Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 263

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:25
Lượt xem: 74

Sở Tu Viễn cũng không định mua gì, nhưng chuyện luôn có việc ngoài ý muốn thế nên bèn mang theo hai miếng bánh vàng và mấy thỏi bạc hào.

Lâm Hàn thấy thế thì không kiềm lòng được nói: “Chàng mang nhiều như thế cũng tiêu không được.”

Sở Tu Viễn: “Cầm bánh vàng mua kẹo hình thì người ta sẽ tưởng rằng ta cố ý kiếm chuyện. Nhưng nếu dùng bánh vàng để đổi một chiếc trâm bạch ngọc, vòng tay ngọc bích hay gì đó cho phu nhân ta, thì cũng chưa chắc đã đủ.”

Lâm Hàn cười quở: “Ai bảo chàng mua!”

Sở Tu Viễn đuổi theo nàng: “Tự ta bảo ta mua còn không được sao.” Ra đến ngoài cổng hắn bèn sai gia đinh đi dắt ngựa.

Cấm vệ trong phủ nghe thấy thế bèn tiến lên trước hỏi: “Đại tướng quân, không cần ti chức theo đi cùng ngài sao?”

Khi trước Sở Tu Viễn không dám nói, hiện giờ có Lâm Hàn ở đây, Sở Tu Viễn nói thẳng: “Không cần. Người có thể làm ta bị thương vẫn còn chưa ra đời.”

Người cấm vệ ấy không khỏi nhìn Lâm Hàn, hy vọng nàng khuyên lơn Sở Tu Viễn, đừng hành động theo cảm tính.

Lâm Hàn cười nói: “Bọn ta đi đón mấy đứa trẻ con, không đi vào bên trong chợ Tây đâu.”

Thế nhưng, khi phu thê hai người họ chỗ gửi vật nuôi ở chợ Tây, để ngựa lại rồi đi vào bên trong, hoàn toàn chẳng hề nghĩ đến chuyện đi tìm con cái.

Hiện giờ đang là lúc náo nhiệt tấp nập nhất của chợ Tây. Sở Tu Viễn và Lâm Hàn còn chưa đi được mười trượng thì đã bị dòng người làm tản ra.

Sở Tu Viễn tìm được Lâm Hàn, không nghĩ ngợi gì đã nắm lấy tay nàng: “Đừng chạy lung tung.”

Lâm Hàn vô thức muốn giãy ra.

Sở Tu Viễn quay đầu trừng nàng một cái, Lâm Hàn yên tĩnh lại, không kiềm lòng được thầm thì: “Coi chàng uy phong kìa.”

Sở Tu Viễn: “Là ta không muốn bị cô nương nhà người ta tìm đến nhà thôi.”

Lâm Hàn định hỏi cô nương nào, thì trông thấy cách ăn vận của mình vội vàng nhìn ngó xung quanh.

Sở Tu Viễn chú ý đến điểm này, không nhịn được hỏi: “Lại làm sao thế?”

Lâm Hàn đè giọng đáp: “Xem xem có ai nhìn chúng ta như thể nhìn thấy quái vật hay không.”

Sở Tu Viễn cũng nhìn ngó xung quanh, người xung quanh không phải đang bận mải đi về thì cũng là đang nhìn vào trong hàng quán hai bên phố chợ, mắt của người nào người nấy đều như không đủ để dùng: “Yên tâm đi, không có ai cả, đi vào trong chút nữa không?”

Trước đây mấy lần Lâm Hàn ra ngoài đều dẫn theo mấy đứa trẻ, vì lo sợ Đại Bảo Bảo sẽ chạy lạc mất nên Lâm Hàn đã đến Trường An mấy năm nay vẫn chưa đi dạo chợ Tây hẳn hoi bao giờ. Nghe thấy vậy liền gật đầu.

Nhưng mà, phu thê hai người không hay biết được rằng khi hai người dời tầm mắt đi, những người bên trái bên phải đằng sau của họ đều không hẹn mà cùng quay ra nhìn vào đôi bàn tay đang đan nhau kia.

Bên ngoài cửa hàng vàng bạc đá quý cách Lâm Hàn và Sở Tu Viễn tầm khoảng ba trượng, có một tiểu nha hoàn mười năm mười sáu tuổi khe khẽ kéo cô nương mười tám mười chín tuổi bên cạnh một cái, nhỏ tiếng nói: “Cô nương, mau nhìn hai người kia kìa.”

Hàng mày của cô nương nọ hơi cau lại: “Chỗ nào?”

Tiểu nha hoàn sốt ruột bảo: “Hai nam tử vận y phục màu xanh lam, đang đi về phía chúng ta đó.”

Cô nương nọ ngẩng đầu lên nhìn, người nam tử cao hơn khoảng đầu ba mươi tuổi, hàng mày biếng nhác đôi mắt như sao, thân hình cao to, cho người ta một loại cảm giác không giận mà cũng uy. Nam tử bước đi bên cạnh hắn thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân hình nhỏ gầy, dung mạo tuấn tú, gương mặt như thoa phấn, cánh môi như bôi một lớp mỡ, cô nương nọ không thể không kiễng mũi chân lên, tính nhìn cho rõ ràng hơn thì trông thấy tay hai người ấy đan vào nhau, không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Tiểu nha hoàn thấy thế thì vội vàng hỏi: “Sao thế ạ? Cô nương.”

Cô nương nọ lại nhìn, nàng ta không hoa mắt, lập tức cảm thấy khó lòng tin nổi: “Bọn họ đều là nam tử, sao mà có thể, sao mà có thể như vậy.”

Tiểu nha hoàn định hỏi, như vậy ư? Thuận theo ánh mắt của cô nương nhà nàng ta nhìn sang, kinh ngạc tới nỗi trợn to mắt: “Đồng… đồng tính luyến ái nam?”

Sở Tu Viễn thấp giọng hỏi: “Phu nhân, đã nghe thấy chưa? Đồng tính luyến ái nam.”

Lâm Hàn liếc một cái về phía quán vàng bạc đá quý thì trông thấy hai tiểu cô nương, bèn dời ánh mắt đi: “Chuyện bé xé ra to.”

Sở Tu Viễn: “Là nàng kinh thiên hãi tục.”

Lâm Hàn quay sang nhìn hắn, cười mỉm hỏi: “Chia nhau ra đi?”

Sắc mặt của Sở Tu Viễn hơi thay đổi, bàn tay rảnh rỗi còn lại sờ sờ mũi: “Chia ra để dễ bề cho nàng có cơ hội trêu ong dụ bướm à? Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Lâm Hàn: “Coi như là ta biết tại sao Đại Bảo Bảo lại biết phản công như thế rồi.”

Sở Tu Viễn cố ý đáp: “Học theo nương của nó.”

Bàn rảnh trống không kia của Lâm Hàn nhéo một cái lên cánh tay của hắn. Trước khi cánh tay nàng buông xuống Sở Tu Viễn đã nắm lấy tay nàng: “Đừng nhốn nháo, nhiều người đang nhìn lắm đấy.”

Lâm Hàn ngước mắt lên nhìn, trông thấy có một vài người nhìn về phía này đang vội vàng quay mặt đi. Lâm Hàn lấy làm vui: “Kẻ nào kẻ nấy đều rất không có tiền đồ, quang minh chính đại để bọn họ nhìn mà cũng không dám nhìn.”

Sở Tu Viễn: “Khá là không có tiền đồ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-263.html.]

“Cha? Nương? Đúng thật là hai người?!”

Bước chân của Sở Tu Viễn dừng lại, quay sang nhìn Lâm Hàn, không dám tin nổi.

Lâm Hàn không khỏi bảo: “Không trùng hợp như thế đấy chứ. Vừa đi vào đã bị bắt gặp rồi.”

Sở Tu Viễn cũng không dám tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, hắn sợ cái gì thì cái ấy đến. Nhưng đương lúc hắn nhìn theo giọng nói, bốn thiếu niên cao thấp không đồng đều đang chen khỏi dòng người chạy về phía bọn họ.

Phản ứng đầu tiên của Sở Tu Viễn là bỏ đi cùng với Lâm Hàn.

Thế nhưng trong bốn đứa có một vị là Thái tử đương triều, hắn không nhận ra con trai chứ không thể không nhận ra cháu trai ngoại được.

Sở Tu Viễn nặn ra một nụ cười nhạt: “Sao các con lại ở đây?”

Đại Bảo Bảo hỏi ngay mà chẳng nghĩ ngợi gì: “Sao hai người lại ở đây?”

Bên cạnh Lâm Hàn truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc: “Nàng là nữ nhân?!”

Lâm Hàn quay đầu lại nhìn, chính là hai vị cô nương trẻ tuổi đã nói bọn họ là “đồng tính luyến ái nam” trước đó. Tiếc rằng lúc này Lâm Hàn không có thì giờ để ý nhiều đến như thế, nói với Đại Bảo Bảo đang chờ bọn họ trả lời rằng: “Bọn ta đến mua ít đồ.”

Không đợi mấy đứa trẻ con mở miệng đã hỏi: “Các con không phải nên ở bên trong đó sao?”

Thái tử đáp lời: “Bọn con đang định quay về ạ. Cữu mẫu muốn mua thứ gì thế? Nói không chừng bọn con đã mua rồi.”

Lâm Hàn: “Định mua thì là nướng thịt dê.”

Thái tử kinh ngạc à lên một tiếng: “Cái này thì bọn con chưa mua. Cữu mẫu định làm thịt dê xiên nướng cho con ư?”

Đại Bảo Bảo mở miệng nói: Không phải! Là làm cho ta.”

Thái tử hiểu rõ tiểu biểu đệ của cậu nhất, lúc này không nhảy dựng lên thì không phải Đại Bảo Bảo của Sở gia. Vì vậy nên Thái tử chẳng buồn tranh với nó: “Là làm cho ngươi.”

Đại Bảo Bảo cười đắc ý, nắm lấy cánh tay còn lại của Lâm Hàn: “Nương, con mua cho nương, con vẫn còn tiền.”

Thái tử thấy vậy bèn dịch đến bên cạnh Sở Ngọc, vẻ mặt cạn lời cùng với buồn cười.

Sở Ngọc bá cổ Thái tử, nhỏ giọng nói: “Đợi chốc nữa cữu phụ ngươi sẽ phải xử lý nó thôi.”

Thái tử không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn cữu phụ cậu một cái. Chỉ thấy cữu phụ cậu kéo cữu mẫu cậu đến bên người, hòng cách Đại Bảo Bảo xa một chút.

Đại Bảo Bảo túm lấy cánh tay của Lâm Hàn, lại chen đến bên cạnh nương cậu lần nữa.

Hàng mày Sở Tu Viễn hơi cau lại, hắn bảo: “Đại Bảo Bảo, có biết trong nhà chúng ta ai là người béo nhất không?”

Thái tử vui sướng nhỏ giọng nói: “Nhị Bảo, nhất định nó sẽ nói là đệ béo nhất.”

Lời vừa dứt, Thái tử nghe thấy Đại Bảo Bảo nói: “Đại ca ạ.”

Sở Dương tức quá hóa cười: “Phải, béo tới nỗi đi không nổi nữa, sau này chớ gọi ta đá xúc cúc với nữa.”

Đại Bảo Bảo lập tức sốt sắng, kéo cánh tay của nương cậu một cái: “Đại ca lại bắt nạt con.”

Lâm Hàn thấy cậu đi đường nhưng không nhìn đường, bèn kéo thằng bé đến bên người: “Ta chỉ trông thấy con ăn h.i.ế.p đại ca con thôi.”

Đại Bảo Bảo chớp mắt: “Không hề. Điều con nói là sự thật. Đại ca, huynh còn, còn không giảm cân là sang năm đến Thái Học sẽ không có ai chơi với huynh đâu.”

Sở Dương nói thầm, tốt nhất là không có ai chơi với nó, để cậu một mình yên tĩnh suy xét vụ án trong hồ sơ.

Nhưng nếu như cậu nói sự thật, trái lại Đại Bảo Bảo còn không tin. Sở Dương bèn dứt khoát đáp: “Đệ tưởng rằng đến khi đệ đến Thái Học là có người chơi với đệ ư?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Ta là bảo bảo thông minh nhất đẹp nhất trong nhà chúng ta.”

Lời này Thái tử không đồng ý, không kiềm lòng được nói: “Sở Bạch Bạch, ngươi phải biết xấu hổ chút chứ.”

Giữa biểu huynh biểu đệ đã quen nhốn nháo, Đại Bảo Bảo nghe lời ấy không những không tức giận mà còn hếch cằm lên đáp: “Không phải là ta không biết xấu hổ, là tự mình biết mình.”

Thái tử lấy làm vui: “Cái lời tự mình biết mình này mà biết đệ dùng như thế, có thể tức đến độ biến thành người tẩn đệ một trận mất.”

Đại Bảo Bảo gật gù đắc ý: “Tiếc là nó không biết biến thành người. Hừ!”

Thái tử quay sang nói với Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, đệ không đánh nó à?”

Cách một trượng, hai người chủ tớ đang chuẩn bị đi về phía Nam dừng bước lại.

Tiểu nha hoàn ngoảnh đầu lại hỏi chủ tử nàng ấy: “Sao không đi nữa ạ? Cô nương.”

Loading...