Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:31
Lượt xem: 74
Sở Tu Viễn im lặng thở dài.
Sở Mộc lập tức nhận ra vẫn còn chuyện gì đó: “Nghe nô bộc trong phủ ta nói, hôm qua vừa vặn đụng phải bệ hạ và điện hạ, Thừa tướng đang lo lắng cho con đường làm quan của tôn nhi nhà ông ta chưa bắt đầu đã chết non sao, hy vọng ngài có thể giúp tôn nhi của ông ta nói tốt vài câu trước mặt bệ hạ?”
Sở Tu Viễn không phải người thích ra mặt cho người khác, Lâm Hàn bèn hỏi: “Chàng đáp ứng rồi?”
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu.
Lâm Hàn yên tâm, nói: “Chàng mà đồng ý thật thì quan lộ của tôn nhi ông ta xem như toi rồi.”
Đại Bảo Bảo rất tò mò, hỏi Lâm Hàn: “Tại sao chứ?”
Lâm Hàn: “Chuyện đánh nhau này của con nói lớn thì cũng lớn, dù sao cũng vì ta mà ra. Ta là phu nhân của Đại tướng quân. Nhưng cũng có thể xem như chuyện nhỏ, con mới mười hai, nó mười sáu, còn chưa nhược quán, bệ hạ biết nó bị tổ mẫu chiều hư nên cũng sẽ không cho rằng nó đã hết thuốc chữa. Mấy năm sau bệ hạ quên việc này, nếu nó có tài văn chương xuất sắc hoặc võ công lợi hại, bệ hạ sẽ trọng dụng nó.”
Sở Ngọc mở miệng: “Thừa tướng không biết chuyện này sao?” Ông ta là Thừa tướng cơ mà.
Sở Mộc tiếp lời: “Quan tâm quá sẽ loạn. Nếu chuyện này xảy ra trên người kẻ khác, nếu phu nhân Thừa tướng biết kẻ đó tới tìm mẫu thân đệ, bà ta chắc chắn sẽ nói người nọ ăn nói hạ tiện, đáng bị đánh, còn có mặt mũi tìm tới cửa, quả thực không biết trời cao đất dày.”
Sở Tu Viễn: “Đúng vậy.” Lại nhìn mấy nhi tử: “Sau này các con gặp phải chuyện như vậy nhất quyết phải nhịn xuống, ngủ một đêm tỉnh lại mà vẫn thấy khó chịu thì mới nghĩ cách cũng không muộn.”
Sở Dương nói: “Đại Bảo Bảo nhớ kỹ là được.”
Đại Bảo Bảo đột nhiên nhìn đại ca nó: “Huynh có ý gì?” Trừng mắt hỏi.
Sở Dương: “Ý là đệ quá xúc động.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Huynh không kích động à, vậy sao không cản đệ?”
Sở Dương không chút suy nghĩ nói: “Đánh cũng đánh rồi, can ngăn có ý nghĩa gì không.”
Đại Bảo Bảo nghẹn họng.
Sở Tu Viễn thấy thế, nén cười nói: “Hai người các con đừng đ.â.m chọc lẫn nhau. Đại Bảo, hôm qua lúc nương hỏi con, chính con đã nói con không biết gì cả.”
Sở Dương xấu hổ cực kỳ.
Đại Bảo Bảo rất đắc ý, vẫn không buông tha đại huynh nhà nó: “Huynh nhớ kỹ lời cha nói chưa?”
Sở Dương trừng nó, lsji hỏi Sở Tu Viễn: “Cha, hôm nay tên kia không đi học, không phải vì chuyện này mà bị đuổi học chứ?”
Lâm Hàn nói: “Không thể nào đâu nhỉ?”
Sở Tu Viễn: “Sẽ không. Mấy lời phu nhân vừa nói ta cũng có nói với Thừa tướng, nếu không muốn tôn nhi nhà ông ta bị phí hoài thì ngày mai dù có trói cũng phải đưa nó tới Thái Học.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn đưa ba hài tử đến cổng Thái Học, một chiếc xe ngựa từ phía đối diện chạy tới, Lâm Hàn cảm thấy hình như đã từng gặp xa phu này ở đâu đó. Không đợi nàng giải được nghi hoặc trong lòng thì cửa xe ngựa đã mở ra, một lão giả khoảng chừng năm mươi từ trên bước xuống.
Lâm Hàn phát hiện nàng chưa từng gặp người này, bèn thu hồi tầm mắt, nhưng mà, đúng lúc này một thiếu niên từ trong xe ngựa chui ra.
Đại Bảo Bảo giành nói: “Bị cha thuyết phục rồi?!”
Thiếu niên không phải ai khác mà chính là tôn nhi của Thừa tướng.
Trước cổng Thái Học đông nghịt người, rộn ràng nhốn nháo như phố chợ, Thừa tướng và tôn nhi của ông ta không nghe rõ mấy lời Đại Bảo Bảo nói, nhưng lại trông thấy Lâm Hàn. Dù sao ngoài cổng Thái Học ngoài nàng ra thì tất cả đều là nam tử. Một nữ nhân như nàng thật sự rất hút mắt.
Thừa tướng có chút xấu hổ, như muốn lên tiếng chào hỏi Lâm Hàn nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng.
Lâm Hàn cũng nhớ ra xa phu kia chính là một trong những người theo phu nhân Thừa tướng đến phủ nhà bọn họ hôm trước, bèn quay đầu nói với Đại Bảo Bảo: “Hôm nay nương không đưa các con vào trong.”
Đại Bảo Bảo theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
Lâm Hàn: “Qua mấy hôm nữa là Tết Trung Thu, ta phải về dạy đầu bếp làm bánh trung thu.”
Đại Bảo Bảo vội nói: “Con không muốn ăn quá ngọt.”
Lâm Hàn cười sờ đầu nó: “Được!” Thật ra là sợ Thừa tướng khó xử nên mới tìm cớ trốn đi.
Nhưng nếu nàng không làm bánh cho Đại Bảo Bảo, sau này muốn tìm cớ gạt nó sẽ càng khó hơn.
Lâm Hàn trở về phủ lập tức vào không gian tìm hướng dẫn làm bánh lột da. Thứ bánh đó cũng không quá ngọt, còn có chút vị mặn, vừa vặn bánh cũng có hình tròn, có thể lừa gạt Đại Bảo Bảo, nói đó là món bánh trung thu do nàng nghĩ ra.
Chạng vạng, Đại Bảo Bảo về đến nhà vui vẻ ăn “bánh trung thu” ngàn lớp. Vốn dĩ còn muốn kể cho Lâm Hàn nghe chuyện của tôn nhi Thừa tướng nhưng vì đồ ăn quá ngon, nó đã quên mất chuyện đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-289.html.]
Nếu Đại Bảo Bảo bị tủi thân hoặc bị trách oan, nó sẽ nhớ thật lâu, như chuyện xảy ra với tôn tử Thừa tướng, nó không làm gì sai nên rất mau quên, không thèm nhớ tới nữa.
Tháng năm năm sau, khuê nữ nhà Sở Mộc đã có thể tự đi tìm đám thúc thúc chơi cùng, Đại Bảo Bảo mới nhớ tới trong Thái Học còn có một “địch nhân”.
Vì khi đó nó đã nghe đồng học kháo nhau rằng, tôn nhi Thừa tướng bỏ văn tòng quân.
Mùng năm tháng năm, Thái Học nghỉ Tết Đoan Ngọ, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng không ra ngoài tìm đồng học chơi, nhìn thấy Đại Bảo Bảo giống cái đuôi nhỏ đi theo Lâm Hàn đến nhà bếp, hai huynh đệ do dự một lúc cũng đi theo.
Đại Bảo Bảo nghe được tiếng bước chân, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hai người bọn họ, không nhịn được hỏi: “Hai huynh tới làm gì?”
Sở Dương: “Đệ tới làm cái gì thì bọn ta làm cái đó.”
Đại Bảo Bảo nói: “Đệ giúp nương gói bánh chưng.”
Sở Ngọc rất muốn cười: “Trong phủ nhiều người như vậy, cần đệ ra tay sao? Thật ra là muốn đầu bếp gói thật nhiều thứ đệ thích ăn vào trong bánh đúng không.”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Huynh cho rằng đệ là huynh sao? Đệ đã trưởng thành rồi đó.”
Sở Ngọc lười đôi co với nó, quay sang Lâm Hàn: “Nương, có phải nó nói với nương gói bánh thì dùng ít gạo nếp một chút, bỏ thêm nhiều thịt vào có đúng không?”
Lâm Hàn cười lắc đầu.
Đại Bảo Bảo thấy thế, hất cằm nhìn nhị ca nó, thiếu điều không nói nó lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Sở Ngọc kinh ngạc: “Không phải?”
Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Đại Bảo Bảo muốn cùng ta luận bàn, ta nói hiện tại không rảnh, phải đến nhà bếp trong chừng. Đại Bảo Bảo cho rằng ta muốn gói bánh chưng cho nên mới muốn giúp ta gói.”
Đại Bảo Bảo nói: “Không phải sao?”
Lâm Hàn: “Như nhị ca con nói đó, trong phủ nhiều người như vậy, sao ta phải tự làm. Tối qua cha con có hơi khát nước, lại ngại nước ấm phỏng miệng nên đã rót một bát nước lạnh thật to, nửa đêm tỉnh giấc nhiều lần, ta sai nhà bếp luộc mấy quả trứng gà, lại nấu một ít cháo trắng cho cha con dưỡng dạ dày.”
Đại Bảo Bảo bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách sáng nay mặt cha tái xanh, ăn cơm xong là đi ngủ. Con còn tưởng đêm qua cha đi ăn trộm.”
Lâm Hàn vỗ nhẹ vào ót nó: “Sao lại nói cha như thế. Bây giờ đã biết rồi thì tới tiền viện chờ ta đi, lát nữa ta qua đó.”
Đại Bảo Bảo đáp một tiếng được, lại nói: “Con đi lấy kiếm cho nương.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, nó đã chạy tới thư phòng của cha, vì thanh bảo kiếm Thương Diệu ban cho Lâm Hàn nằm ở thư phòng.
Sở Dương nhìn bóng dáng đã chạy xa của nó, không nhịn được hỏi: “Sáng nay nó cũng ăn giống bọn con mà.”
Lâm Hàn vui vẻ: “Nó không ăn tới mức mụ mẫm đâu. Đại Bảo Bảo muốn luận bàn với ta là vì nó nghe người ta nói tôn nhi của Thừa tướng bỏ văn tòng quân, nó lo qua hai năm nữa nó sẽ không đánh lại người ta mất.”
Sở Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Con nên sớm nghĩ tới lý do nó muốn khoa tay múa chân cùng nương chứ, ngoài chuyện này ra thì còn nguyên nhân nào khác đâu.”
Lâm Hàn gật đầu, đang muốn nói gì đó thì người gác cổng đã chạy vào bẩm báo. Lâm Hàn xoay người đối diện với hắn: “Xảy ra chuyện gì?”
Người gác cổng dừng lại, nhìn Sở Dương: “Người của phủ Đình úy tới đây, nói là phát hiện một thi thể nam nhân không đầu ở ngoại thành, muốn gọi đại công tử cùng đến đó quan sát.”
Sắc mặt Sở Dương đại biến, hốt hoảng nói: “Ta không biết nghiệm thi phá án, gọi ta qua đó làm gì.”
Lâm Hàn tức cười: “Kêu con đến đó xem náo nhiệt.”
Sở Dương biết nương nó tức giận, vội vàng nói: “Nương, ngài nghe con nói ——”
Lâm Hàn thu lại ý cười, cắt ngang lời nó: “Sao con lại gạt nương? Sở Đại Bảo, lúc nương làm ô dầu màu đỏ nghiệm thi và ngân châm nghiệm độc cho con, con đã đồng ý với ta sẽ không chạm vào người chết khi chưa đủ mười tám tuổi, đây là sự đồng ý của con sao?”
Người gác cổng thấy Lâm Hàn thay đổi sắc mặt, hiểu lầm là do đám người Đình úy bắt Sở Dương làm không công, không nghĩ tới còn có nguyên nhân khác, vội nói: “Vậy để tiểu nhân từ chối người nọ?”
Sở Dương theo bản năng muốn nói không, nhưng khi đối diện với đôi mắt phẫn nộ của nương nó, ỉu xìu đáp: “Con cũng, cũng không tham dự được mấy lần.”
Lâm Hàn: “Mấy lần là mấy lần?”
Sở Dương chột dạ, Lâm Hàn thấy thế, lập tức muốn đánh nó: “Mười lần?”
Đại Bảo Bảo trở về nghe vậy, bèn nói: “Sao lại có nhiều người chết như vậy chứ. Đúng không? Đại ca.”
Lâm Hàn quay đầu trừng nó: “Con câm miệng cho ta.”
Đại Bảo Bảo câm miệng, dùng ánh mắt “đệ cũng không giúp được huynh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng” nhìn Sở Dương.
Sở Dương hít sâu một hơi, “sớm c.h.ế.t sớm đầu thai”, nói: “Năm lần.” Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Đều trong năm nay. Trước tháng giêng con chưa từng đi nhìn người chết.”