Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 273

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:47
Lượt xem: 74

Tôn Phinh Đình lo rằng nói ra thì lại ra kết quả khác so với mong muốn nên không khỏi thắc mắc: “Thẩm thẩm thật sự sẽ giúp ta sao?”

Lâm Hàn buồn cười: “Ta không giúp ngươi thì cũng không có khả năng giúp nương ngươi đâu. Nương của ngươi đối với ta mà nói chỉ là một người ngoài thôi.”

Tôn Phinh Đình nhớ đến lời cha nàng ấy từng nói, thẩm thẩm bên nhà chồng của nàng là nữ trung hào kiệt, trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói ra: “Hôm qua nương ta nói tầm khoảng giờ Tỵ hai khắc hôm nay sẽ đến. Thẩm thẩm, ta muốn làm phiền người sai Hồng Lăng đi nói với nương ta là người tìm ta có việc, để nương ta hôm khác rồi tới.”

Lâm Hàn muốn hỏi tại sao thì phát hiện nàng ấy vẫn còn đang đứng bèn sai tiểu nha hoàn chuyển một chiếc ghế, sau đó hỏi Tôn Phinh Đình: “Nếu ta không hiểu sai, ngươi đang trốn nương ngươi à?”

Tôn Phinh Đình gật đầu liên tục: “Thẩm thẩm, nếu nương ta tìm tới, có thể làm phiền người nói là buổi trưa ta dùng cơm ở nhà người được không?”

Lâm Hàn: “Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi chớ vui mừng quá sớm, ta hỏi ngươi, tại sao lại trốn nương ngươi?”

Tôn Phinh Đình há miệng đáp: “Có thể không nói không?”

Thái độ Lâm Hàn kiên quyết: “Không được!”

Tôn Phinh Đình không khỏi mím môi lại, vẻ mặt khó xử.

Sở Dương thấy thế thì không nhịn được nói: “Nương, thôi đừng để tẩu tẩu nói nữa.”

Lâm Hàn mặc kệ Sở Dương, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Phinh Đình, đợi nàng ấy mở miệng.

Tôn Phinh Đình thật sự không muốn nói.

Lâm Hàn nhắc nhở nàng ấy: “Nương của ngươi sắp đến rồi.”

Tôn Phinh Đình vội vàng nhìn ra bên ngoài, bên kia bức bình phong không có ai cả, nàng ấy thở phào một hơi: “Ta nói, thẩm thẩm. Hôm mùng một, ta ở trong nhà cắn hạt dưa, chính là cái loại không thêm bất kỳ hương liệu nào mà người cho ta đó. Nương ta nói ăn nhiều sẽ nóng trong, con sinh ra mặt cũng sẽ đỏ. Ta tưởng là thật nên sau đó đổi sang ăn hạt óc chó. Thẩm thẩm từng nói hạt óc chó bổ não. Nhưng nương ta nói hạt óc chó cũng không thể ăn. Mấy hôm trước ta muốn ăn đồ cay, nương ta nói chua nam cay nữ, nói rằng ta muốn sinh nữ tử. Khi ấy ta trả lời một câu rằng hầu gia nói con trai hay con gái đều được. Nhưng nương ta cứ nói hầu gia sợ ta nghĩ nhiều nên an ủi ta thôi, nam nhân đều thích con trai cả. Sau đó liền sai đầu bếp nấu món cá dưa chua cho ta.”

“Ta ngửi thấy mùi cá tanh thì buồn nôn, nương ta lại nói, ta bây giờ là một người ăn hai người bổ, khó chịu cũng phải ăn. Ta nói ăn nữa thì sẽ nôn mất, nương ta lại bảo, nôn rồi lại ăn tiếp. Thẩm thẩm, người nói coi có phải nương ta quá đáng quá không?”

Không phải là quá đáng mà là cực kỳ quá đáng.

Lâm Hàn không khỏi thấy vui mừng, cái người mang thai không phải là nàng.

Sau đó Lâm Hàn hỏi: “Không chỉ là những điều này đó chứ?”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng thế. Vậy mà hôm qua nương ta còn mang tới một hộp thức ăn, nói rằng bảo đảm ta sẽ sinh con trai. Thẩm thẩm người từng nói, sinh con trai hay con gái còn phải xem ý trời, nhưng nương ta cứ nói người ắt thắng trời. Hôm qua nhân lúc bà ấy không chú ý, ta đã bảo Hoàng Kỳ vứt đi một nửa, nương ta cứ tưởng ta ăn hết rồi nên nói hôm nay còn tới nữa. Thẩm thẩm, nương ta cứ như thế, ta sắp phát điên mất rồi.”

Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Vậy thì đừng để nương của tẩu đến.”

Tôn Phinh Đình: “Ta nói rồi, nhưng nương ta nói bà ấy rỗi việc. Thẩm thẩm ơi, khi đó người không nên để nương ta mở quán ăn, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh để quản ta.”

Lâm Hàn buồn cười: “Đừng nói lời ngốc nghếch, nương ngươi cũng vì tốt cho ngươi thôi.”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Ta biết chứ, nhưng cái tốt của bà ấy ta không chịu được.” nói rồi trong lòng nàng ấy bỗng dưng rúng động: “Thẩm thẩm, không phải người cảm thấy nương của ta…”

Lâm Hàn cắt ngang lời nàng ấy: “Ta còn chưa nói xong. Ta nói nương ngươi cũng là có lòng tốt, chứ không đồng nghĩa với việc ta tán đồng cách làm này của bà ấy.”

Tôn Phinh Đình thở phào một hơi: “Thẩm thẩm người không biết đấy thôi, nếu chỉ là những việc này thì ta cũng sẽ không đến tìm người đâu. Hôm qua ta bị những thứ đồ mà nương ta mang tới xông đến nỗi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí thì nương ta cũng nói không được, bảo rằng sinh bệnh rồi sẽ không tốt cho con.”

Hàng mày Lâm Hàn hơi nhíu lại: “Nương ngươi thật sự nói như thế ư?”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Thẩm thẩm không tin thì có thể hỏi nương ta, nếu ta có nửa câu dối trá thì thẩm thẩm có thể cùng quản ta với nương ta.”

Lâm Hàn thấy nàng ấy nói đến mức này thì cũng khó mà nghi ngờ nàng ấy được: “Ngươi nào phải dưỡng thai mà hoàn toàn là ngồi tù.”

Mắt Tôn Phinh Đình sáng lên: “Thẩm thẩm, ta chỉ nói như thế thôi. Nhưng nương ta nói nhẫn nhịn một chút là qua. Năm sáu tháng trời, làm sao ta nhịn được.”

Sở Dương không khỏi thắc mắc: “Mộc ca đâu?”

Lúc này Lâm Hàn mới nghĩ đến Tôn Phinh Đình vẫn luôn nói về nương nàng ấy, Sở Mộc thì mất tăm.

Lâm Hàn cũng không kiềm lòng được hỏi: “Sở Mộc đâu?”

Tôn Phinh Đình lo Lâm Hàn lại đòi c.h.é.m Sở Mộc nên lần này không dám do dự: “Hầu gia muốn ngăn cản nương ta nhưng nương của ta nói hầu gia không biết gì cả, còn muốn ta và hầu gia chia phòng ở, nói là sợ trong đêm hầu gia đụng phải bụng của ta. Hầu gia bèn, bèn…”

Lâm Hàn nói thay nàng ấy: “Mặc kệ ngươi, để nương ngươi hành xác?”

Tôn Phinh Đình ra sức gật đầu: “Thẩm thẩm, chỉ có người ra mặt thì nương của ta mới có thể bớt bớt lại thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-273.html.]

Lâm Hàn nghe thấy hai chữ “bớt bớt” thì chỉ buồn cười: “Ngươi ngồi xuống trước đã, sau đó nương ngươi đến thì ta nói với bà ấy.”

Đại Bảo Bảo không khỏi thắc mắc: “Nương muốn nói như thế nào ạ?”

Không chờ Lâm Hàn trả lời, Đại Bảo Bảo lại nói: “Con cảm thấy nương của tẩu tẩu sẽ không nghe lời nương nói đâu.”

Tôn Phinh Đình nghe thế thì không nhịn được nói: “Ta cũng cảm thấy là không. Thẩm thẩm, nương của ta còn nói người chưa từng sinh con nên chẳng hiểu cái gì cả.”

Hô hấp của Lâm Hàn nghẽn lại, muốn nhắc nhở nàng ấy rằng, câu này không cần thiết phải nói ra đâu.

Thấy Tôn Phinh Đình vốn không hề nhận ra bản thân đang nói cái gì, Lâm Hàn bèn dứt khoát nói: “Ta không nói chuyện sinh con đẻ cái với bà ấy.”

Tôn Phinh Đình vội hỏi: “Vậy thì nói cái gì?”

Lâm Hàn muốn trả lời thì trông thấy một tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào, nhìn kỹ thì chính là nha hoàn Đào Hoa của Tôn Phinh Đình: “Nương của ngươi đến rồi.”

Tôn Phinh Đình đứng phắt dậy, quay người lại thì trông thấy Đào Hoa, bèn vội vàng hỏi: “Có phải nương ta đến rồi không?”

Đào Hoa bước gần lại một chút đáp: “Thưa phải. Phu nhân hỏi người đi đâu rồi. Ta nói ở bên này thì phu nhân nói trời lạnh như thế chớ đi lung tung, bảo cô nương người quay về.”

Tôn Phinh Đình vội quay sang nhìn Lâm Hàn, thẩm thẩm, người đã nghe cả rối đó.

Lâm Hàn: “Đào Hoa, quay về nói với bà thông gia rằng trưa hôm nay cô nương nhà các ngươi sẽ ăn cơm ở chỗ ta. Nếu bà ấy muốn đến thì cũng có thể cùng đến.”

Tôn Phinh Đình cuống quýt lắc đầu, liên tục nháy mắt ra hiệu với Lâm Hàn, không được, không được!

Lâm Hàn nói tiếp: “Nhớ nhắc nhở bà thông gia đến sớm sủa một chút, đại tướng quân sắp hạ triều rồi. Một khi đại tướng quân quay về, bọn ta sẽ dùng cơm.”

Đào Hoa không khỏi nhìn Tôn Phinh Đình.

Lâm Hàn lạnh giọng nói: “Lời ta nói khó sai bảo ư?!”

Đào hoa rùng mình một cái, vội vàng quay về.

Lâm Hàn chỉ vào cái ghế chỗ bên Tôn Phinh Đình: “Ngồi xuống! Chuyện lớn một chút là căng thẳng tới nỗi thay đổi cả sắc mặt.”

Tôn Phinh Đình nói thầm, nếu như là nương của người thì người còn căng thẳng hơn cả ta.

Thế nhưng cho Tôn Phinh Đình mượn gan thì nàng ấy cũng không dám thốt lời này ra.

Có điều Tôn Phinh Đình cũng không có thời gian để quan tâm những điều này: “Thẩm thẩm, nếu như nương của ta tới đây thật, vậy vậy… phải làm sao mới được.”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Yên tâm, nương ngươi sẽ không tới đâu.”

Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Tại sao nương lại chắc mẩm thế?”

Tôn Phinh Đình không thể không vểnh tai lên.

Lâm Hàn cũng không thừa nước đục thả câu mà nói với Tôn Phinh Đình rằng: “Nương ngươi sợ đại tướng quân. Không tin thì đợi mà xem.”

Sau đó sai nha hoàn cầm mấy cái đĩa lên, đổ khoai lang và hạt dẻ ra rồi kêu Tôn Phinh Đình theo nàng quay vào phòng. Tôn Phinh Đình đi một bước thì ngoái đầu ba lần, sợ nương nàng ấy đột nhiên xuất hiện.

Mãi cho đến khi nàng ấy ăn hết nửa củ khoai lang và một nắm hạt dẻ, nương nàng ấy vẫn không xuất hiện, thì trái tim đang treo của Tôn Phinh Đình mới yên lòng lại.

Uống một ít nước đun sôi, Tôn Phinh Đình hỏi Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, ngày mai ta còn có thể đến không?”

Lâm Hàn lấy làm vui: “Ta nói không được thì Sở Mộc còn không thể náo loạn đến trước bệ hạ ư? Muốn đến thì cứ đến, không cần đặc biệt hỏi ta làm gì, đâu có phải người lạ nào khác.”

Sở Dương không khỏi gật đầu: “Đúng, tẩu tẩu, nương của tẩu ngày mai còn đến nữa thì tỷ đừng đợi bà ấy ngồi xuống, bà ấy vừa vào cửa thì tỷ ra ngoài, nói, nói…” cậu quay sang hỏi Lâm Hàn: “Nương, nói như thế nào ạ?”

Lâm Hàn: “Cứ nói ta kể chuyện cho đứa trẻ trong bụng ngươi.”

Tôn Phinh Đình kinh ngạc “hả” một tiếng.

Lâm Hàn giải thích cho nàng ấy nghe: “Thai giáo.”

Tôn Phinh Đình nhìn bụng dưới rồi không khỏi thắc mắc: “Nhỏ như thế cũng có thể nghe hiểu sao?”

Lâm Hàn: “Có thể nghe hiểu được hay không không quan trọng, có thể đuổi nương ngươi đi là được. Đúng rồi, nương ngươi có biết chữ không?”

Tôn Phinh Đình nghĩ một thoáng: “Không nhiều.”

Loading...