Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:02
Lượt xem: 85
Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm ngươi nói đúng. Lúc trước ta cũng không biết nói gì với thẩm thẩm của ngươi, hiện giờ không phải đã tốt rồi sao. Nàng ấy không hiểu, ngươi lại không hé răng, hai ngươi định giằng co cả đời sao. Sớm quen thuộc, nàng ấy tự tại, ngươi cũng thoải mái.”
Đạo lý này Sở Mộc hiểu hết, nhưng hắn thật sự không làm được.
Sở Mộc chưa từ bỏ ý định: “Thật không được sao?”
Đại Bảo Bảo thay cha nương nói: “Đến đệ còn không được, huynh đừng có mơ nữa. Mộc ca, hôm nay huynh mà đưa lão bà tới đây, mười năm sau đại ca cùng nhị ca cũng có thể dắt thê tử về đây. Đạo lý này tới đệ còn hiểu, cha nương không thể không hiểu. Đúng không? Cha, mẫu thân.”
Lâm Hàn cười gật gật đầu.
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nhị Bảo, đưa Mộc ca con về, nhớ kỹ phải nhìn thấy hắn vào nhà mới được về.”
Sở Ngọc lau tay bò dậy, nắm lấy cánh tay Sở Mộc: “Đi nào!”
Sở Mộc khổ đại cừu thâm đứng lên: “Rõ ràng ta là người đón dâu mà sao trông ta cứ như người bị gả ra ngoài vậy.”
Lâm Hàn cười nói: “Đều giống nhau!”
Sở Mộc muốn nói không giống nhau, nhưng mà hắn chưa kịp nói đã bị Sở Ngọc túm một cái muốn lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã ngay ngạch cửa, không thể không đi đứng đàng hoàng lại.
Lâm Hàn chờ hắn đi xa mới nhìn Sở Dương cùng Sở Bạch: “Nếu các con đã rõ thái độ của ta và cha các con, sau này hai người bọn ta sẽ mua cho các con mỗi người một tòa nhà riêng, đính hôn xong thì tự mình đến đó thu dọn, sau khi thành thân thì sang đó ở, không cần chờ ta và cha thúc giục đâu.”
Đại Bảo Bảo nghĩ nó còn tận hai mươi mốt năm, sớm chán, nên không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Mẫu thân yên tâm. Con sẽ không học theo Mộc ca đâu, trước khi thành thân một ngày mà vẫn ở lì bên này.”
Lâm Hàn thầm nhủ, chờ lúc con thành thân, không chừng con sẽ dọn cả tân phòng tới đây mất. Nhưng mà hiếm khi tiểu hài tử nghe lời như vậy, Lâm Hàn sờ đầu nó: “Mẫu thân tin tưởng con.”
Sở Dương muốn nói lại thôi.
Sở Tu Viễn phát hiện điểm này, mở miệng hỏi: “Đại Bảo muốn nói cái gì?”
Sở Dương: “Mẫu thân có nói với Mộc ca, ngày lễ ngày tết có thể tới đây. Vậy mấy hôm nữa là tới Đoan Ngọ rồi, Mộc ca và tẩu tử có thể sang đây dùng cơm không?”
Mấy ngày nay chỉ lo bận rộn chuyện hôn sự của Sở Mộc, Lâm Hàn đã quên mất Đoan Ngọ sắp tới rồi.
Lâm Hàn hỏi Sở Tu Viễn: “Cùng ăn chứ?”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói với Sở Dương : “Buổi trưa canh ba đi sang nói với tẩu tử của con đi. Đợi bọn họ qua tới thì chúng ta trực tiếp dùng cơm. Nương con không cần đau đầu nghĩ xem nên nói chuyện phiếm gì với nàng ấy, nàng ấy cũng không cần nghĩ cách ứng phó mẫu thân con, mọi người đều tự tại.”
Sở Dương gật đầu tỏ vẻ nó đã nhớ kỹ.
Đại Bảo Bảo nhịn không được nói: “Thành thân thật phiền.”
Lâm Hàn cười hỏi: “Con không muốn có một Bảo Bảo giống con sao?”
Đại Bảo Bảo dùng sức lắc đầu: “Không muốn!”
Lâm Hàn thầm nhủ, chờ con lớn lên sẽ không nói thế nữa đâu.
Nhưng mà, tiểu hài tử còn quá nhỏ. Lâm Hàn cảm thấy nói ra tiểu hài tử cũng sẽ không để trong lòng, dứt khoát gọi nha hoàn dọn bàn, bàn ghế dọn ra xong, bọn họ bắt đầu dùng bữa.
Cơm nước xong xuôi, mấy hài tử đến sương phòng phía tây ngủ trưa.
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không buồn ngủ nên đi ra hậu viện tản bộ hóng mát.
Cây cối ở hậu viện xanh um tươi tốt, dưới những tán lá cây đã xuất hiện những bông hoa nhỏ, trên những đóa hoa còn có ong mật.
Lâm Hàn phát hiện có một vài con ong mật vờn quanh một luống dưa, không nhịn được nói: “Nếu ta biết nuôi ong thì tốt rồi.”
Sở Tu Viễn đang nhìn chằm chằm quả dưa chuột cỡ bằng lóng tay của hắn, cân nhắc xem còn bao lâu nữa mới được ăn dưa chuột xào trứng gà, nghe vậy lập tức không nghĩ tới chuyện ăn nữa: “Nuôi ong? Nàng điên rồi sao?”
Lâm Hàn thật muốn cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Chàng mới điên đó.”
Sở Tu Viễn: “Không điên sao lại muốn nuôi ong? Cũng không sợ ong mật chích nàng thành kẻ điên sao.” Lại trừng mắt nhìn rồi kéo tay nàng: “Đừng nhìn, về mau!”
Lâm Hàn bước ra khỏi luống dưa chuột, cười hỏi: “Không thể nuôi ong mật trong phủ sao?”
Sở Tu Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng —— vô nghĩa!
Lâm Hàn bắt lấy tay hắn, mười ngón tay đang xen vào nhau.
Sở Tu Viễn dừng lại, trên mặt toàn là sự cảnh giác: “Nàng lại muốn làm gì?”
Lâm Hàn cúi người bước qua.
Sở Tu Viễn cuống quýt dùng tay còn lại che chở cho nàng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nàng là nữ nhân.”
Lâm Hàn cố ý hỏi: “Nữ nhân thì sao?”
Sở Tu Viễn nghẹn họng, rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Rụt rè!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Ta lột sạch xiêm y của ta hay là cởi hết y phục của chàng hả?”
Sở Tu Viễn cả kinh trừng lớn mắt: “Nàng còn muốn —— nghĩ cũng đừng nghĩ! Về phòng với ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-253.html.]
Sức lực Lâm Hàn không bằng Sở Tu Viễn, nhưng Sở Tu Viễn muốn dựa vào năng lực của hắn lôi nàng về phòng thì thật sự có chút khó khăn: “Ta còn chưa nói xong đâu.”
Sở Tu Viễn muốn nói hắn không muốn nghe. Đột nhiên cảm giác bên hông xuất hiện một bàn tay, sau đó lại đảo quanh đai lưng của hắn, tức khắc không dám cử động: “Phu nhân, vi phu sai rồi.”
Lâm Hàn cười cười: “Có thể nuôi ong mật tại nhà nha. Chẳng những là ong mật mà tới cả hưu hay thỏ hoang đều được. Ong mật hút mật hoa, thỏ hoang ăn cỏ, lại sinh sản nhiều. Một nhà nuôi mấy con thỏ, dưỡng mấy tổ ong là mỗi năm đều kiếm được không ít bạc, để lại tự mình ăn cũng tiết kiệm được bạc mua lương thực đó.”
Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi: “Cho nên?”
Lâm Hàn: “Còn cần phải hỏi à?”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân thông tuệ vô song, nàng không nói rõ, sao vi phu có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì.”
Lâm Hàn thở dài một tiếng: “Đã thành thân với ta nhiều năm như vậy mà ta nghĩ gì chàng cũng không biết. Chàng làm ta quá thất vọng rồi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thả lại tiến lại gần hắn hơn.
Sở Tu Viễn cứng đơ cả người, quả thực là sợ nàng hôn một cái lên miệng hắn, lại bị nô bộc nhìn thấy.
Sở Tu Viễn chậm rãi ngả đầu về phía sau một chút, thấy Lâm Hàn không lấn tới nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bình thường vi phu rất bận rộn, muốn hiểu được lòng nàng nhưng thật sự lực bất tòng tâm nha. Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, phu nhân cứ nói ra những gì nàng nghĩ trong lòng, vi phu sẽ thời thời khắc khắc ghi tạc trong lòng.”
Lâm Hàn muốn cười, cũng may kịp thời nhịn xuống, giả bộ hoài nghi hắn: “Thật sao?”
Sở Tu Viễn: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”
Lâm Hàn: “Ta muốn nuôi ong.”
Sở Tu Viễn cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lui về phía sau.
Lâm Hàn vội vàng bắt lấy tay hắn, dở khóc dở cười: “Chàng đến mức này thật sao?”
Sở Tu Viễn hỏi lại: “Nàng muốn làm tới bước này sao? Ăn mật ong thì thôi đi còn muốn tự nuôi nữa à, nàng rảnh rỗi quá rồi.” Sở Tu Viễn nói xong lại ngẩn ra, không dám tin hỏi lại: “Thật sự là nhàn quá sao?”
Cũng không phải!
Trước giờ chỉ thuận miệng nói thôi.
Vừa rồi nói muốn nuôi ong chỉ đơn giản là muốn trêu Sở Tu Viễn.
Không nghĩ tới Sở Tu Viễn lại cảm thấy nàng quá nhàn rỗi.
Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại, Sở Mộc lão bà cưới vào cửa, chuyện đại sự trong nhà họ bây giờ chính là chuyện hài tử vào Thái Học. Nhưng mà còn phải hơn một năm nữa, Lâm Hàn lại không muốn ra ngoài giao tế, nếu không tìm được chuyện gì để, có lẽ nàng sẽ điên mất —— rảnh tới phát điên nha.
Sở Tu Viễn thấy ánh mắt của Lâm Hàn đã bắt đầu rối loạn, thử thăm dò hỏi: “Thật sự chưa nghĩ ra sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn nháy mắt thả lỏng.
Lâm Hàn lại suýt nữa cười sặc: “Chàng tới mức đó thật sao?”
“Cái gì mà đến mức với không đến mức?” Sở Tu Viễn giả ngu: “Nếu chưa nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.” Lại lo lắng Lâm Hàn nhàn rỗi nhàm chán lại nghĩ ra gì đó: “Hay là nuôi thỏ?”
Lâm Hàn: “Không nghĩ tới. Phải nuôi thỏ con nữa.”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hay là nuôi ngỗng. Lúc trước nàng làm thịt hai con ngỗng trong phủ Sở Mộc, không phải đã nói sau này chúng ta sẽ nuôi hai con sao. Chọn ngày chi bằng gặp ngày, ta đưa nàng đi mua hai con?”
Lâm Hàn lắc đầu.
Sở Tu Viễn: “Không muốn đi hay là không muốn nuôi?”
Lâm Hàn: “Lúc trước nuôi ngỗng trong phủ hắn là vì phủ hắn quá ít người, phủ ta nhiều người như vậy nên không cần nuôi ngỗng.”
Sở Tu Viễn vô lực nói: “Vậy ong mật thì sao?”
Mấy năm trước, trong lúc Lâm Hàn lục lọi tìm kiếm ghi chép hướng dẫn trồng lúa nước hình như đã từng thấy《Sổ tay nuôi ong》, nhưng vẫn chưa chắc nên Lâm Hàn cũng không khẳng định. Chỉ nói với Sở Tu Viễn: “Nuôi ong là chuyện lớn, ta phải cân nhắc cho tốt.”
Sở Tu Viễn muốn nói tốt nhất là nàng cân nhắc đến tận mười tám năm sau đi.
Tiếc rằng tính tình của Lâm Hàn lại chẳng khác gì Đại Bảo Bảo, cái gì cũng muốn người khác thuận theo. Dám đối nghịch với nàng, có lẽ ngày mai nàng sẽ sai nô bộc đi bắt ong mật mất.
Sở Tu Viễn dứt khoát nói: “Nghĩ thì cứ nghĩ đi, nhưng đừng quên mấy cây non của nàng.”
Năm trước khi trồng mấy cây non này, Lâm Hàn đã tính toán thời gian đào lên đem đi bán. Nhưng mà năm trước tỉa tót quá nhiều, cây con trụi lủi, nhìn chẳng đáng mấy đồng, Lâm Hàn cảm thấy quá thiệt nên không bán.
Sở Tu Viễn vừa nói, Lâm Hàn lại nhìn phía hướng nam: “Không quên đâu. Lại nói, ong mật cũng đâu cần ta thăm nom mỗi ngày, sao có thể quên được.”
Sở Tu Viễn đương nhiên biết nàng sẽ không đích thân nuôi ong nhưng hắn vẫn muốn nhắc tới mấy cây ăn quả non đó, chỉ là muốn Lâm Hàn dẹp cái ý tưởng nuôi ong đó đi.
Một kế không thành, Sở Tu Viễn tiếp tục: “Sai nô bộc trong phủ coi sóc sao? Bọn họ không hiểu, lỡ đâu bị ong đốt te tua, bọn họ sẽ ghi hận nàng.”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không đâu. Bọn họ đều biết có một nghề sẽ đi được khắp thiên hạ. Ngày nào đó không muốn làm việc trong phủ nữa, đến vùng ngoại ô mua một miếng đất, dựng hai gian nhà ngói, dựa vào việc nuôi ong cũng đủ để trang trải cuộc sống gia đình.” Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Chàng có tin không, chỉ cần ta nói muốn nuôi ong, chắc chắn sẽ có một đám người đến xin ta dạy cho bọn họ.”
Sở Tu Viễn tin tưởng, vì năm trước trong phủ có một đầu bếp hết hạn làm việc theo khế ước, muốn trở về quê nhà, lúc ấy có người hỏi hắn sau khi trở về sẽ mưu sinh bằng cách gì, đầu bếp kia đã nói chỉ cần dựa vào tay nghề nấu nướng của hắn, dù đi đến đâu cũng có thể tự nuôi sống bản thân.
Từ đó nô bộc trong phủ dường như đã thông suốt tỉnh ngộ, không đến nhà bếp hỗ trợ thì sẽ đi theo Hà An nhờ hắn chỉ cho cách sử dụng bàn tính, xin nha hoàn của mấy hài tử dạy bọn họ cách làm xiêm y,…