Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:07
Lượt xem: 84
Tôn Phinh Đình đi chậm lại: “Ta đương nhiên biết ngài ấy là Thái tử. Nếu không phải Thái tử mà dám hái nhiều anh đào của ta như vậy, ta không ném ngài ấy ra ngoài thì không phải ta.”
Đào Hoa: “Thái tử biết võ.”
Tôn Phinh Đình lại dừng lại: “Ta, ngày mai ta sẽ nhờ hầu gia dạy võ.”
Đào Hoa không nhịn được nhắc nhở: “Cho dù ngài học xong thì cũng không thể động tay động chân với Thái tử a.”
Tôn Phinh Đình đương nhiên biết điều này: “Hôm nay có Thái tử, ngày mai biết đâu lại thêm một Vương gia, sau này lại có thêm công tử vương tước. Ta không dám động Thái tử thì thôi, còn không dám động bọn họ sao.”
Tôn Phinh Đình nghĩ thế, trong lòng thoải mái hơn một chút, bước ra khỏi chủ viện rồi đi đến chỗ cây anh đào.
Lúc sắp đến nơi, Tôn Phinh Đình lại dừng lại.
Đào Hoa hỏi: “Làm sao vậy? Cô nương.”
Tôn Phinh Đình chỉ vào hai tiểu hài tử chỗ cây anh đào, hỏi Đào Hoa: “Ngươi có thấy tiểu hài tử kia trông quen mắt không?”
Đào Hoa nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, đánh giá một phen: “Có chút quen nha. Nhưng mà không thể nào đâu. Lúc nãy ta nghe người gác cổng gọi nó là tiểu công tử, là tiểu công tử của nhà Đại tướng quân, không thể nào là người chúng ta từng gặp.”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng nha. Có lẽ chỉ là tương tự.” Nói xong bèn đi qua đó.
Đại Bảo Bảo cúi đầu muốn đưa quả anh đào vừa đỏ vừa to cho Thái tử, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, bị dọa nhảy dựng. Cũng may một tay khác của nó đang ôm lấy thân cây chính nên không bị ngã. Nếu không đời này nó đừng mong được trèo lên cây hái anh đào nữa.
Đại Bảo Bảo ổn định thân thể, lại hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ lại tới đây?”
Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa đồng loạt hô lên: “Là ngươi?!”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Là ta.” Lại cúi đầu đánh giá bản thân, vẫn giống trước kia, không có biến thành tên mập mạp: “Tỷ tỷ xinh đẹp, không nhớ ta sao?”
Lúc Tôn Phinh Đình dâng trà cho Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn, Đại Bảo Bảo đang ở học đường nên hôm đó Tôn Phinh Đình không gặp nó.
Mấy ngày nay Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa cũng không sang nhà cách vách, nó cũng không chạy sang đây nên đây chính là lần thứ hai nàng ấy nhìn thấy Đại Bảo Bảo, Tôn Phinh Đình mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi —— quen ta sao?”
Đại Bảo Bảo lại hái một quả anh đào vừa to vừa đỏ: “Quen a.”
Tôn Phinh Đình rất chắc chắn mấy ngày trước đây chưa từng gặp nó: “Trước đây ngươi từng gặp ta sao?”
Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Là mẫu thân ta nói. Có phải tỷ tỷ xinh đẹp tò mò chuyện lần trước không? Ta cản đường tỷ chỉ là để Mộc ca quan sát xem tỷ là người thế nào. Tỷ muốn hỏi vì sao ta biết tỷ là ai à? Cha tỷ nói cho cha ta đó.”
Tôn Phinh Đình nói: “Chả trách hôm ấy không thấy hầu gia.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Cha tỷ nói tỷ thiếu tâm nhãn, sợ lúc tỷ nói chuyện với Mộc ca sẽ bị lộ ra, cho nên không dám cho tỷ và Mộc ca gặp mặt.”
Thái tử nhìn Tôn Phinh Đình, đôi mắt y hệt hoàng đế Thương Diệu quan sát nàng ấy.
Tôn Phinh Đình đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận: “Ta không có thiếu tâm nhãn!”
Đại Bảo Bảo ừ một tiếng: “Ta biết. Mẫu thân ta nói tỷ không có ngốc. Bằng không tỷ sẽ không gả cho Mộc ca của ta.”
Tôn Phinh Đình tức khắc nở hoa trong lòng: “Ngươi nghĩ vậy thật sao?”
Đại Bảo Bảo lại hái một quả anh đào đưa cho Thái tử: “Đúng nha. Nếu không hôm đó tỷ tỷ đã đổi tiền với ta rồi. Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi tới xem bọn ta hái anh đào sao?”
Tôn Phinh Đình nghĩ đến mục đích của mình, sau đó lại nghĩ tới cha nói nàng ấy thiếu tâm nhãn: “Đúng vậy. Ta thấy các ngươi lấy tận bốn cái rổ, bao giờ mới hái đầy chứ? Có muốn ta giúp các ngươi hái không?”
Đào Hoa kéo ống tay áo nàng ấy.
Tôn Phinh Đình quay đầu, gì hả.
Đào Hoa không tiếng động nói: “Lão gia cùng phu nhân.”
Tôn Phinh Đình đẩy tay nàng ấy ra: “Ngươi đứng sang một bên chờ đi.” Lại hỏi Đại Bảo Bảo: “Ta giúp các ngươi hái nhé?”
Sở Ngọc mở miệng nói: “Không cần, tẩu tẩu. Bọn ta hái một chút là xong rồi.”
Tôn Phinh Đình xắn tay áo, cầm chiếc rổ trên mặt đất: “Tới cũng tới rồi, sao có thể không hái một ít chứ.” Duỗi tay hái mấy quả cho vào rổ: “Phải hái đầy nha.”
Sở Ngọc: “Thật không cần. Bọn ta đang chọn mấy quả to cho bệ hạ và Hoàng Hậu.”
Tôn Phinh Đình ngưng động tác: “Mang cho bệ hạ cùng Hoàng Hậu.”
Thái tử gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôn Phinh Đình: “Vậy hái nhiều một chút. Các ngươi không cần lo cho bọn ta, phía bắc còn một cây nữa. Ta cùng hầu gia cũng không ăn hết nhiều như vậy, các ngươi hái hết cây này cũng được. Dù sao không hái cũng bị chim ăn hết thôi.” Liếc mắt nhìn thấy hai gia đinh, bèn vẫy tay gọi bọn họ: “Lại đây giúp Thái tử hái anh đào.”
Đào Hoa dậm chân: “Cô nương!”
Tôn Phinh Đình quay đầu trừng mắt liếc: “Ngươi không giúp thì cứ đứng ngốc ở đó đi, lại lắm miệng thì cẩn thận ta bán ngươi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-255.html.]
Trong trung đường của phủ Đại tướng quân, Lâm Hàn xem sổ sách một lúc rồi lười nhác vươn vai liếc nhìn lậu khắc trong góc từng, nghĩ đến Sở Dương ở đã ở trong phòng hơn một canh giờ, Lâm Hàn bèn đi tới thư phòng phía tây.
Cửa kêu kẽo kẹt, Sở Dương ngẩng đầu, thấy rõ người tới thì lại cúi đầu, tiếp tục xem hồ sơ trong tay.
Lâm Hàn bước qua rút tập hồ sơ.
Sở Dương nhướng mày: “Sao nương lại giống Đại Bảo Bảo vậy.”
Lâm Hàn nhéo lỗ tai nó: “Đại Bảo Bảo muốn con chơi với nó, mẫu thân chỉ muốn con nghỉ ngơi một lúc, có chỗ nào giống chứ?”
Sở Dương không nhịn được kéo tay nàng ra.
Lâm Hàn không dùng sức, Sở Dương rất dễ dàng giải cứu lỗ tai của mình: “Đều là chơi mà.”
Lâm Hàn hỏi lại: “Không nghe lời nương sao?”
Sở Dương không dám, nhưng nó cũng không muốn ra ngoài, chỉ nói đơn giản: “Nương nhà khác đều hy vọng hài tử ở nhà không đi đâu, thành thành thật thật ở trong phòng đọc sách luyện chữ, sao chỉ có nương là muốn tống con ra ngoài a.”
Lâm Hàn thở mạnh một hơi, nói: “Trên đời không có người nào giống nhau như đúc, cũng không người nương nào giống người người nương nào, con không thể yêu cầu nương con giống nương nhà người ta được.”
Sở Dương muốn thuyết phục nàng, nó muốn xem hồ sơ một chút nữa, nhưng như vậy lại chẳng khác gì một kẻ vô cớ gây rối.
Sở Dương đứng dậy, nói: “Hài nhi theo nương ra ngoài là được rồi chứ gì.”
Lâm Hàn lộ ra ý cười: “Như vậy mới đúng. Không phải nương hù dọa con, con mỗi ngày cứ cúi đầu như vậy, ba bốn năm nữa sẽ giống như một lão nhân, eo cong lưng còng ——”
Sở Dương vội ngắt lời nàng: “Nương, buổi chiều giờ Thân hài nhi mới xem tiếp, ngài cũng đừng hù dọa hài nhi, được không?”
Lâm Hàn chờ nó bước ra, đóng cửa phòng: “Nương không hù dọa con. Không tin hôm thì hôm nào chúng ta đến hiệu sách xem thì biết.”
Sở Dương không rõ: “Xem cái gì?”
Lâm Hàn: “Xem trong số những người tới mua sách có được mấy người không bị cận thị, gù lưng.”
Sở Dương không nhịn được hỏi: “Cận thị là gì?”
Lâm Hàn: “Là phải cầm sách thật gần mắt như này.” Sau đó lại khoa tay múa chân minh họa cho nó.
Sở Dương lắc đầu, nương không hổ là nương nó, diễn trò chẳng những phải diễn hết tuồng mà còn diễn rất ra hình ra dáng.
Lâm Hàn buông tay, quay đầu trừng mắt: “Không tin nương con à? Ta —— ngày hưu mộc kế tiếp ta sẽ đưa con đi xem.”
Sở Dương gật đầu một cái cho có lệ, sau đó lại nhìn thấy mấy đệ đệ từ ngoài đi vào, Sở Ngọc xách theo hai cái rổ, Đại Bảo Bảo cùng Thái tử mỗi người xách một rổ, trong rổ tràn đầy anh đào, nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.
Sở Dương nhìn mẫu thân nó, sao ngài để bọn nó hái nhiều như vậy.
Lâm Hàn chú ý tới biểu cảm của Sở Dương, mở miệng nói: “Đừng nhìn ta như thế, ta không có.”
Đại Bảo Bảo đi tới trước mặt hai người, hỏi: “Cái gì không có?”
Lâm Hàn nhìn mớ anh đào: “Sao các con hái nhiều như vậy?”
Thái tử đáp: “Không phải bọn con hái.”
Sở Ngọc gật đầu, tiếp lời Thái tử: “Hai rổ trong tay con là do bọn con hái, rổ trong tay Đại Bảo Bảo cùng Thái tử là do tẩu tử và nô bộc trong phủ Mộc ca hái.”
Lâm Hàn không thể tin vào những gì nàng mới nghe, không nhịn được hỏi: “Ai hái cho các con?”
Sở Ngọc: “Tẩu tẩu a.”
Lâm Hàn thử thăm dò hỏi: “Tôn Phinh Đình tự mình hái à?”
Sở Ngọc biết vì sao mẫu thân nó lại hỏi vậy: “Bọn con nói không cần, tẩu ấy nói tẩu ấy và Mộc ca không ăn hết thì số còn lại cũng bị chim ăn mất. Còn nói nhà ta đông người, buổi sáng ăn không hết thì để đó chiều ăn tiếp.”
Thái tử mở miệng làm chứng cho Sở Ngọc: “Lão bà của Mộc ca thật sự nói như vậy đó. Bọn con nói mãi không được nên cũng từ bỏ, muốn để lại cho Mộc ca một ít nhưng tẩu ấy nói những quả còn thừa trên cây đã đủ cho tẩu ấy và Mộc ca ăn.”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đúng vậy. Mẫu thân, con thề với trời, bọn con không có nhờ tẩu tẩu hái anh đào giúp bọn con.”
Lúc mấy hài tử cầm rổ đi ra ngoài, Lâm Hàn cố ý nhắc nhở bọn nó chỉ hái nửa rổ, hái nhiều sẽ dễ bị rơi ra. Thật ra là nàng sợ đám hài tử này vừa hái vừa nghịch, không để ý sẽ vặt trụi cây anh đào mất.
Nhưng nàng suy tính hết mọi thứ, chỉ không nghĩ tới Tôn Phinh Đình lại khách khí như vậy, mỗi cái rổ chắc cũng phải tới ba bốn cân anh đào.
Lâm Hàn nhìn bốn rổ anh đào: “Thái tử, chia một rổ thành hai, lát nữa quay về đưa cho phụ hoàng và mẫu hậu của con. Huynh đệ các con lấy một rổ đi, số còn lại để ta ngâm rượu. Ngâm bốn vò, Thái tử lấy hai vò, nhà ta và nhà Mộc ca các con mỗi người một vò.”
Thái tử: “Cữu mẫu giữ lại đi. Năm trước phụ hoàng uống rượu anh đào cữu mẫu gửi, năm nay anh đào trong vườn Phù Dung vừa chín, phụ hoàng đã ra lệnh cho quan viên trông coi vườn ngâm thật nhiều rượu anh đào. Chờ ngâm xong chắc chắn sẽ đưa tới chỗ con và mẫu hậu mấy vò.”
Lâm Hàn nghe vậy thì nói: “Vậy để đó sau này con tới đây chơi thì lấy ra dùng. Anh đào này đã chín rồi, hái về cũng chỉ để được chừng hai ngày thôi.” Sau đó đám hài tử lại tới phòng giải trí chơi, Lâm Hàn và nha hoàn cùng đi rửa anh đào.
Nhưng đám người Lâm Hàn vừa tới cạnh giếng, Sở Tu Viễn đi ra ngoài đã trở lại.