Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 264

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:28
Lượt xem: 81

Cô nương nọ quay đầu lại nhìn đám người Lâm Hàn: “Ngươi có cảm thấy những người kia có hơi quen mắt không?”

Tiểu nha hoàn xuôi theo ánh mắt của nàng ấy quan sát một lượt, khe khẽ lắc đầu đáp: “Không cảm thấy ạ. Cô nương đã từng gặp bọn họ rồi ư?”

Cô nương nọ đáp: “Chưa từng. Là ta cảm thấy tên của hai đứa trẻ kia quen tai, giống y tên của mấy đứa trẻ nhà đại tướng quân.”

Tiểu nha hoàn kinh ngạc thốt lên một tiếng, đè thấp giọng hỏi: “Đại tướng quân? Thúc phụ của Sở tiểu hầu gia?”

Nói ra lại chợt nghĩ đến: “Vừa nãy đứa trẻ nọ gọi Sở Bạch Bạch, chẳng lẽ là con trai út của đại tướng quân Sở Bạch ư? Tiểu Ngọc thật ra là Sở Ngọc? Cái người thân hình cao to là đại tướng quân, còn một người thấp hơn, trông rất xinh đẹp là phu nhân đại tướng quân?”

Cô nương nọ chau mày lại, đáp: “Rất giống bọn họ. Tuổi tác cũng giống. Ta từng nghe cha kể dáng vẻ lúc tám chín tuổi của con trai út đại tướng quân. Nam tử cao to kia cũng hơi giống Tắc Bắc hầu.”

Tiểu nha hoàn vội vàng nhìn mấy người đã đi xa kia: “Nếu như phu nhân của đại tướng quân xinh đẹp như thế thì có nữ tử nhất kiến chung tình với nàng ấy, há chẳng phải là rất bình thường sao?”

Sắc mặt của cô nương nọ thoắt cái trở nên tái xanh: “Ta nào có biết!” nói xong bèn cất bước đi.

Lâm Hàn không khỏi quay sang nói với Sở Tu Viễn rằng: “Sao ta cảm thấy có người đang nói về ta thế nhỉ.”

Sở Tu Viễn: “Nàng ăn mặc như thế này, không nói nàng mới là lạ.”

Đại Bảo Bảo nghe thấy thế bèn liếc nhìn nương nó: “Có phải nói nương xinh đẹp không ạ?”

Sở Tu Viễn rất muốn nói, sao ở chỗ nào cũng đều có con thế.

Nhưng hắn biết một khi thốt ra lời này, thằng bé lại bảy mồm tám mỏ với hắn không ngớt.

Sở Tu Viễn bèn dứt khoát đáp: “Đúng! Còn muốn gả cho nương của con.”

Đại Bảo Bảo vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của nương nó: “Không được!”

Tay Lâm Hàn bị đau, không khỏi trừng mắt với Sở Tu Viễn, có thể đừng dọa nạt cậu được hay không.

Tiểu Thái tử nghe thấy âm thanh bèn quay đầu nhìn rồi nói thay cữu phụ nó: “Cữu mẫu, con cảm thấy lời cữu phụ nói là thật đó.”

Đại Bảo Bảo cao giọng nói: “Ta không đồng ý!”

Thái tử buồn cười: “Đệ không đồng ý cũng vô dụng.” Không đợi thằng bé mở miệng đã nói tiếp: “Bởi vì không đến lượt đệ không đồng ý. Bọn họ đều không qua được một ải của cữu phụ.”

Đại Bảo Bảo yên lòng, buông cánh tay Lâm Hàn ra: “Nương, sau này đừng ăn vận như thế này nữa.” Rồi cậu lại sợ Lâm Hàn không vui: “Ở nhà thì có thể, ở bên ngoài thì không thể.”

Sở Tu Viễn lấy làm vui sướng: “Phu nhân, đã nghe thấy chưa?”

Lâm Hàn lườm Sở Tu Viễn một cái, trông thấy cửa hàng hương liệu nàng liền đẩy cánh tay đang ở trên vai ra, rút một tay khác ra khỏi tay của Đại Bảo Bảo: “Ở bên ngoài chờ.”

Đại Bảo Bảo nhảy một bước đến bên cạnh Lâm Hàn: “Nương dùng tiền của con này.”

Hương liệu đến từ Tây Vực rất đắt, tiền trong hà bao của Đại Bảo Bảo đã bị cậu tiêu mất hơn nửa rồi, đến nỗi mà Lâm Hàn chọn ba loại hương liệu, mỗi loại lấy nửa cân, Đại Bảo Bảo cũng đều không mua nổi.

Vẫn là Lâm Hàn lấy tiền của mình ra, rồi lại thương lượng với chưởng quỹ bán rẻ hơn đôi chút, tiền của hai người mới gắng gượng đủ.

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng hương liệu, Đại Bảo Bảo bắt đầu xì xầm: “Nương ơi, đồ của nhà bọn họ đắt quá, sau này đừng đến nhà bọn họ mua nữa.”

Lâm Hàn nói thầm, rõ ràng là do trước đó con tiêu quá nhiều. Nhưng miệng lại bảo: “Nương nghe Đại Bảo Bảo, lại mua hương liệu nữa thì sẽ so giá ba nhà.”

Đại Bảo Bảo vô thức hỏi: “Tại sao không phải là hôm nay ạ?”

Lâm Hàn đáp: “Sắp đến trưa rồi.” rồi quay sang nói với ba đứa trẻ con đang đợi ở bên đường: “Có đói không?”

Thái tử nói đầu tiên: “Không đói ạ.”

Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, quay về hay là lại đi tiếp?

Ở bên cạnh có bốn đứa trẻ con nên Sở Tu Viễn muốn quay về.

Nhưng hiếm có khi hắn với Lâm Hàn ra ngoài một lần, quay về như thế Sở Tu Viễn lại không cam tâm: “Xem tiếp xem có gì muốn mua nữa không?”

Về đến nhà, bốn đứa trẻ con đi phân chia “chiến lợi phẩm” của chúng nó, Lâm Hàn dặn dò phòng bếp nương thịt dê xiên, sau đó lại kêu đầu bếp ngâm một ít gạo tẻ.

Thịt dê xiên nướng xong, Lâm Hàn bảo đầu bếp vớt gạo ra rồi rải ở dưới ánh mặt trời phơi nắng, rồi quay về chính viện ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lâm Hàn nhìn mấy đứa trẻ uống ít nước trà, trông coi bọn họ một chốc rồi bảo bọn họ đi ngủ trưa.

Sau ba nén hương, bốn đứa trẻ đang say giấc bị Lâm Hàn gọi dậy.

Thái tử dụi dụi mắt, nhìn thấy bên ngoài sáng chói cả mắt, bèn nằm ngả lên người Đại Bảo Bảo, định bụng đi ngủ lại một giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-264.html.]

Đại Bảo Bảo bị cậu đè tới tỉnh ngủ: “Sao huynh nặng thế.”

Lâm Hàn cười nói: “Hắn mập rồi. Dậy đá xúc cúc một lúc là không buồn ngủ nữa.”

Thái tử lật người lại nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, miệng lẩm bẩm rằng: “Cữu mẫu, để con ngủ thêm lúc nữa đi, chỉ ngủ một lúc thôi.”

Lâm Hàn mỗi tay kéo một đứa, túm hai thằng bé dậy: “Ta cũng muốn thế. Nhưng ban ngày mấy đứa ngủ nhiều thì ban đêm sẽ không ngủ được nữa, sáng mai đi học mà không có sức sống, con nói coi nếu để phụ hoàng con biết thì sẽ là khuyên con hay là không cho phép con ra ngoài nữa?”

Nhị hoàng tử nhỏ hơn Thái tử mấy tuổi, Thái tử cố gắng chơi cùng với nó, nhưng cũng không chơi cùng nổi. Cung nữ thái giám không dám nhốn nháo với Thái tử, vì vậy nên Thái tử ở trong cung rất cô quạnh, ngày nào cũng đều trông ngóng ngày nghỉ Mộc, trông ngóng ra ngoài chơi đùa với các biểu huynh đệ.

Lâm Hàn vừa thốt ra lời này, cơn gà gật của Thái tử bay sạch.

Lâm Hàn gọi Sở Dương và Sở Ngọc dậy: “Ra đằng trước đá xúc cúc một lúc cho tỉnh ngủ, ta làm đồ ăn ngon cho mấy đứa.”

Thái tử đi giày vào: “Đồ ăn ngon của nhà cữu mẫu con đều từng ăn hết rồi.”

Lâm Hàn cười đáp: “Đồ ăn mà con từng ăn là do đầu bếp nấu.”

Thái tử quay sang nói với Đại Bảo Bảo: “Nhà đệ có đồ ăn ngon mà sao đệ không nói với ta.”

Đại Bảo Bảo nhảy bình bịch hai cái tai chỗ, vừa rục rịch đôi chân vừa nói: “Nương của ta cũng chưa từng nấu cho ta bao giờ.”

Thái tử lấy làm hứng thú: “Cữu mẫu, là thịt hay là bánh ngọt thế?”

Lâm Hàn kéo Sở Dương và Sở Ngọc dậy: “Đều không phải! Là ngô nướng.”

Sở Ngọc ngồi dậy: “Ngô của nhà chúng ta vẫn chưa già ư?”

Lâm Hàn: “Vẫn còn mấy bắp non nữa. Mau đi đi.” Rồi đẩy Đại Bảo Bảo một cái.

Đại Bảo Bảo tay trái ôm xúc cúc, tay phải kéo Thái tử đi ra ngoài. Lâm Hàn sai nha hoàn đi hái một ít ngô trễ mùa, còn nàng đến phòng bếp rang gạo cho mấy đứa trẻ.

Bỏ một ít dầu vào trong nồi, đổ gạo đã ngâm rồi phơi nắng sạch nước vào trong, đảo một lúc, rồi Lâm Hàn đậy nắp nồi lên.

Hồng Lăng vẫn đứng ở bên cạnh Lâm Hàn phụ việc cho nàng, nghe thấy tiếng lách tách trong nồi, tim của Hồng Lăng thít chặt lại, sợ tới nỗi không dám thở mạnh, nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, liệu nồi có nổ mất hay không?”

Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Sẽ không đâu.”

Sau đó tiếng lách tách dần dần nhỏ lại cho đến khi mất hẳn.

Lâm Hàn mở nắp nồi ra, múc bỏng gạo trắng ra. Rồi lại ở trong phòng bếp đợi một lúc, sau đó Lâm Hàn bưng ngô nướng nóng hôi hổi mới ra lò và một thau bỏng gạo to tới chính viện.

Bốn đứa trẻ vẫn còn đang đá xúc cúc ở đằng trước, thế nên trong phòng chính chỉ có Sở Tu Viễn và Sở Mộc vừa mới đến.

Sở Mộc trông thấy Lâm Hàn bưng đĩa, Hồng Lăng bưng cái thau to, bèn đứng dậy bảo: “Thức ngon gì thế?”

Nhìn thấy là ngô nướng thì mắt sáng rực lên, vươn tay ra cầm.

Lâm Hàn quay người tránh đi, đặt lên trên bàn dài: “Không làm cho ngươi.”

Sở Mộc đi theo: “Vừa đủ bốn bắp, không có của ta thì là cho ai? Thúc phụ ư?” hắn ngó Sở Tu Viễn, ta đây mới thành thân có mấy ngày, mà đãi ngộ của thúc phụ đã cao lên rồi.

Sở Tu Viễn tức quá hóa cười, hỏi ngược lại: “Không được à?”

Sở Mộc: “Thà rằng ta tin cái này là của thẩm thẩm.”

Hồng Lăng đặt cái thau xuống, cười nói: “Là của Thái tử điện hạ.”

Sở Mộc nhớ ra rồi… đằng trước có bốn đứa trẻ con.

Sở Mộc bèn vươn tay về phía bỏng gạo: “Cái này vẫn có thể ăn được chứ?”

Lâm Hàn: “Có hơi nóng đấy.”

Vốn Sở Mộc muốn bốc một nắm nhưng nghe thế bén nhón một vài cái bỏ vào trong miệng: “Í, khá thơm đấy.”

Sau đó nói với Hồng Lăng đang chuẩn bị ra ngoài rằng: “Tạm thời đừng đi gọi chúng nó, đợi ta ăn xong hẵng đi.”

Hồng Lăng: “Ngài không sợ tiểu công tử liều mình với ngài sao?” không đợi hắn trả lời, Hồng Lăng đã đi gọi bốn đứa trẻ con tới ăn đồ ăn.

Cả bốn đứa trẻ đều đang thay răng, bao gồm cả Sở Dương mười ba tuổi, thế nên không thích gặm ngô.

Đại Bảo Bảo đưa một nửa của mình cho nương nó, tiểu Thái tử bèn đưa một nửa của cậu cho cữu phụ nó. Ăn ngô xong, hai huynh đệ bèn bốc một nắm bỏng gạo to bỏ vào trong miệng.

Sở Ngọc thấy thế bèn bẻ ngô thành hai nửa, đưa một nửa chưa ăn cho đường huynh Sở Mộc của nó.

Gặm hai ba miếng là ăn hết khúc ngô trong tay, Sở Ngọc cũng học theo hai đệ đệ bốc bỏng gạo.

Loading...