nơi rừng sâu suy ngẫm, cứ như vậy, con còn chưa kịp ngẫm ra thì đã bị mụ mẫm, sao có thể thành thần được chứ.”

Đại Bảo Bảo vẫn là không rõ: “Tại sao lại bị mụ mẫm?”

Lâm Hàn: “Nếu một tháng mà mọi người không thèm nói chuyện với con, con sẽ thế nào?”

Đại Bảo Bảo nghĩ ngợi, run lập cập.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nói ra.”

Đại Bảo Bảo nhấp môi: “Con muốn g.i.ế.c người!”

Loading...