Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:20
Lượt xem: 75
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Con không đi!”
Đại Bảo Bảo nghẹn họng, liếc nhìn cha nó, nhãn cầu đảo qua đảo lại rồi quay sang nhìn nương nó, đáng thương nói: “Nương đã nghe rồi đó. Nương không để con tới Thái Học, con không bị cha đánh thành đứa ngốc thì cũng sẽ bị cha dọa thành đứa đần.”
Lâm Hàn lấy làm vui sướng: “Không để con đi tức là dọa nạt con à?”
Đại Bảo Bảo ra sức gật đầu: “Đêm qua con nằm mơ thấy ác mộng.”
Sở Tu Viễn quay sang nói với Sở Dương: “Tối nay để nó ngủ với con.”
Sở Dương liếc tiểu đệ của cậu một cái rồi đáp: “Lời của nó mà cha cũng tin. Chẳng qua là muốn để nương đưa đón nó mà thôi.”
Đại Bảo Bảo vội vàng nhìn biểu cảm của nương cậu.
Miệng Lâm Hàn mỉm cười, dáng vẻ như thể đã nhìn thấu cậu từ sớm rồi. Gương mặt nhỏ bé của Đại Bảo Bảo lập tức đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Thật sự không được sao? Nương ơi.”
Lâm Hàn: “Chuyện này chúng ta đã nói qua rồi, con còn quá nhỏ.” Suy tư chốc lát: “Chi bằng thế này, con làm xong bài tập thầy dạy đã giao cho sớm đi, sớm tối mỗi ngày cùng nương đi đưa đón đại ca của con, tiện thể xem xem Thái Học trông như thế nào.”
Đại Bảo Bảo gật đầu liên tục, sau đó nhìn nhị ca nó: “Huynh không thể đi!”
Sở Ngọc nghe thầy dạy cậu từng nói, Thái Học không bằng ở nhà, nghỉ ngơi giữa giờ học còn có thể ăn chút quà bánh. Thầy dạy của Thái Học rất nghiêm khắc, cũng không thể đi muộn về sớm, hay là thường xin nghỉ phép được. Sở Ngọc rất không muốn tới Thái Học. Nhưng nếu cậu nói không đi, Đại Bảo Bảo nhất định sẽ vui tới nỗi đuôi vểnh lên tận trời, vì trên đường tới Thái Học trong xe chỉ có hai người cậu và nương.
Sở Ngọc bèn cố ý bảo: “Đại ca là đại ca của đệ, không phải của ta à?”
Đại Bảo Bảo nghẹn họng.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Ta đói rồi.”
Bụng của Đại Bảo Bảo kêu ùng ục ai tiếng, nuốt lại lý do lý trấu mà cậu vừa nghĩ ra.
Ăn cơm tối xong, ba đứa trẻ trở về phòng. Sở Tu Viễn và Lâm Hàn đi dạo quanh chính viện hai vòng rồi quay về phòng ngủ, một ngày lại trôi qua.
Ngày mùng sáu tháng tám, buổi sáng, Hoàng đế Thương Diệu sai Thường Hỉ đưa Thái tử đến.
Thái tử đi tìm tiểu biểu đệ của nó.
Thường Hỉ đi về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười hỏi: “Bệ hạ có gì dặn dò chăng?”
Thường Hỉ dùng giọng nói cực kỳ nhỏ đáp: “Bệ hạ hi vọng tiểu công tử có thể chơi đá xúc cúc với Thái tử nửa giờ.”
Lâm Hàn lấy làm vui: “Thái tử lại béo rồi à?”
Thường Hỉ: “Không phải. Bệ hạ nói trẻ con lớn như Thái tử không thể béo được, nếu không sẽ không cao. Hàn vương không cao được như bệ hạ, chính vì lúc tới mười tuổi phát phì, phát triển chiều ngang.”
Lâm Hàn nói thầm, đây là lập luận gì thế. Ngoài mặt thì đồng ý nhưng sau đó liền hỏi: “Buổi chiều là công công đến đón Thái tử hay là để đại tướng quân đưa đi?”
Thường Hỉ cũng đang định nói chuyện này: “Bệ hạ nói Thái tử lớn rồi, để tự Thái tử trở về. Có cấm quân đi theo, phủ đại tướng quân cũng ở gần hoàng cung, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm Hàn đáp lời trước, sau khi tiễn Thường Hỉ đi, Sở Tu Viễn từ bên ngoài trở về, nàng vẫn nói với Sở Tu Viễn rằng: “Buổi chiều lúc Thái tử về, chàng len lén đi theo, thấy nó vào cung rồi hẵng trở về.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta biết rồi.” sau đó hỏi: “Hôm qua Đại Bảo Bảo nhốn nháo đòi ra ngoài, Thái tử đến rồi, nó còn tới chợ Đông nữa không?”
Lâm Hàn đang định nói nàng sẽ đi hỏi xem sao thì nghe thấy một hồi tiếng bước chân. Nhìn về phía Tây, bốn đứa trẻ đã thay sang y phục màu nâu hạt dẻ, tháo ngọc bội đeo ở eo xuống, giày cũng đã thay thành giày vải nhiều lớp đế, thoạt trông y hệt những đứa trẻ con của gia đình bách tính bình thường.
Lâm Hàn cười hỏi: “Thế này là muốn tới chợ Đông hay là muốn đi chợ Tây?”
Thái tử nghịch hà bao, mỉm cười thốt ra hai chữ: “Chợ Tây!”
Lâm Hàn: “Mua thứ gì?”
Thái tử ngẫm nghĩ: “Nhìn thấy cái gì thì mua cái đó.”
Lâm Hàn: “Chợ Tây đông người phức tạp, các con mặc thành thế này cũng phải dẫn nhiều người đi theo.”
Thái tử không kiềm lòng được hỏi: “Như thế này mà vẫn có thể nhìn ra sao?”
Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, nhường hắn nói. Kẻo tiểu Thái tử cho rằng nàng suốt ngày ở trong nhà không ra ngoài cửa, ít nghe hiếm thấy nên không thể tin.
Sở Tu Viễn: “Các con đứa nào đứa nấy da mỏng thịt mềm, eo lưng thẳng thớm, đến ngón tay còn sạch sẽ hơn cả mặt, nói bản thân đến từ thôn quê cũng chẳng có ai tin đâu. Ngược lại còn giấu đầu hở đuôi, ý là lạy ông tôi ở bụi này đó, khiến người ta không khỏi nghi ngờ các con là quý công tử của gia đình nào đó.”
Đại Bảo Bảo xòe tay ra: “Con lấy ít đất nhé?”
Sở Tu Viễn khe khẽ gật đầu: “Ý tưởng không tồi, bôi ít nhọ nồi lên trên mặt đi.”
Đại Bảo Bảo đang chuẩn bị ngồi xổm xuống bới đất, nghe thấy vậy thì cả người cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-261.html.]
Lâm Hàn vui vẻ bảo: “Còn không đi là đến trưa đó.”
Bốn đứa trẻ con liếc nhìn nhau một cái, không thể không dẫn mười mấy cấm vệ trong cung và trong phủ đi đến chợ Tây.
Bốn đứa chúng nó đi ra ngoài, cả phủ đại tướng quân lập tức yên tĩnh lại.
Sở Tu Viễn rất hiếm khi có thời khắc yên tĩnh như thế, bèn kéo Lâm Hàn tới phòng nghỉ ngơi của mấy đứa trẻ.
Lâm Hàn theo hắn đi vào, không kiềm lòng được hỏi: “Muốn nói cái gì?”
Sở Tu Viễn đổ bàn cờ ra: “Không muốn nói gì cả, chỉ muốn đánh cờ, uống trà với phu nhân.” Sau đó dặn dò nha hoàn đi pha trà, rồi đi hái mấy quả lựu.
Sau một nén hương, Lâm Hàn tay trái cầm cờ, tay phải nhón hạt lựu, vừa đặt cờ lên bàn cờ, vừa bỏ vào trong miệng.
Thế nhưng, lại một nén hương qua đi, chỉ nghe thấy tiếng giòn tan, Lâm Hàn hít vào một hơi.
Sở Tu Viễn không nhịn được phì cười, vươn tay ra nói: “Mau nhổ ra.”
Lâm Hàn vội nhổ quân cờ ngọc bích ở trong miệng ra.
Sở Tu Viễn dùng khăn thấm mồ hôi lau đi, rồi đưa cho nàng một cốc nước: “Súc miệng đi.”
Lâm Hàn bỏ hạt lựu lại, súc miệng xong lại rửa tay: “Chàng đừng bóc nữa, kẻo lúc sau ta tưởng quân cờ thành hạt lựu rồi nuốt xuống mà bản thân chẳng hay.”
Sở Tu Viễn cũng không dám bóc tiếp nữa. Sai nha hoàn bưng hạt lưu tới nhà chính, rồi rót cho Lâm Hàn một cốc nước.
Lâm Hàn uống hai hớp nước, quên béng mất bước sau nên đi như thế nào, không khỏi trừng mắt với Sở Tu Viễn: “Chàng cố ý hả?”
Sở Tu Viễn: “Nàng nghĩ nhiều rồi. Có cần vi phu nhắc nàng không?”
Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Điều kiện?”
Sở Tu Viễn tặc lưỡi một tiếng: “Nàng và ta phu thê một chốn, bàn điều kiện thì có phần tổn thương tình cảm quá. Chi bằng…”
Lâm Hàn cắt nàng lời hắn: “Không có chi bằng. Tự ta nghĩ. Cùng lắm là Đại Bảo Bảo quay về, để Đại Bảo Bảo hạ cờ giúp ta.”
Sở Tu Viễn: “Vậy thằng bé đó chỉ có thể đi một bước nhìn ba bước.”
Lâm Hàn: “Thua ta cũng lấy làm vui.”
Hồng Lăng từ bên ngoài bước vào, tiếp lời: “Phu nhân, ngài sẽ không thua đâu.”
Lâm Hàn quay sang nhìn nàng ấy: “Ngươi đánh cờ giúp ta à?”
Hồng Lăng cười phì: “Ta nào biết. Là có người muốn gặp ngài.”
Lâm Hàn: “Nếu là người ở quê cũ của ta và quê cũ của đại tướng quân thì cứ nói bọn ta ra ngoài rồi.”
Sở Tu Viễn nói giùm Hồng Lăng: “Thật sự là người ở quê cũ đến thì Hồng Lăng cũng sẽ không nói như thế đâu.” Ngay sau đó liền hỏi Hồng Lăng: “Phu nhân nhà nào?”
Hồng Lăng: “Tôn gia.”
Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn: “Nhạc mẫu của Sở Mộc?”
Sở Tu Viễn đặt quân cờ bạch ngọc trong tay xuống: “Chắc là muốn mở quán ăn. Hồng Lăng, Tôn phu nhân là tự mình đến hay là đi cùng Phinh Đình đến?”
Hồng Lăng: “Người gác cổng nói Tôn phu nhân không đi tới viện cách vách, trong tay còn cầm hai hộp đồ, như thể là đặc biệt tới thăm hỏi phu nhân. Phu nhân, người gác cổng nghĩ đến bà ấy là nhạc mẫu của tiểu hầu gia nên đã mời bà ấy vào, hiện giờ đang ở trong viện đằng trước. Ngài xem nên để bà ấy tới phòng nghị sự hay là mời bà ấy vào?”
Sở Tu Viễn mở miệng đáp: “Tới phòng nghị sự, ta ở chỗ này đợi phu nhân. Nếu Tôn phu nhân trông thấy ta, e là ngại không dám nói thẳng.”
Lâm Hàn cũng nghĩ như thế, bèn đi theo Hồng Lăng tới phòng nghị sự ở tiền viện.
Khi trước Lâm Hàn chỉ gặp qua Tôn Đình Úy, Tôn Phinh Đình trông không giống cha nàng ấy nên Lâm Hàn bèn nghĩ có thể là nàng ấy giống nương.
Gặp được Tôn phu nhân, Lâm Hàn mới phát hiện bản thân sai rồi, Tôn Phinh Đình cũng không giống Tôn phu nhân.
Chiều cao của Tôn Phinh Đình tương đương với Lâm Hàn, phu nhân Tôn gia lại thấp hơn Lâm Hàn khá nhiều, mặt gầy dài, hàng mày mỏng dài, nhưng đôi mắt sáng rực, trông thấy Lâm Hàn chưa nói lời gì đã lộ ra nụ cười nhạt, lúc cười khóe mắt có đôi chút nếp nhăn, trông có vẻ là một người rộng lượng.
Sau khi hai người ngồi xuống, phu nhân Tôn gia trực tiếp nói rõ mục đích đến. Lâm Hàn cũng xác định bà ấy chính là người nhanh mồm nhanh miệng, chả trách Tôn Phinh Đình bị bà ấy nuôi dưỡng thành một người cứng đầu.
Tính tình Lâm Hàn nóng nảy, tính cách bộc trực, khó chịu đựng được suy nghĩ tâm tư của người khác, cũng không thích qua lại giao thiệp với những người nói một câu mà chỉ tiếc không xoay mười tám hướng.
Phu nhân Tôn gia đi thẳng vào vấn đề chính, rất hợp với tính khí của Lâm Hàn, Lâm Hàn thấy quả nhiên bà ấy hỏi chuyện quán ăn bèn nói với phu nhân Tôn gia rằng: “Mở cửa tiệm rất khó, nhưng mở quán ăn không khó.
Phu nhân Tôn gia lấy làm khó hiểu: “Xin phu nhân đại tướng quân nói rõ.”
Lâm Hàn: “Rượu thơm không sợ ngõ sâu, bà thông gia đã từng nghe nói bao giờ chưa?”
Phu nhân Tôn gia chưa từng nghe bao giờ, nhưng bà ấy biết có ý gì: “Ta hiểu ý của phu nhân, điều ta lo lắng nhất cũng là thức ăn không ngon, không có thực khách ghé đến.”