Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 268

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:37
Lượt xem: 63

Đại Bảo Bảo lại nghĩ: “Nữ tử nọ mà trước đó Mộc ca gặp gỡ, cha nàng ta Lục Thái Thường?”

Sở Ngọc: “Lục gia hủy bỏ hôn ước với nhà ta không phải là vì thê tử của Lục Thái Thường có điều bất mãn với Mộc ca mà là vì Lục Thái Thường bị nữ nhi của ông ấy làm loạn tới nỗi không thể không nghe bà ta. Nương chưa từng ồn ào cãi vã với cha bao giờ.”

Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ cẩn thận, đều là do cha không hiểu chuyện cãi vã ồn ào với nương nó.

Sau đó Đại Bảo Bảo không kiềm lòng được hỏi: “Nương sẽ không để trong lòng đâu, vậy sau này cha chọc nương tức giận thì có phải chúng ta cần giả vờ như không hay biết không?”

Sở Ngọc: “Tại sao lại phải giả vờ?”

Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ: “Cha nghe lời nương như thế thì cũng sẽ không thật sự bắt nạt nương đâu.”

Sở Ngọc: “Nương đâu là của mình cha.”

Đại Bảo Bảo đảo mắt: “Tiếp tục giậu đổ bìm leo à?”

Sở Dương vội vàng nói: “Ta không có giậu đổ bìm leo đâu nhé. Là ta giúp nương thôi.”

Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Ở đây đâu có người ngoài, giả vờ cái gì chứ. Đại ca, ta nói cho huynh hay, giả tạo như huynh mà đến Thái Học thì thật sự sẽ không có bạn đâu.”

Sở Dương quay sang nhìn Đại Bảo Bảo, ánh mắt u ám nhìn nó: “Giả tạo?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Cố ý chọc giận cha, còn đẩy lên người nương, không phải giả tạo thì là gì?” Không đợi đại ca cậu phản bác cậu nói: “Huynh có cần tỉ thí với ta không? Đại ca, chưa chắc ta đã thua đâu ó.”

Tay trái Sở Dương táng cho cậu một cái nhớ đời: “Ó cái đầu đệ!”

Đại Bảo Bảo không khỏi ôm chán: “Huynh… ta đi nói với nương.”

Sở Ngọc ung dung đáp: “Nếu ta đoán không sai thì có lẽ giờ này cha đang dỗ dành nương rồi, không sợ cha khinh đệ thì cứ đi đi.”

Chân Đại Bảo Bảo đã bước đi ra lại rụt lại, không nhịn được mà nhìn về phía đằng Đông: “Ngày xưa nương đều ở bên cạnh chúng ta, bắt đầu từ khi nào mà bám bên cha cả ngày vậy?”

Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Từ khi nương theo cha xuất chinh quay về nhỉ.”

Đại Bảo Bảo không khỏi nói: “Khi ấy không nên để nương đi.”

Sở Dương tiếp lời: “Tiếc là đệ cũng ngăn chẳng nổi.”

Đại Bảo Bảo quay sang nhìn nó, to giọng hỏi: “Huynh theo phe ai đấy hả?”

Sở Dương đang định nói cái gì cơ, ngẩng đầu đầu lên thì trông thấy cha nương đang từ phía Đông quay về: “Ta theo phe của nương.”

Đại Bảo Bảo đang định bảo đại ca cậu giả vờ giả vịt, nhưng thuận theo tầm mắt của đại ca cậu liền trông thấy cha và nương của cậu tay trong tay quay trở về, lập tức cậu cảm thấy mắt nhức nhối… nhức kinh khủng khiếp, do dự giây lát, cậu chạy đến lao vào tách hai cái tay đang nắm chặt ra.

Lâm Hàn giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy nó: “Luống cuống đi làm gì đấy?”

Đại Bảo Bảo ôm cánh tay của nương nó: “Không làm gì cả, chỉ là nhớ nương thôi.” Không đợi nàng mở miệng, cậu đã kéo Lâm Hàn đến phòng chính: “Có phải mới nãy nương tới nhà bếp hay không ạ?”

Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Kêu đầu bếp làm thêm một món Đại Bảo Bảo thích ăn, có vui không?”

Đại Bảo Bảo nghe lời nói kia của nhị ca cậu rồi nên khó lòng mà vui lên nổi, muốn nổi giận nhưng cũng không nổi giận nổi, ai kêu người suốt ngày bám lấy nương của cậu lại là cha cậu chứ, trên người cậu có một nửa dòng m.á.u của cha nó.

Đại Bảo Bảo thở dài trong lòng, cha thật đúng là một lão hồ ly. Cậu ngẩng đầu lên tươi cười: “Vui ạ. Nương ơi, bữa trưa ăn gì vậy?”

Lâm Hàn: “Thịt heo hầm miến, bánh chiên bột ngô, còn có thịt đùi gà mà con thích nhất nữa.”

Đại Bảo Bảo nghe thấy “đùi gà” thì thật sự vui sướng: “Không có món nương thích ăn ạ?”

Lâm Hàn cười đáp: “Món con thích ăn thì nương đều thích cả.”

Ngày xưa lời này có thể lừa được Đại Bảo Bảo nhưng Đại Bảo Bảo hôm nay đã không phải là Đại Bảo Bảo hôm qua nữa: “Tương tự như món cha thích ăn thì nương đều thích ăn ạ?”

Sở Tu Viễn đi đằng sau mẫu tử hai người, nghe thấy thế thì nhướng mày đáp: “Không sai. Nghe hiểu lời của nương con đấy.”

Bước chân của Đại Bảo Bảo khựng lại, cậu quay đầu trừng cha cậu rồi hừ một tiếng, sau đó đi rửa tay với nương của nó.

Ăn cơm xong, ai nấy đều về phòng mình nghỉ ngơi.

Ở trong một ngôi nhà cách phủ đại tướng quân khoảng chừng hơn trăm trượng, thường có tiếng cãi vã truyền ra, chốc chốc còn xen lẫn tiếng khóc tấm tức của nữ tử. Nếu lúc này Sở Mộc ở đấy, chắc chắn có thể nhận ra nơi đây chính là Lục gia mà hắn đã từng ghé thăm nhà.

Ngày hôm sau, giờ Ngọ hai khắc, Sở Tu Viễn mang cái thân đầy sự mỏi mệt trở về nhà, vừa ngồi xuống đã bưng chén trà trước mặt Lâm Hàn đi.

Đại Bảo Bảo đang định châm chọc cha cậu hai câu thì trông thấy vẻ mặt uể oải của cha nó, nên bèn nuốt lời lại.

Sở Dương vẫy tay với nó, ba huynh đệ lẳng lặng lủi ra ngoài.

Lâm Hàn lại rót cho hắn chén nước: “Xảy ra chuyện gì thế? Hung Nô lại tro tàn vực lửa ư?”

Sở Tu Viễn: “Không có liên quan tới Hung Nô.”

Lâm Hàn: “Trời này không có muỗi rồi, cũng không thể có nạn châu chấu được chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-268.html.]

Sở Tu Viễn lại uống một hớp nước, đáp: “Hàn vương mất rồi.”

Tay Lâm Hàn run bắn, suýt chút nữa đã ném ấm nước đi: “Đệ đệ của bệ bệ hạ ư? Sao lại đột ngột như thế?”

Sở Tu Viễn không biết nên nói như thế nào.

Lâm Hàn cho người hầu lui ra.

Sở Tu Viễn lại nhìn ngó bốn phía xung quanh, trong ba gian phòng chính chỉ có phu thê hai người họ, lúc này hắn mới mở miệng nói: “Chết ở trên người nữ nhân.”

“Khụ khụ!” Lâm Hàn cuống quýt quay mặt đi, sợ ho vào trong chén của hắn.

Sau đó nàng không kiềm lòng được hỏi: “Sao chàng biết?”

Sở Tu Viễn: “Y giả của phủ Hàn vương vốn là ngự y, bệ hạ phái tới. Gia quyến của Hàn vương muốn giấu cũng không giấu nổi. Chuyện này quá mất mặt, bệ hạ ghê tởm nên giao cho ta xử lý, bận mải từ giờ Tỵ đến vừa nãy mới trở về, cổ cũng cứng đờ rồi.” Nói xong hắn không khỏi đưa tay xoa nắn.

Thế nhưng viết quá nhiều công văn nên tay của Sở Tu Viễn cũng đau, xoa nắn được hai cái thì dứt khoát thu tay lại tiếp tục uống trà.

Lâm Hàn trông thấy thế bèn đi tới sau lưng hắn, dùng khuỷu tay ấn giúp vài cái, đến khi thịt trên bả vai của hắn mềm đi mới đổi sang dùng tay bóp: “Còn an táng theo lễ nghi của Hàn vương không?”

Sở Tu Viễn: “Chứ không thì có thể làm như thế nào được nữa. Hắn ta là đệ đệ ruột của bệ hạ, người đã c.h.ế.t rồi, bệ hạ còn níu giữ không buông thì bách tính chắc chắn sẽ cho rằng cái c.h.ế.t của hắn ta có dính líu tới bệ hạ.”

Lâm Hàn: “Chỉ có kẻ ngu muội đần độn mới nghĩ như thế. Hắn ta đã là chim trong lồng, cá trong chậu, phàm là người có chút đầu óc đều biết bệ hạ không cần thiết phải làm bẩn tay mình.”

Sở Tu Viễn cười nói: “Tuy nói là thế nhưng bệ hạ cũng không phải là thứ vật vàng trắng, ai nấy cũng đều yêu thích. Người hận y, ghen ghét đố kỵ y, cho dù biết chuyện này không có liên quan với bệ hạ thì cũng sẽ đẩy lên người y thôi.”

Lâm Hàn: “Thế nên chàng cũng không đề cập đến chuyện nuôi ong?”

Sở Tu Viễn quay đầu lại nhìn nàng một cách thâm sâu, để nàng tự hiểu được.

Tay Lâm Hàn dùng sức.

Sở Tu Viễn hít vào một hơi rồi kéo tay nàng.

Lâm Hàn vỗ một cái lên bả vai hắn, rồi ngồi xuống đối diện hắn, cách hắn xa xa ra một chút.

Sở Tu Viễn: “Ta cũng muốn, nhưng bị những chuyện khác làm cho quên béng mất. Sau đó nhớ ra thì bệ hạ đã đi rồi. Mà ta cũng không thể đi tìm bệ hạ tiếp được.”

Lâm Hàn: “Ngoài Hàn vương ra còn có chuyện khác nữa ư?”

Sở Tu Viễn suy nghĩ: “Ta có thể nói nhưng nàng không được cười trên nỗi đau của người khác.” Nói rồi hắn bưng chén nước lên.

Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến việc cười cợt hắn bao giờ, nhưng nghe hắn nói như thế, trái lại khiến nàng không kiềm lòng được mà thắc mắc: “Ai c.h.ế.t à?”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị sặc nước mà chết, hắn vội vàng đặt cái chén xuống lau miệng: “Đừng nói linh tinh.”

Lâm Hàn: “Ai bảo chàng lề mà lề mề.”

Sở Tu Viễn buông khăn lau mồ hôi xuống, không khỏi thở dài một hơi.

Lâm Hàn thấy thế thì càng tò mò: “Những người bạn tốt quen biết nhiều năm nọ của chàng bị bệ hạ trách mắng đến cùng à?”

Sở Tu Viễn: “Nàng không thể trông chờ người ta tốt hơn chút nào à?”

Lâm Hàn: “Người có thể khiến ta vui cười trên nỗi đau của kẻ đó thì ngoài bạn tốt của chàng ra thì còn có thể là ai được?” nói rồi nàng ngẫm nghĩ cẩn thận, quả thực không có.

Sở Tu Viễn nghe thấy thế thì không dám lề mề nữa, sợ rằng câu tiếp theo của nàng sẽ nguyền rủa cả nhà người ta mất: “Nữ nhi kia của Lục Thái Thường dạo gần đây đi xem mắt người khác, xem hết người này xem đến người khác, nhưng không vừa ý người nào, nhốn nháo ầm ĩ tới nỗi Lục Thái Thường ăn ngủ khó yên, sáng nay vừa gặp đã hỏi ta rằng chỗ ta còn có ai trẻ tuổi tài tú hay không. Ta lại chẳng phải…”

Lâm Hàn vội nói: “Đợi chút đã, cái người đã đính hôn với Sở Mộc vẫn chưa gả đi sao?”

Sở Tu Viễn bị hỏi thì ngẩn người: “Gả đi?”

Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Đã hơn một năm rồi, còn chưa gả đi ư?”

Sở Tu Viễn hiểu ra, Lâm Hàn lầm tưởng rằng cô nương Lục gia đã gả cho người ta từ lâu rồi: “Vẫn chưa. Lúc vừa mới hủy hôn với Sở Mộc, hình như có người muốn ngỏ chuyện cưới xin với nàng ta, nhưng không biết vì cớ gì mà lại không gặp. Nghe ý của Lục Thái Thường, dạo này không biết là sao mà cứ như trúng tà, chủ động mở miệng đòi đối tượng xem mắt. Kết quả…” rồi hắn không khỏi lắc đầu.

Lâm Hàn nói tiếp lời hắn: “Có Sở Mộc như châu như ngọc ở trước nên coi thường mắt cá sau này, có phải là hối hận cực kỳ rồi không?”

Sở Tu Viễn: “Cái thì thì lại không.”

Lâm Hàn: “Không phải là cứng miệng đấy chứ?”

Sở Tu Viễn không thích nói ai giỏi hơn ai, hôm nay nói nhiều như thế với Lâm Hàn cũng là bởi Lâm Hàn là thê tử của hắn, người thân mật nhất trần ai này: “Cái này thì ta không biết.”

Lâm Hàn thấy thế thì không khỏi nói: “Giả dối!”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Phu nhân, ta là phu quân của nàng đó.”

Lâm Hàn: “Khuỷu tay của ta không thể chĩa ra ngoài (*). Chẳng qua là ta nói lời thật mà thôi. Không hối hận thật mà Lục Thái Thường sẽ tìm chàng đấy? Ếch ba chân chẳng có, nam nhân hai chân hãy khó tìm.”

(*) Ý chỉ không thể theo phe ngoài như khuỷu tay chĩa ra ngoài mà nên cân nhắc lợi ích của bên trong.

(*) Ý chỉ không thể theo phe ngoài như khuỷu tay chĩa ra ngoài mà nên cân nhắc lợi ích của bên trong.

Loading...