Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:27
Lượt xem: 405
Lâm Hàn nắm chặt cẩn thận đánh giá một phen: “Hay nhỉ, Đại Bảo Bảo, con không ngoan, lại dám lừa gạt nương nữa đấy.”
“Không mà, không mà.” Cái đầu nhỏ của Sở Đại Bảo Bảo lắc lư giống như trống bỏi: “Không mà.”
Lâm Hàn: “Nhưng tay con vẫn còn nguyên đây này. Sao con lại có thể đổ oan cho ca ca ăn tay của con chứ? Sau này không được phép lừa nương nữa, nếu không nương sẽ không thương con.”
Hài tử vội vàng nhảy nhót: “Không!”
“Được rồi được rồi, nương sẽ tha thứ cho con lần này.” Lâm Hàn đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với tiểu hài tử, còn bế cậu nhóc lên.
Tiểu hài tử lập tức cuống muốn khóc, ghé vào bả vai Lâm Hàn còn không quên vung móng vuốt với hai vị huynh trưởng, đều do các ngươi.
Sở Dương và Sở Ngọc đồng thời há to miệng, tiểu hài tử sợ tới mức cuống quít rút tay về.
Hai huynh đệ không khỏi vui mừng, rốt cuộc cũng tìm được cách đối phó với Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn lại nhìn chằm chằm vườn rau của nàng thêm một lúc, cảm thấy mỹ mãn liền dẫn hài tử trở về chủ viện.
Ngồi xuống không bao lâu, nha hoàn liền bưng đậu tằm phủ một lớp muối giã mịn lên.
Sở Bạch Bạch đưa tay ra bốc, bàn tay bị nóng đến mức run rẩy, méo miệng chực khóc.
“Đáng đời!” Sở Ngọc không khỏi nói: “Xem đệ về sau còn bắt hay không.”
Sở Đại Bảo Bảo thật ủy khuất.
Lâm Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Để nương thổi cho con.” Nàng giả vờ chu miệng thổi hai hơi: “Còn đau nữa không?”
Tiểu hài tử vung tay, không đau nữa, lại nhếch miệng cười.
Sở Dương thấy nước mắt cậu nhóc còn chưa trượt đến bên miệng lại cười, lập tức cảm thấy mình chưa thấy người nào như vậy, cũng không muốn thừa nhận đó là đệ đệ của mình.
“Nương, chỉ có chừng này thôi à?” Sở Dương chỉ vào đậu tằm hỏi.
Lâm Hàn: “Vẫn đang nấu thêm đấy. Các con phải ăn từ từ, không được ăn quá nhiều, nếu không bụng sẽ khó chịu.” Kỳ thực nàng muốn nói là nóng trong người: “Thứ này cứng rắn, mấy đứa còn nhỏ dạ dày còn yếu.”
Hai huynh đệ không nghi ngờ gì, đợi đậu tằm nguội, cách một lúc mới ăn một hạt. Đến khi món ăn được đưa lên thêm thì hai huynh đệ cũng không ăn nữa.
Đến khi trong phủ dùng hết đậu tằm khô chiên lên để ăn, Trường An cũng đón cơn mưa đầu tiên của tháng tư.
Sau cơn mưa, khoai lang giống như phát điên, phủ kín mặt đất không còn khe hở.
Khi mặt đất hơi khô, lão Hà liền đến chủ viện hỏi: “Phu nhân, dây leo màu xanh kia cắt tỉa như thế nào?”
“Ta đi xem một chút.” Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đi qua, nhìn chằm chằm nô bộc chọn mấy dây khoai lang dính bùn đất, mọc ra rễ cây cắt ra trồng trên bãi đất trống, sau đó lệnh cho người hầu cắt ngắn những dây khoai lang khác một chút.
Ngựa muốn ăn cỏ khô, gà con ăn lá nhưng không ăn nhiều. Cho heo ăn, heo con còn nhỏ, ăn cũng không nhiều. lão Hà thấy trong chốc lát trên mặt đất liền xuất hiện thêm một đống: “Phu nhân, qua mấy ngày nữa rồi lại cắt cũng được.”
“Thứ này phát triển nhanh. Hôm nay cắt ngày mai có thể mọc ra lại.” Lâm Hàn không biết có phải là do tưới nước suối không gian hay không mà khoai lang trong viện xanh mơn mởn không như trồng trên mảnh đất cằn cỗi mà giống như trồng trong ruộng màu mỡ vậy.
Nếu như đặt ở thời mạt thế, Lâm Hàn sẽ không cần suy nghĩ đem lá khoai lang cùng cọng khoai lang đưa cho đầu bếp căn cứ. Lá khoai lang thêm bột mì để làm bánh rau, cọng khoai lang cắt thành từng đoạn để xào.
Hiện giờ nàng là phu nhân Đại tướng quân, bột mì trắng cũng ăn không hết, cũng không muốn đụng vào thứ kiếp trước ăn đến sắp ói ra.
Lão Hà giống như biết trong lòng nàng đang nghĩ gì: “Thứ này có thể phơi khô cho ngựa ăn không?”
“Ta chưa từng thấy ai dùng thứ này cho ngựa ăn cả.” Lâm Hàn nói xong dừng một chút: “Các ngươi còn có thân thích không?” Nàng quay qua đám người Hồng Lăng hỏi.
Mấy người liếc nhau, do dự có nên nói thật hay không.
“Ta chỉ muốn nghe lời nói thật.” Lâm Hàn nói.
Lão Hà vội vàng nói: “Lão nô có một đệ đệ, nhưng mà khi lão nô tìm hắn mượn tiền để chữa bệnh cho nương Hà An, hắn không những không cho mượn mà còn nhân cơ hội ép lão nô bán đất và phòng ốc cho hắn. Từ khi bán thân làm nô đến giờ, lão nô đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà hắn rồi.”
“Cha nương nô tỳ và đệ đệ muội muội đại khái còn sống.” Hồng Ngẫu nói: “Nhà ta cách Trường An chừng ba mươi dặm, đường quá xa còn không dễ đi, ta chưa từng trở về, bọn họ cũng chưa từng tới thăm.”
Hồng Lăng tiếp lời: “Cha nương nô tỳ không còn nữa. Nô tỳ là bị tẩu tẩu bán vào phủ.”
Những người khác thấy mấy người bọn họ đều nói thật, cũng trước sau nói ra tình hình thực tế.
Mọi người nói xong, Lâm Hàn liền lệnh cho lão Hà cắt ngắn dây khoai lang, mỗi đoạn dài khoảng một thước, chia cho nô bộc có người nhà.
Lâm Hàn không muốn làm chuyện “đấu gạo thù”, liền lệnh cho lão Hà phát cho mỗi người hai mươi cây, nhiều hơn một chút cũng không được.
Sau khi chia xong, Lâm Hàn liền nói: “Loại rau này dễ sống, đến mùa thu hoạch một cây có thể cho ra ba bốn cân củ. Tùy tiện trồng trên ruộng cũng có thể sống được. Nếu như để trong hầm, năm sau ươm cây giống, kết ra cây con rồi trồng thì một mẫu đất có thể thu được hai ngàn cân.”
Mọi người hít sâu một hơi vì kinh ngạc.
Cũng bởi vì một người làm ruộng có nhiều kinh nghiệm trồng trọt trên một mẫu ruộng tốt cũng chỉ thu được hơn bốn trăm cân lúa mì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-29.html.]
Lâm Hàn thấy thế, không khỏi may mắn vì mình không nói thật, nếu không những người này không thể không ngất xỉu.
“Phu nhân cũng biết cách ươm mầm ạ?” Hồng Ngẫu vội vàng hỏi.
Lâm Hàn đương nhiên… không biết! Nhưng nàng có sách: “Để hôm nào rồi ta sẽ viết ra, rồi để Hà An đọc cho các ngươi nghe.”
“Phu nhân, phu nhân, ty chức có việc bẩm báo.” Khương Thuần Quân vừa nói vừa liên tục nháy mắt, ý bảo nàng đi chủ viện.
Trong lòng Lâm Hàn vui vẻ, tiền tới rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Hàn theo hắn vào chính viện, hỏi.
Khương Thuần Quân nhìn xung quanh, người hầu và giúp việc đều đang chia đồ ở phía sau, hắn và Lâm Hàn là hai người duy nhất trong chính viện, "Phu nhân, ta thấy còn rất nhiều dây chưa được cắt tỉa, nếu cắt hết có lẽ sẽ đủ để trồng kín một hai mẫu đất."
Lâm Hàn gật đầu, “Đúng vậy.”
"Hiện nay đã trồng lúa mì hết, nông dân không còn đất trống, chỉ có thể trồng cây dây leo trong khuôn viên. Tiểu viện của gia đình nông thôn khác với sân của phủ chúng ta, sân đó cũng rộng như sân của Đại thiếu gia, còn nuôi gà vịt ngỗng và những con vật khác. Ta thấy nếu không trồng cây dây leo kịp thời, chúng sẽ bị gà vịt ngỗng ăn mất."
Khương Thuần Quân nói xong liền nhìn về phía Lâm Hàn, "Phu nhân có hiểu ý ta không?" Ngay khi hắn nói, Lâm Hàn đã đoán được hắn muốn gì, nhưng nàng không quan tâm, "Ta đã nhắc họ, trồng cây dây leo ngoài ruộng.”
"Như vậy không được." Khương Thuần Quân nói một cách nghiêm túc,
"Phu nhân chưa từng đi vào nông thôn. Ta đã đi qua, khắp nơi đều có người chăn cừu, trồng cây dây leo trên đồng ruộng sẽ bị cừu ăn mất."
Lâm Hàn giả vờ khó xử, "Vậy phải làm sao bây giờ? Lợn gà trong phủ chúng ta cũng sẽ ăn hết."
"Ta biết một nơi, không bị gia súc ăn mất, còn có người chăm sóc cẩn thận." Khương Thuần Quân nhanh chóng trả lời. Lâm Hàn lo lắng về hắn, nam nhân này thực sự kiên nhẫn, một chuyện nhỏ như vậy cũng phải vòng vo.
"Ngươi muốn nói vườn Phù Dung do Tiên Hoàng xây dựng, và gần đây đã được Hoàng Đế cải tạo lại?" Lâm Hàn hỏi.
Khương Thuần Quân rất ngạc nhiên, nàng làm sao đoán được.
"Ta đoán sai sao?" Lâm Hàn cố ý hỏi.
Khương Thuần Quân vội vàng lắc đầu, "Không, chỉ là ta tò mò, phu nhân nghe ai nói vậy?"
"Ta nghe đầu bếp nói có người đã sử dụng nồi sắt trong nhà bếp lớn, chắc là ngươi đúng không? Sau đó lại cùng với Thẩm Xích Tiêu lấy cày và cái cào của ta.”
Khương Thuần Quân nhanh chóng bác bỏ, "Không phải lấy cắp, chỉ là mượn thôi."
"Lấy mà không hỏi chính là ăn cắp.” Lâm Hàn không để hắn nói, "Ta không muốn đào lại chuyện cũ. Ta mượn nồi của ngươi, ngươi đã báo cáo với bệ hạ, giờ ta trồng được vụ mùa năng suất cao như vậy, ngươi không quan tâm mới lạ!"
Khuôn mặt của Khương Thuần Quân đỏ lên, cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào Lâm Hàn, lắp bắp nói, "Phu nhân, điều này... không gây thiệt hại gì cho người cả." Lâm Hàn muốn đáp trả, nhưng Khương Thuần Quân không có ý đồ gì.
Lâm Hàn rất muốn phản bác, nhưng Khương Thuần Quân không có ý đồ cá nhân, một lòng son sắt chỉ có Hoàng đế và nhân dân thiên hạ. Nếu nàng tiếp tục không buông tha, chẳng phải không bằng cổ nhân sao?
"Báo cáo với Bệ Hạ trước, nếu Bệ Hạ đồng ý thì ta sẽ cắt.” Khương Thuần Quân hoài nghi.
Lâm Hàn nhìn về phía bắc, "Loại cây đó phải trồng vào ngày ấy, nếu không nó sẽ chết. Vườn Phù Dung không có đất trống nhiều như vậy."
Đã mấy năm Khương Thuần Quân không vào nơi đó, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định vào cung một chuyến.
Hoàng đế Thương Diệu nghe rõ ý đồ của hắn, không tin rằng có loại cây trồng cho năng suất cao như vậy, nhưng y đã có nồi gang, cày và cào, vì thế nên không muốn so đo với Lâm Hàn, ông còn cười hỏi, "Lần này muốn bán bao nhiêu?"
"Lần này không bán, phân phát cho gia nhân trong phủ. Nhưng số lượng gia nhân cũng không nhiều, cho nên vẫn còn số lượng rất lớn." Khương Thuần Quân nói.
Thương Diệu nhướng mày, "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây? Nàng không cần tiền sao?"
“Có lẽ lần trước đã lấy nhiều rồi.” Khương Thuần Quân cũng không chắc Lâm Hàn muốn lấy tiền hay không.
Nếu nàng muốn, hắn cũng không có nhiều để cho nàng, "Phủ gần đây đã mua nhiều quần áo cho các vị công tử và của người hầu, đã tiêu tốn không ít tiền. Mong Bệ Hạ ban thưởng cho Sở phu nhân một ít.”
Thương Diệu khép lại tấu chương, khuỷu tay chống ngự án, "Trẫm không dư dả."
"Nhưng--"
Thương Diệu giơ tay lên, Khương Thuần Quân im lặng.
Thương Diệu trầm ngâm một lát, "Trẫm không có ngàn vàng, nhưng trăm lượng cũng không khó. Mà tại sao trẫm phải tin nàng. Nàng nói một hai ngàn cân, nếu chỉ có một hai trăm cân, phần còn lại ngươi có đền cho Trẫm không?”
Khương Thuần Quân líu lưỡi, liên quan gì đến hắn. Sở Phu Nhân khi trồng giống đó không biết thần sẽ lấy cày và cào của nàng, cũng không biết Bệ Hạ sẽ thưởng cho nàng nghìn vàng. Nàng trồng giống đó chỉ để ăn." Khương Thuần Quân nói.
Thương Diệu: “Nàng là nữ nhi của thừa tướng, chưa từng thiếu thứ gì.”
"Nàng là nữ nhi của Thừa tướng, trước đây luôn ở huyện Phụng Tường, chưa từng thiếu thứ gì. Điều này Bệ Hạ đã nói cho thần." Khương Thuần Quân nhắc nhở.
Hoàng đế Thương Diệu nghẹn ngào nói: "Lui đi!"
“Bệ hạ.”
"Ngày mai lại đến. Trẫm không tin một mẫu ruộng lại có sản lượng nghìn vàng, đến khi trẫm nhìn thấy thì sẽ thưởng cho nàng."