Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:23
Lượt xem: 441
Lâm Hàn từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang cố làm ra vẻ, cười mà như không cười hỏi: “Tiểu Lâm phu nhân đây là làm cái gì vậy?”
“Bà ấy muốn gặp tướng quân phu nhân”
Người đi đường đi qua đi lại cũng dừng lại.
Lâm Hàn nói: “Chính là ta đây, nhưng ta không quen biết bà ấy.”
Tiếng khóc của Phương thị đột nhiên im bặt, quay đầu không dám tin mở to mắt.
“Bà ấy, bà ấy không phải là nương ngài sao?” Người qua đường một khắc trước còn đồng tình với Phương thị lập tức nghẹn họng, vậy sao bà ấy lại dám nói mình chính nhạc mẫu của Đại tướng quân chứ.
Lâm Hàn nghiêm trang nói: “Nương của ta là Lâm phu nhân, bà ta là thiếp của Lâm thừa tướng. Ta vẫn luôn ở trong viện nương, quanh năm suốt tháng chỉ có đến ngày lễ tết mới gặp được bà ta một lần, muốn giả vờ quen thuộc cũng không có cách nào giả vờ được.”
Nữ tử ngồi trên mặt đất, cũng chính là nương thân sinh của nguyên chủ Phương thị đột nhiên đứng dậy: “Ngươi ngươi…Ngươi làm ta quá thất vọng.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, liền lấy khăn tay lau nước mắt đọng trên khóe mắt: “Vi nương biết để ngươi gả cho Đại tướng quân là ủy khuất ngươi...”
“Ngươi cũng đừng nói nữa, càng nói bại lộ càng nhiều. Gả cho Đại tướng quân ta không hề thấy ủy khuất một chút nào cả.” Ánh mắt Lâm Hàn liếc thấy người vây xem càng lúc càng nhiều: “Nếu ta cảm thấy ủy khuất, hôm nay sẽ không dẫn mấy hài tử đi ra ngoài chơi.”
“Đúng rồi, ta ở chợ phía đông còn đụng phải muội muội thứ xuất kia của ta, nàng ta cực kỳ bất kính với ta cùng mấy hài tử của tướng quân, ta có quở trách nàng ta vài câu, nàng ta tức giận chạy về nhà. Di nương, không phải là ngươi tới thay muội muội kia của ta đòi lại công đạo chứ?”
Mọi người đồng loạt chuyển hướng Phương thị.
Vũ khí nước mắt bất khả chiến bại từ trước đến nay trở nên vô dụng, Phương thị trợn tròn mắt.
Lâm Hàn cũng không cho bà ta có cơ hội lấy lại tinh thần: “Nếu muốn ta nói thì muội muội kia của ta phải quản giáo lại cho tốt mới được. Mặc dù ta chỉ là kế thất của đại tướng quân nhưng cũng được Thái Thường đứng đầu cửu khanh tự mình đến hỏi.”
“Khoan hãy nói đến mặt mũi của Đại tướng quân, chỉ nói Thái Thường thôi thì muội muội cũng không nên trào phúng ta như vậy, nói gì mà đích trưởng nữ thì sao chứ, còn không phải là gả cho Đại tướng quân làm kế thất. Nếu đổi thành người khác thì đã thưởng cho nàng ta một bạt tai rồi.”
“Ngươi, ngươi…Mọi người đừng có nghe nàng ta nói bậy.” Phương thị vội vàng xoay về phía đám người: “Nàng ta không phải là đích nữ gì cả, là do ta sinh ra, là Lâm gia thứ xuất trưởng nữ. Nàng ta nói như vậy là không muốn nhận ta là nương này, cảm thấy ta là thiếp của tướng gia, làm cho nàng mất mặt.”
Mọi người lại dời tầm mắt về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn vui vẻ: “Có phải ngươi khóc quá lâu, nước mắt thấm hết cả vào trong đầu rồi không?”
Cách một cánh cửa, Thẩm Xích Tiêu quay đầu trở về sương phòng.
Khương Thuần Quân đưa tay bắt lấy hắn, làm gì thế?
Thẩm Xích Tiêu nói gần như không thành tiếng: “Người trong thiên hạ có thể bắt nạt được phu nhân, nếu không phải là ở trong cung không dễ đi ra ngoài thì chính là còn chưa sinh ra.” Hắn đẩy tay ra rồi quay về nghỉ ngơi.
“Ngươi…Sao bây giờ ngươi lại biến thành như vậy?” Phương thị đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân: “Gả cho đại tướng quân rồi ngay cả nương cũng không nhận, còn mắng vi nương là đầu úng nước nữa hả?”
Đám người vây xem lộ vẻ không đồng ý.
Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Các ngươi đã từng nghe nói Lâm thừa tướng có ba khuê nữ bao giờ chưa?”
“Lâm thừa tướng không phải chỉ có hai nữ nhi thôi sao? Lớn là phu nhân sinh, nhỏ là thiếp sinh.”
Có người lên tiếng.
Lâm Hàn: “Đúng thế. Vừa rồi ta có nhắc tới muội muội, bà ta không hề phản bác, chứng tỏ muội muội thứ xuất kia của ta còn đang ở trong khuê phòng kia kìa. Ta không phải trưởng nữ thì còn có thể là ai chứ?”
“Di nương, hoặc là ta không phải là nữ nhi Lâm gia. Các ngươi lo lắng hài tử nhà mình bị đại tướng quân hung danh khắc chết, dứt khoát từ trong tông tộc tìm một người thay đích trưởng nữ gả tới đây?”
Sắc mặt Phương thị chợt trở nên trắng bệch.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía bà ta theo đó thay đổi, ngay sau đó liền đánh giá Lâm Hàn, thấy ánh mắt cùng khuôn mặt cực kỳ giống Phương thị, trong lòng có suy đoán không thể tưởng tượng nổi.
“Các ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta chính là nữ nhi Lâm gia ta.” Phương thị cuống quít nói: “Tội khi quân là tội c.h.é.m đầu, cho chúng ta mượn lá gan cũng không dám lừa bệ hạ cùng đại tướng quân.”
Lâm Hàn cười tủm tỉm hỏi: “Vậy mà ngươi còn nói ta là thứ trưởng nữ Lâm gia sao? Ta sinh ra chưa từng nghe nói Lâm gia có thứ trưởng nữ, các ngươi đã từng nghe qua chưa?” Nàng quét mắt một vòng nhìn mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-27.html.]
Mọi người liên tục lắc đầu.
Lâm Hàn lần thứ hai chuyển hướng Phương thị: “Ta không nghĩ tới ngươi lại to gan như vậy, vì để đòi lại công đạo cho tiểu nữ nhi mà không tiếc mạo danh nương của ta. Di nương, ngươi thật sự khiến cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy.”
“Ngươi...” Phương thị chỉ vào Lâm Hàn, có lòng phản bác nhưng ngay cả một chữ cũng không dám nói ra, quả thực là sợ Lâm Hàn nói một câu, ta là thứ trưởng nữ Lâm gia, lúc sáu tuổi thuật sĩ xem tướng mạo cho ta, mệnh trung mang sát, khắc phụ khắc mẫu liên lụy đến người nhà. Lâm thừa tướng ghen tị đại tướng quân là vạn hộ Hầu, liền ép ta gả tới đây mưu toan khắc c.h.ế.t đại tướng quân vân vân.
Lâm Hàn thấy bà ta nghẹn đến đỏ mặt, không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy không có ý nghĩa.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần cùng Phương thị lải nhải một hai canh giờ, không nghĩ tới chỉ cầm một chút nhược điểm là có thể đánh lui bà ta, tựa như một quyền đánh vào bịch bông: “Di nương có ý đồ thay thế nương ta trở thành Lâm phu nhân, việc này lát nữa rồi nói. Trước tiên chúng ta nói chuyện ta quở trách muội muội thứ xuất kia đến khóc lóc chạy đi, ngươi muốn kết quả như thế nào? Là muốn mắng ta khóc, hay là cho ta một bạt tai?”
Phương thị là muốn Lâm Hàn trở về quỳ xuống châm trà cho Lâm Trường Quân nhận sai, xin lỗi Lâm Vũ.
Nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Ta thấy ngươi là phu nhân của Đại tướng quân, khuê nữ của bà ta bất kính với ngươi, ngươi quở trách nàng ta vài câu là nàng ta đáng bị như vậy.” Một trong những người qua đường vây xem lên tiếng: “Nếu ta mà là bà ta thì không cần nói gì hết, nhanh chóng trở về dạy bảo lại khuê nữ mình cho tốt là được. Bằng không đụng phải quý nhân khác, không c.h.ế.t cũng phải lột da.”
Lâm Hàn: “Vô dụng. Thứ muội ta cảm thấy cha nàng là thừa tướng đương triều, đích tỷ là phu nhân của Đại tướng quân, thiên hạ này ngoại trừ người của hoàng thất ra thì mọi người đều phải kính nàng ta.”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phương thị thập phần quỷ dị, ngày thường ngươi cứ dạy hài tử như vậy sao.
Phương thị thấy Lâm Hàn cười tủm tỉm, nhưng ý cười chỉ hiện ở bên ngoài, phảng phất như đang nói, nếu không cút đi thì ta sẽ nói ra hết toàn bộ những chuyện các ngươi đã làm. Phương thị không khỏi cắn răng, chỉ vào Lâm Hàn: Ngươi chờ đấy!” Nói xong bà ta gạt đám người ra, dẫn hai nha hoàn rời đi.
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu quay vào, thật sự là sống dễ chịu lâu ngày nên quên hết tất cả.
Người qua đường theo bản năng nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy một bức tường, không còn thấy bóng dáng Lâm Hàn đâu nữa.
Gã sai vặt gác cổng theo tầm mắt của bọn họ thoáng nhìn thấy vách tường làm bình phong ở cổng. Lúc trước hắn khó có thể lý giải vì sao đương gia chủ mẫu lại muốn làm tường chắn ở giữa đường, hiện giờ xem như hoàn toàn hiểu được.
Sau đó hắn liền khoe khoang với mấy gia đinh phát hiện mới nhất của hắn.
Lâm Hàn trở lại hậu viện, đám người Hồng Lăng đuổi theo. Lâm Hàn ngồi xuống, Hồng Ngẫu vội vàng châm trà: “Phu nhân, nương ngài trở về có thể mời đích mẫu của ngài đến không?”
“Còn tới nữa sao?” Hai huynh đệ Sở Dương cùng Sở Ngọc chạy đến chủ viện, hai miệng đồng thanh nói.
Lâm Hàn: “Không đâu. Đích mẫu của ta với bà ta không hợp nhau, sẽ chỉ ngồi xem kịch vui thôi.”
Hai huynh đệ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhìn hai đứa bị người ta dọa cho kìa.” Lâm Hàn buồn cười không thể chịu nổi.
Tiểu Sở Dương không khỏi nói: “Ngài cũng đừng có cười sớm thế. Ở nhà chúng ta thì bà ta không dám bắt nạt ngài, nhưng chờ đến khi ngài về nhà mẹ đẻ thì phải nghe lời bà ta thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay nương thắng nhưng cũng chỉ là thắng lợi nhất thời. Chúng ta phải, phải...” Tiểu Sở Ngọc quay sang nhìn đại ca mình: “Phải làm cái gì nhỉ, cha có nói ấy.”
Đại công tử tiếp lời: “Phải thừa thắng truy kích, nhất lao vĩnh dật.”
“Ai nói với con là ta phải về nhà mẹ đẻ?” Lâm Hàn nhướng mày.
Hai hài tử há to miệng, đồng thanh hỏi: “Không về sao?!”
“Nếu như về thì cũng phải đi cùng với cha con. Có cha con ở đó, ngay cả Hoàng hậu cô mẫu của các con cũng không dám bắt nạt ta.” Lâm Hàn nói.
Tiểu Sở Ngọc vội vàng nói: “Cô mẫu không bắt nạt người khác. Cô mẫu là người dịu dàng nhất.”
“Ta biết, ta chỉ là ví dụ.” Lâm Hàn nhìn về phía hai người bọn họ: “Còn có gì phải lo lắng nữa không?”
Hai tiểu hài tử lắc đầu, tay trong tay trở về tây sương phòng.
“Phu nhân, ngài nói ngài là đích trưởng nữ, nếu lời này truyền đến tai Lâm phu nhân, nói không chừng bà ta thật sự sẽ tới tìm ngài.” Đám người Hồng Lăng lo lắng cho Lâm Hàn, lúc trước vẫn luôn ở phía sau cửa nhìn chằm chằm.
Lâm Hàn ngẫm lại thấy khả năng này không lớn. Người Lâm gia dám hết lần này đến lần khác gây phiền phức cho nàng, ngoại trừ bởi vì Lâm Trường Quân quyền cao chức trọng ra thì còn là cho rằng nàng sắp chết, không cần phải sợ.