Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 286

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:24
Lượt xem: 80

Hoàng đế Thương Diệu bất lực lắc đầu, quay sang hỏi Thái tử xuống sau: “Dịch Nhi, chuyện này con thấy thế nào?”

Thái tử mười bốn tuổi y như ông cụ non, nghiêm túc suy xét giây lát, rồi nhìn cháu trai của thừa tướng nói: “Ngươi nói xấu cữu mẫu của cô, Đại Bảo Bảo đánh ngươi, cả hai người đều không đúng. Đại Bảo Bảo không cho cho cữu mẫu tới nhà người lý luận thì ngươi cũng không nên để tổ mẫu của ngươi đến tìm cữu mẫu của cô.”

Phu nhân thừa tướng không kiềm lòng được nhắc nhở Thái tử: “Bọn họ hai đánh một!”

Thái tử liếc nhìn mặt của Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo cũng có vết thương. Nếu vết thương trên người hắn Đại Bảo Bảo chia làm hai phần, một phần đền cho vết thương của Đại Bảo Bảo, một phần tính cho việc ngươi bôi nhọ cữu mẫu của cô, hai người các ngươi vẫn bằng nhau.” Nói rồi nó quay sang nhìn phụ hoàng nó.

Thương Diệu khẽ gật đầu, tỏ ý ra hiệu nó có thể tiếp tục.

Thái tử nói: “Theo cô thấy các ngươi đều là học trò của Thái Học, chuyện phát sinh ở Thái Học thì phải giải quyết ở Thái Học, không nên kéo trưởng bối người nhà vào.” Rồi nó nhìn phu nhân thừa tướng bảo: “Bà cảm thấy thế nào?”

Phu nhân thừa tướng do dự đáp: “Thái tử điện hạ đã nói như thế rồi, thiếp thân không dám có dị nghị.”

Thái tử: “Bà có thể có. Càng tranh luận thì càng rõ ràng. Bà còn có gì bất mãn thì đều có thể trực tiếp nói ra, cữu phụ của ta là quân tử sẽ không lén lút đàn áp phục thù các người đâu. Có điều, nếu bà còn lăn tăn việc hai đánh một thì không nên đâu.”

“Hai bọn họ đều nhỏ hơn cháu trai của bà, người gây sự trước còn là cháu trai của bà. Cô còn có một cách, để cháu trai bà luyện võ cho tốt, rồi về sau đánh Đại Bảo Bảo và Nhị Bảo sợ c.h.ế.t khiếp, cô tin cữu phụ và cữu mẫu cũng sẽ không tìm các ngươi đòi lời giải thích đâu. Mà trái lại sẽ cảm thấy bọn họ tài không bằng người, đáng bị đánh.”

Hoàng đế Thương Diệu lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Sắc mặt của phu nhân thừa tướng đen sì.

Thế nhưng Thái tử vẫn chưa nói xong: “Các ngươi chỉ biết cữu mẫu của cô không sinh được con, há không biết khoai môn, khoai lang và bông vải đều là cữu mẫu của cô trồng ra sao? Hai năm gần đây trong phạm vi trăm dặm kinh sư cũng không hề xuất hiện người c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét nữa, ấy chính là công lao của cữu mẫu của cô. Việc này không hữu ích được như chuyện sinh dăm chục đứa con ư?”

Phu nhân thừa tướng và cháu trai của bà ta đều lộ ra biểu cảm khó tin.

Đại Bảo Bảo thấy tuyệt vời, không kiềm lòng được bảo: “Cả bà cả cháu đều dốt đặc!”

Suýt nữa Hoàng đế Thương Diệu bị sặc, vội vàng quay mặt đi nuốt nước bọt.

Sở Tu Viễn kéo thằng bé ra sau người, quay đầu lườm nó một cái, con nói ít hai câu cho ta nhờ!

Đại Bảo Bảo không phục, hếch cằm lên, vẻ mặt nó bướng bỉnh.

Phu nhân thừa tướng còn đang ở đây, Sở Tu Viễn không rảnh trị nó, thế nên Sở Tu Viễn quyết định đuổi người đi, bèn nói với phu nhân thừa tướng rằng: “Sắc trời đã muộn, các người không còn chuyện gì nữa thì về đi.”

Phu nhân thừa tướng không cam tâm, thế nhưng Thái tử đã nói đến nước này rồi, không cam tâm cũng đâu có tác dụng gì.

Lúc đến thì cuồn cuộn khí thế, khi về xám xịt ỉu xìu.

Người gác cổng thủ ở bên cạnh Lâm Hàn trông thấy cảnh này thì không khỏi bĩu môi, toan tính cái gì chứ.

Toan rằng bà ta chiếm được lý lẽ, cũng lầm tưởng rằng Lâm Hàn cần mặt mũi nên nhất định sẽ đánh Đại Bảo Bảo một trận à.

Không ngờ được rằng Lâm Hàn còn bao che con cái hơn bà ta… con mình mình đánh thì được, chứ người khác nói một câu thôi cũng không được.

Lâm Hàn suy nghĩ đến chuyện này có lẽ thừa tướng không biết rõ, Sở Tu Viễn lại là quan cùng triều với thừa tướng, nhìn bọn họ đi nàng cũng không gọi người lại để tiếp tục cãi vã với bọn họ nữa.

Sau đó Lâm Hàn hỏi Thái tử: “Trời đã sắp tối rồi, sao con lại đến?”

Thái tử đáp thành thật: “Con theo phụ hoàng đến vườn Phù Dung một chuyến, đến đây thì nhớ ra ngày đầu Đại Bảo Bảo đi học, sợ nó khóc đòi tìm cữu mẫu nên theo phụ hoàng tới đây xem sao. Không ngờ là…” nó quay sang nói với Đại Bảo Bảo: “Đệ không những không nhớ nương mà còn học đánh nhau, đúng thật là chỉ có đệ.”

Đại Bảo Bảo đáp giòn tan: “Ta cũng không muốn mà. Hắn nói chuyện khó nghe quá.” Nói rồi nó quay sang bảo với Lâm Hàn: “Nương, lần sau hắn còn nói nương thì con vẫn đánh hắn.”

Lâm Hàn: “Qua chuyện này, cả đời hắn cũng không dám nói ta nữa đâu.”

Đại Bảo Bảo đưa mắt nhìn cả đám người đã đi xa: “Vậy thì con không so đo với hắn nữa.”

Thương Diệu rất ngạc nhiên, y không khỏi thắc mắc: “Đại Bảo Bảo trở nên rộng lượng như thế từ bao giờ vậy?”

Đại Bảo Bảo nghiêm túc suy nghĩ.

Thương Diệu thấy thế thì không hiểu sao lại buồn cười.

Qua một lúc lâu, Đại Bảo Bảo nghĩ ra rồi nói: “Nương của ta nói bọn ta đến Thái Học tức là đã lớn rồi, mỗi câu mỗi chữ đều đại diện cho Sở gia. Bọn ta không biết phải trái đúng sai, người ta sẽ cảm thấy là lỗi của cha nương ta, không biết dạy dỗ con cái. Bệ hạ chưa từng nghe bao giờ sao?”

Đương nhiên Hoàng đế Thương Diệu từng nghe rồi, nhưng y không ngờ Đại Bảo Bảo hiểu: “Còn nữa không?”

Đại Bảo Bảo lại suy nghĩ: “Nương nói, Thái Học không phải là học đường của nhà bọn ta, bọn ta sinh sự gây chuyện thì cha và tổ phụ của bọn họ sẽ ngáng đường cha ta. Bọn ta không thể gây rắc rối cho cha được.” Bỗng nó nhớ tới tên tiểu tử đánh nhau với nó là cháu trai của thừa tướng: “Cha, liệu thừa tướng có gây trở ngại cho cha không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-286.html.]

Thương Diệu không đợi Sở Tu Viễn mở miệng đã nói: “Ông ta không dám.” Sau đó lại nói thêm một câu: “Đại Bảo Bảo trưởng thành thật rồi.”

Đại Bảo Bảo bất cằm, hừ một tiếng: “Đương nhiên, ta là học trò của Thái Học mà.” Rồi quay sang nói với Lâm Hàn: “Nương, con đói rồi, con muốn ăn đùi gà.”

Thương Diệu không khỏi thở dài một tiếng, rất muốn nhắc nhở Đại Bảo Bảo rằng con cái lớn rồi thì không thể nhốn nháo đòi ăn đùi gà được. Nhưng vừa nghĩ đến việc nó có thể nói ra những lời ấy, đối với nó mà nói đã là điều rất hiếm hoi, y bèn nuốt lời về, quay ra hỏi Thái tử: “Con có đói không?”

Thái tử vô thức hỏi: “Chúng ta ăn cơm ở nhà cữu phụ ạ?”

Ý của Hoàng đế là bọn họ sẽ hồi cung, nghe thế thì lại không muốn về nữa: “Tu Viễn, không để ý việc có thêm hai miệng ăn chứ?”

Sở Tu Viễn bật cười: “Bệ hạ nặng lời rồi.” Hắn nghiêng người: “Bệ hạ, mời vào. Phu nhân, dặn nhà bếp làm thêm vài món.”

Thương Diệu: “Món chay đơn giản là được.”

Lâm Hàn biết buổi tối Hoàng đế Thương Diệu ăn thanh đạm nên kêu đầu bếp làm thêm một món rau cải súp trứng, cải thảo nhúng giấm và trứng gà xào mộc nhĩ.

Thương Diệu thấy trứng gà xào mộc nhĩ thì tưởng là nhìn nhầm, y chỉ trứng vào: “Trong này là trứng gà hay là váng đậu phụ.”

Lâm Hàn: “Trứng gà.”

Thái tử nhìn cơm canh trước mặt, cũng có một đĩa trứng gà xào mộc nhĩ nhỏ, nên không khỏi thắc mắc: “Trứng gà có thể xào cùng với mộc nhĩ ư?”

Lâm Hàn: “Trứng gà có thể xào với mọi thứ.”

Hoàng đế Thương Diệu cười bảo: “Ngươi lợi hại như thế, phu quân của ngươi có biết không?”

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Vi thần không biết.”

Thương Diệu nói với Lâm Hàn: “Nghe thấy chưa?”

Lâm Hàn: “Hắn chỉ biết mỗi ăn, hắn còn biết gì nữa chứ.”

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn cố ý nói như thế, không những không tức giận mà còn rất phối hợp: “Phu nhân dạy phải. Vậy nàng nói cho bọn ta xem, trứng gà có thể xào với cái gì?”

Thái tử gắp một đũa mộc nhĩ, mùi vị không tệ nên cũng không khỏi muốn biết: “Đúng thế, cữu mẫu, có những gì ạ?”

Lâm Hàn nhớ lại sách dạy nấu ăn mà nàng đọc lúc buồn tẻ rảnh rỗi: “Thái bánh hấp to như ngón tay cái rồi bọc lớp trứng gà đánh bông sau đó cho vào chảo chiên lên, đã ăn bao giờ chưa?”

Thái tử lắc đầu.

Lâm Hàn lại nghĩ: “Đã từng ăn sủi cảo chiên trứng bao giờ chưa?”

Thái tử suy nghĩ: “Sủi cảo chiên bên trong có trứng thì từng ăn rồi.”

Lâm Hàn lại hỏi: “Trứng rán thì sao? Là trứng gà đánh tan rồi cho vào trong chảo dầu, rồi vớt ra ngay.”

Hoàng đế Thương Diệu không nhịn được nói: “Chưa.”

Lâm Hàn cười bảo: “Vậy ắt hẳn mọi người cũng chưa từng ăn nấm chiên trứng.”

Đại Bảo Bảo không khỏi bảo: “Nương, con cũng chưa ăn bao giờ, khi nào nương làm cho con thế?”

Lâm Hàn: “Đánh thêm một trận thì ta làm cho con.”

Đại Bảo Bảo kinh ngạc “hả” một tiếng: “Lại lại…” thấy ý cười dần dần biến mất trên mặt Lâm Hàn, nó lắp bắp hỏi: “Nương đang nói ngược sao?”

Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Con nói xem?”

Đại Bảo Bảo suy nghĩ: “Đúng thế. Nhưng con cảm thấy con không sai.”

Lâm Hàn: “Con bảo vệ nương, không sai. Nhưng con không nên để hắn biết là con.”

Sở Tu Viễn nghe thế thì vội vàng nói: “Phu nhân, ăn cơm trước đã.”

Thương Diệu mở miệng nói: “Tu Viễn, để phu nhân ngươi nói tiếp đi.”

Thái tử cũng không kiềm lòng được nói: “Cữu phụ, con cũng muốn biết đổi lại là cữu mẫu thì sẽ làm như thế nào.”

Lâm Hàn nhìn Đại Bảo Bảo, nói: “Con hoàn toàn có thể tìm một cái bao tải, rồi chụp lên đầu hắn và gã sai vặt của hắn, sau đó đánh bọn họ.”

Đại Bảo Bảo suy nghĩ cẩn thần: “Đúng ha. Sao con không nghĩ đến nhỉ? Hắn không nhìn thấy con, cũng không đánh được con, thì con sẽ không bị thương. Nương lợi hại quá, có cách gì hay nương phải dạy cả con nữa.”

Loading...