Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 293

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:39
Lượt xem: 80

Con bé đi rồi, hoàng đế Thương Diệu thay Sở Tu Viễn cho nha hoàn và gia đinh lui ra, hái một quả anh đào hơi ửng hồng, tùy tiện lau lau rồi cho vào miệng, cũng không nói muốn đến phòng nghị sự.

Y không nhúc nhích, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn tất nhiên không thể đi. Xung quanh không có ai khác, Lâm Hàn dứt khoát hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Khiến bệ hạ kiêng dè cả một tiểu hài tử.”

Thương Diệu: “Bởi vì ai biết cũng được, chỉ có hài tử là không.”

Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi: “Liên quan tới Thái tử cùng Sở Bạch Bạch sao?”

Thương Diệu ngẫm lại, Sở Dương cùng Sở Ngọc là người trong triều đình, không có chiếu chỉ không được rời khỏi Kinh Sư. Ba hài tử Sở gia, chỉ có một mình Sở Bạch Bạch là y không quản được: “Không sai biệt lắm.”

Lâm Hàn vội hỏi: “Nó lại đánh nhau với người ta à?”

Thương Diệu: “Không có.”

Chuyện Sở Bạch Bạch đánh nhau với tôn nhi Thừa tướng mấy năm trước đã lan truyền khắp Kinh Sư, còn bị người ta tìm tới nhà, sau này Sở Bạch Bạch đánh nhau với người ta đều chọn địa điểm thưa người, hoặc dùng bao tải tròng lên đầu người ta rồi mới ra tay đánh đấm.

Nếu làm như vậy mà còn bị người ta tìm tới nhà, Lâm Hàn thật sự không dám tưởng tượng nó đánh người ta thành cái dạng gì.

Lâm Hàn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là chuyện gì?”

Thương Diệu: “Việc này phải nói tới cái công thức làm xi măng ngươi đưa cho trẫm.”

Lâm Hàn càng thấy kỳ lạ: “Không phải thứ đó đã làm xong từ sớm rồi sao?”

Sở Tu Viễn: “Đúng vậy. Đường chính và các thôn trong phạm vi trăm dặm quanh Kinh Sư đều đã được làm đường xi măng. Tuy chỉ rộng khoảng bảy thước nhưng cũng đủ lớn để bá tánh đi lại. Phu nhân không phát hiện hai năm gần đây dù có mưa to gió lớn thì chúng ta vẫn mua được rau dại và đặc sản vùng núi à?”

Đầu bếp trong phủ thông thạo các món chiên xào nấu, rất ít khi cần Lâm Hàn chỉ điểm, Lâm Hàn mười ngày nửa tháng mới tới phòng bếp một lần, hơn nữa giao thông kiếp trước thuận lợi, từng ăn rất nhiều món ăn nên nhất thời không phân biệt được thứ nào là đồ nuôi trồng, thứ nào đến từ hoang dã.

Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, theo cá tính của hoàng đế Thương Diệu, xi măng tốt như thế, y không thể không dùng đến.

Lâm Hàn tương đối tò mò: “Chỉ có Kinh Sư tu đường xi măng hay tất cả các nơi đều tu sửa?”

Nam tử hai mươi tuổi không có quan tước phải đi binh dịch một năm, sau đó còn phải đi một tháng lao dịch mỗi năm, chủ yếu là vào giữa vụ xuân và vụ hè.

Mới đầu quan phủ các nơi nhận lệnh tuyển lao dịch để sửa đường, dân chúng cho rằng hoàng đế lớn tuổi, ham hưởng lạc, muốn du sơn ngoạn thủy. Không ít người còn thầm ước hoàng đế Thương Diệu sớm ngày quy tiên để Thái tử thượng vị.

Khi đường xi măng được tu sửa đến từng cửa ngõ, dân chúng đã trách mắng Thương Diệu lại thấy hổ thẹn không thôi, triều đình yêu cầu bọn họ tu lộ sửa đường, bọn họ chẳng những không dây dưa mà còn để tâm đến nó hơn cả quan gia.

Hoàng đế Thương Diệu biết được thái độ của dân chúng nhưng vẫn chưa an tâm vì y suýt ngã ngựa khi nó đang phi nước đại do bị bá tánh động tay động chân.

Thương Diệu rảnh rỗi bèn thay thường phục dắt theo cấm vệ ra ngoài quan sát, phát hiện hai bên đường cỏ dại mọc tràn lan, còn có thỏ làm tổ chứ không còn bị trâu bò gặm trụi lủi như trước, trong lòng lại nảy ra một ý nghĩ.

Khi đó Thái tử mới mười sáu tuổi, hoàng đế Thương Diệu cảm thấy nó vẫn là một hài tử cho nên không cho kẻ nào nhắc với nó.

Hiện giờ Thái tử mười chín, đã cao bằng y, tính tình cũng ổn trọng hơn ba năm trước đây, hoàng đế Thương Diệu không nhẫn nhịn được nữa.

Thương Diệu nghe vậy bèn nói: “Dân chúng biết trẫm không chỉ tu lộ cho trẫm mà còn sửa đường cho bọn họ nên ra sức làm việc, hiện giờ những địa phương không có núi cao sông dài ngăn cản đều đã được làm đường xi măng.”

Lâm Hàn: “Vậy là tốt rồi. Bệ hạ không phải lại muốn đòi thứ tốt hơn đường xi măng chứ? Bệ hạ, để làm ra thứ đó, thiếp thân đã tốn rất nhiều công sức đó. Ngài lại muốn thiếp thân cải tiến, không bằng trực tiếp giết thiếp đi.”

Thương Diệu tức cười: “Trẫm nói muốn ngươi cải tiến sao?”

Lâm Hàn ngẫm lại: “Không có. Nhưng nếu không phải chuyện này thì còn chuyện gì nữa chứ?”

Thương Diệu: “Trẫm muốn ra ngoài thăm thú, hai ngươi nghĩ sao?”

Lâm Hàn vui vẻ: “Ngài là bệ hạ, ngài đã mở miệng, thiếp thân cùng phu quân dám cự tuyệt sao. Nhưng nếu chỉ là ra ngoài đi dạo, ngài cũng không cần tự mình tới đây. Bệ hạ, sau khi đi ra ngoài thì sao?”

Lâm Hàn trước giờ đã thông tuệ, Thương Diệu cũng không nghĩ có thể giấu giếm được nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-293.html.]

Thương Diệu: “Lần này không giống, chúng ta cải trang đi tuần, đi đến từng nơi từng nơi.”

Tuy là Lâm Hàn có chuẩn bị tâm lý nhưng nghe vậy vẫn cảm thấy kinh ngạc: “Mang theo bao nhiêu người?”

Thương Diệu đã tính qua: “Tính cả xa phu, nhiều nhất mười người.”

Sở Tu Viễn kinh hô: “Mười người?!”

Thương Diệu: “Nếu đưa theo quá nhiều người thì không có ai tin trẫm không phải hoàng đế. Đi đến chỗ nào là lại có một đám quan viên đi theo nghênh đón tới đó, trẫm còn chơi thế nào được.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Tuy là vậy nhưng mười người thật sự quá ít.”

Thương Diệu chỉ vào bản thân, lại chỉ Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn: “Trẫm và hai ngươi đều biết võ công, lại chọn bảy tên thị vệ quyền cước công phu cùng tiễn pháp không tồi, trẫm không tin còn có thể xảy ra chuyện. Trừ phi có người mưu phản. Tất nhiên nếu có người làm phản thật, trẫm có thêm hai mươi người thì cũng phải bó tay chịu trói thôi.”

Lâm Hàn xem như đã biết vì sao y im hơi lặng tiếng chuồn tới đây. Nhưng để xác định suy đoán của nàng, Lâm Hàn vẫn hỏi: “Việc này Hoàng Hậu không biết, Thái tử cũng không biết à?”

Thương Diệu làm ra bộ dáng “ngươi có bị ngốc không”: “Để cho bọn họ biết thì trẫm có đi được không.” Dừng một chút: “Thái tử phải biết rằng tính luôn cả hai ngươi thì cả đoàn chỉ có mười người, nó không liều mạng với trẫm sao.”

Lâm Hàn vui vẻ: “Ngài cũng biết mười người quá ít sao?”

Thương Diệu lười nói lời vô nghĩa với nàng, nói nhiều nhưng kết quả chỉ có một —— y bị chọc giận đến mức hít thở không thông.

Thương Diệu đơn giản trực tiếp hỏi Sở Tu Viễn: “Có đi hay không?”

Sở Tu Viễn: “Thần cùng phu nhân không đi, bệ hạ vẫn sẽ dắt theo người ra ngoài sao?”

Thương Diệu cũng không, vì y không yên tâm Lâm Hàn. Trên đời này không có ai dạy dỗ nữ nhân nó phải biết kính sợ hoàng quyền. Y luôn có một loại dự cảm, nếu để Lâm Hàn ở Kinh Sư, chân trước y vừa bước ra khỏi cửa cung, sau lưng Lâm Hàn có thể đã vào cung cổ vũ Thái tử đăng cơ.

Nhưng mà không thể để cho Sở Tu Viễn biết y nghĩ vậy, nếu không cái tên thê nô Sở Tu Viễn này lại nghĩ y oan uổng Lâm Hàn.

Thương Diệu thấy Sở Tu Viễn đã nói như vậy, cũng hùa theo: “Năm nay trẫm chưa tới vườn Phù Dung.” Ý là y sẽ cải trang đi tuần.

Sở Tu Viễn đoán được y sẽ nói như vậy, lại quay sang Lâm Hàn, ý nàng thế nào.

Nếu chuyện này xảy ra vào mười năm trước, cho dù trong thôn có trải đường xi măng thì Lâm Hàn cũng không muốn đi ra ngoài vì nàng còn chưa hưởng đủ ngày tháng an nhàn đâu.

Nhưng bây giờ đã sắp rỉ sét mất rồi, Lâm Hàn nói: “Ta nghe phu quân.”

Thương Diệu nghe vậy bèn nhìn sang Sở Tu Viễn, chờ hắn tỏ thái độ.

Sở Tu Viễn rất hiểu Thương Diệu, cực kỳ mê chơi. Sở Tu Viễn luôn có loại cảm giác nếu để một mình y đi ra ngoài, y có thể rong chơi năm ba năm là chuyện thường.

Không có chuyện gì thì còn tốt, lỡ đâu xảy ra chuyện, những người ghen ghét Sở gia nhất định sẽ nhân cơ hội tung tin đồn —— hoàng đế bị Sở gia mưu hại.

Nghĩ vậy, Sở Tu Viễn bèn nói: “Thần nguyện ý, nhưng mà nên nói với mấy hài tử thế nào đây? Bọn nó đều ở trong phủ, cũng không thể nào lừa gạt bọn nó để trốn ra ngoài được đâu.”

Thương Diệu: “Bây giờ đi là được.”

Sở Tu Viễn hỏi: “Cái gì?”

Lâm Hàn vội vàng hỏi: “Hôm nay đi luôn sao?”

Thương Diệu rất muốn quẳng cho hai người bọn họ một ánh mắt khinh thường, sự thông minh ngày thường biến đâu mất rồi: “Ý của trẫm chính là hôm nay chúng ta sẽ quang minh chính đại đi ra ngoài.”

Sở Tu Viễn theo bản năng muốn nói gì đó, lời nói vừa đến bên miệng lại nhớ tới Sở Dương đang ở phủ nha, Sở Ngọc ở bên cạnh Thái thường, Sở Bạch Bạch ở Thái Học, hai người đầu tiên giữa trưa là về phủ, người nhỏ nhất kia tới chạng vạng mới về, muốn chuồn đi trời là chuyện vô cùng dễ dàng.

Sở Tu Viễn do dự một lát, thử nói: “Có cần để lại thư không?”

Thương Diệu cười nói: “Ngươi không để cũng được.”

Loading...