Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:51
Lượt xem: 69
Lâm Hàn hỏi: “Đào Hoa? Là nha hoàn theo nương con gả đến đây?”
Tiểu cô nương gật đầu: “Đúng vậy. Nãi nãi, hôm nay Đào Hoa gả chồng, thời tiết lại tốt như vậy, vạn dặm không mây, con cảm thấy ——”
Lâm Hàn vội đánh gãy lời nó: “Con cảm thấy vô dụng, phải để ta cảm thấy mới được.”
Tiểu cô nương duỗi tay bắt lấy tay Lâm Hàn, lắc tới lắc lui, khiến Lâm Hàn bất lực cười trừ.
Lâm Hàn không nhịn được hỏi: “Chiêu này học từ ai đây?”
Tay tiểu cô nương cứng đờ, không dám tin tưởng: “Sao ngài biết.” Không chờ Lâm Hàn hỏi lại, tự mình đã không nhịn được nói ra: “Tiểu thúc thúc. Nãi nãi, được không?”
Lâm Hàn: “Muốn đi chợ đông hay chợ tây?”
“Chợ đông!”
Lâm Hàn lại hỏi: “Mua cái gì?”
Sở Oa Oa phục nãi nãi nhà nó, nó chưa nói chữ nào mà nãi nãi đều đoán được hết: “Con muốn mua một thanh kiếm, mua thêm một khẩu súng, lại mua một bộ cung tiễn, lại mua ——”
Sở Tu Viễn vào cửa, nghe thấy thế bèn nói: “Con không mua được đâu”
Tiểu hài tử quay đầu nhìn: “Gia gia hạ triều rồi sao? Vì sao không mua được? Con có bạc mà.”
Sở Tu Viễn: “Hiện giờ vũ khí do quan phủ quản lý, con muốn mua thì phải tới nha môn thông báo, ghi rõ mục đích sử dụng rồi mới đi đặt làm. Một tiểu hài tử như con tới quan phủ, con cảm thấy người ta sẽ tin con sao?”
Sở Oa Oa cúi đầu đánh giá đôi chân ngắn cũn của mình, ngẩng đầu: “Con không thể, nãi nãi có thể.”
Sở Tu Viễn nhìn về phía Lâm Hàn: “Vậy con hỏi xem nãi nãi có mua cho con không.”
Tiểu hài tử không chút suy nghĩ nói: “Nãi nãi là người tốt nhất trên đời!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Vỗ m.ô.n.g ngựa không tồi, nói thêm vài câu biết đâu ta lại mua giúp con.”
Tiểu hài tử tức khắc biết nãi nãi sẽ không giúp nó: “Vì sao?”
Lâm Hàn: “Con còn quá nhỏ, dùng kiếm gỗ trước đi.”
Tiểu hài tử nghĩ nghĩ: “Con mua về để đó, sau này mới dùng.”
Sở Tu Viễn hỏi: “Con có thể nhịn không chạm vào nó sao? Không cẩn thận cắt vào tay thì ai chịu đây?”
Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi, nói: “Con tự làm tự chịu. Cha nương hỏi tới, con cũng nói như vậy.”
Lâm Hàn: “Vậy con nói mấy lời này cho nương con nghe đi, nếu nương con đồng ý thì ta đi với con.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng, lại chỉ vào nha hoàn bên cạnh: “Ngươi đi cùng nó.”
Tiểu hài tử đang chuẩn bị thuyết phục hai người, vừa nghe thấy thế, gương mặt nhỏ lập tức trở nên u ám.
Sở Tu Viễn thấy vậy, cười tủm tỉm nhìn tiểu cô nương, chỉ thiếu điều chưa nói thẳng, ta xem con diễn thế nào.
Tiểu cô nương khẽ cắn môi, rầm rì: “Đi thì đi!” Cởi áo choàng dày cộm ra rồi chạy về nhà mình.
Kiệu nhỏ nâng Đào Hoa vừa biến mất ngoài cửa, Tôn Phinh Đình thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có hơi mất mát, dù sao cũng là người ở bên cạnh nàng mười mấy năm, trở về phòng đã lâu mà vẫn chưa thể điều chỉnh tâm trạng.
Sở Oa Oa về đến nhà lại nhìn thấy nương ngồi như tên ngốc, hình như cũng không nghe thấy đệ đệ đang gào khóc, tiểu hài tử vươn tay nhỏ lắc lắc trước mặt nàng ấy, muốn gọi hồn nương nó về.
Tôn Phinh Đình lấy lại tinh thần, dở khóc dở cười: “Không đi tìm nãi nãi con sao?”
Tiểu cô nương rầm rì, nói: “Đi rồi. Nãi nãi không thương người ta gì cả. Con cảm thấy con thích nương nhất.”
Tôn Phinh Đình nhìn thấy nha hoàn phía sau, không phải người trong phủ nàng ấy, bèn hỏi: “Nha đầu này lại làm gì thẩm thẩm mà khiến thẩm thẩm không để ý đến nó vậy?”
Nha hoàn kia cười nói: “Muốn phu nhân đặt cho cô nương mười tám loại vũ khí, phu nhân nói nếu ngài đồng ý thì sẽ mua cho cô nương.”
Tôn Phinh Đình giật mình.
Sở Oa Oa vội nói: “Con không có. Con chỉ cần ba cái.”
Tôn Phinh Đình nói: “Ba cái mà ít sao? Con mới mấy tuổi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Sở Oa Oa méo miệng, đáng thương nhìn Tôn Phinh Đình.
Tôn Phinh Đình: “Chiêu này vô dụng với ta, cũng không dùng được với gia gia nãi nãi con đâu.” Lại sợ hài tử sẽ thật sự la lối khóc lóc: “Con muốn mua cầu và cầu mây về đá thì được, trước khi tròn mười tuổi thì đừng nghĩ tới binh khí.”
Sở Oa Oa nói: “Sao lại nói giống nãi nãi như vậy.”
Tôn Phinh Đình điểm vào trán nó: “Là do con suy nghĩ khác người. Tiểu thúc con lớn cỡ con cũng chỉ dùng kiếm gỗ thôi.”
Sở Oa Oa kinh ngạc há mồm, vẻ mặt không tin: “Tiểu thúc lợi hại như vậy mà lại dùng kiếm gỗ sao?”
Tôn Phinh Đình gật đầu: “Không tin thì con hỏi nàng ta đi.” Bĩu môi chỉ nha hoàn đang đứng phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-298.html.]
Sở Oa Oa xoay người, nha hoàn kia gật đầu.
Tiểu hài tử nháy mắt quyết định từ bỏ, vì nếu để ba thúc thúc biết được chuyện này, thế nào cũng sẽ giáo huấn nó một trận. Tiểu hài tử nghĩ rồi lại nghĩ, hỏi nương nó: “Con có thể đi mua cầu và cầu mây sao?”
Tôn Phinh Đình gật đầu.
Tiểu hài tử mừng rỡ hoan hô một tiếng, lại chạy sang cách vách. Còn chưa vào cửa đã mở miệng nói: “Nãi nãi, nương con đồng ý rồi.”
Sắc mặt Tôn Phinh Đình đột biến, muốn cho nha hoàn trong phủ chạy sang bên đó bảo nàng ấy không đồng ý, lại nghĩ còn có một người sống sờ sờ theo sau nữ nhi nhà mình, lập tức hiểu ra mục đích nha hoàn kia tới đây —— đề phòng Sở Oa Oa lừa gạt hai bên.
Tôn Phinh Đình yên tâm.
Lâm Hàn từ miệng nha hoàn biết được Tôn Phinh Đình đồng ý cho tiểu hài tử đi mua cầu, bèn cùng Sở Tu mang tiểu hài tử đến chợ đông.
Nhưng tiểu hài tử vừa đến chợ đã biến thành ngựa đứt cương —— không thể nào túm lại được, Sở Tu Viễn chỉ có thể bế nó. Nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn không hề an phận, Lâm Hàn vỗ vào m.ô.n.g nó một cái, tiểu hài tử mới yên tĩnh được một chút, lại chỉ vào cửa hàng vàng bạc đá quý.
Lâm Hàn hỏi: “Đến đó mua cái gì?”
Tiểu hài tử nghĩ một lát: “Mua trâm cài cho nãi nãi.”
Lâm Hàn cười: “Con có bao nhiêu bạc?”
Tiểu hài tử lấy hầu bao ra đưa cho Lâm Hàn: “Cha cho con một xâu, năm mươi xu.” Nói xong còn rất đắc ý nhìn Lâm Hàn, không nghĩ tới phải không.
Lâm Hàn đích xác không nghĩ tới: “Ta còn tưởng là năm mươi lượng hoàng kim.”
Tiểu hài tử hỏi: “Lấy hoàng kim làm gì? Hoàng kim vô dụng, nãi nãi, lúc trước con và thúc thúc đi mua kẹo đường, người ta không lấy nha.”
Lâm Hàn cạn lời: “… Trâm cài và kẹo đường giống nhau sao?”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Một cái là để ăn, một cái là để dùng. Nãi nãi, con biết mà, chúng ta vào đi thôi.”
Lâm Hàn muốn nói năm mươi đồng còn không mua được một cái trâm bạc, lại nghĩ tiểu hài tử căn bản không biết giá cả của vàng bạc đá quý, dứt khoát nhìn Sở Tu Viễn gật đầu.
Thời tiết trở lạnh, Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn ra ngoài cũng không thay y phục, phu thê hai người chỉ khoác thêm áo choàng, chưởng quầy nhìn thấy bọn họ lập tức sáng mắt, cứ như nhìn thấy mấy con dê béo, đon đả chào đón: “Khách quan muốn mua món gì? Bổn tiệm cái gì cũng có.”
“Chưởng quầy, cái này bán rẻ một chút được không?”
Lâm Hàn nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn theo bản năng, nhìn thấy là một cô nương, cũng không dắt theo nha hoàn, từ y phục có thể thấy nhiều lắm là con nhà khá giả, không thể là phu nhân đồng liêu của Sở Tu Viễn nên cũng thu hồi tầm mắt, chỉ vào trên những món hàng trên quầy, quay sang nói với Sở Oa Oa: “Thích cái nào?”
Tiểu cô nương tò mò hỏi: “Ngài thích cái nào a?”
Lâm Hàn: “Con muốn mua cho ta, đương nhiên là con phải lựa trước, sau đó ta mới chọn một trong số đó.”
Tiểu cô nương cảm thấy có đạo lý, ôm lấy Sở Tu Viễn từ từ lựa chọn.
Lâm Hàn thấy thế, bèn nói với chưởng quầy bên cạnh: “Bọn ta xem lâu lắm, ngươi bận rộn trước đi.”
Đáy mắt chưởng quầy hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhìn Lâm Hàn rồi quay sang nói với nữ tử trẻ tuổi kia: “Ta không có chiếm hời của ngươi, ngươi không tin thì cứ đến tiệm khác xem thử.”
Nàng kia chần chờ một lát, buông trâm ngọc trên tay xuống, lưu luyến không rời, nói: “Ta đến tiệm khác xem trước.” Nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hàn theo bản năng nhìn đồ vật trên quầy, trắng như mỡ dê, hơi kinh ngạc: “Nàng ấy muốn mua cái này?”
Chưởng quầy vừa thu lại chiếc trâm vừa lắc đầu thở dài: “Ngài cũng thấy nàng ấy mua không nổi mà?”
Lâm Hàn ngày thường không để bụng chuyện y phục, nhưng nha hoàn bên người lại để ý, cảm thấy Lâm Hàn là phu nhân Đại tướng quân, cho dù mỗi quý chỉ làm một bộ y phục mới thì cũng phải sử dụng những hoa văn thịnh hành nhất, nên Lâm Hàn vừa nhìn là đã biết nàng kia đang mặc y phục của năm kia: “Vậy sao còn muốn mua?”
Sở Tu Viễn cười nói: “Người trẻ tuổi thích cái đẹp. Nàng cho rằng người nào cũng như nàng sao, ngoài lúc cùng ta bái đường hoặc đưa hài tử đi học thì còn tô ít phấn son, ngày thường chẳng những để mặt mộc mà đến trâm cài cũng lười dùng.”
Lâm Hàn: “Lười dùng không phải tốt lắm sao? Tiết kiệm cho chàng còn gì.”
Sở Oa Oa không nhịn được nói: “Gia gia có bạc, không cần tiết kiệm.”
Chưởng quầy kinh ngạc: “Không phải khuê nữ nhà ngài sao?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Không phải. Là hài tử của chất tử.”
Chưởng quầy thở phào: “Vậy khó trách. Nhưng vị đại nhân này nói sai rồi, vị kia không phải thích cái đẹp mà là vì mặt mũi.”
Lâm Hàn hỏi: “Mặt mũi? Ngươi có quen nàng sao?”
Chưởng quầy nói: “Sao lại không biết. Mấy năm trước đây đều tới chỗ ta rất nhiều lần.” Dừng một chút: “Nói không chừng hai vị cũng biết đó, là tiểu nữ nhi của Thái thường tiền nhiệm.”
Lâm Hàn vội hỏi: “Là vị họ Lục kia?”
Chưởng quầy gật đầu: “Chính là nàng ấy.”
Lâm Hàn không nhịn được quay đầu nhìn, nhưng không còn thấy bóng dáng nàng kia: “Nhà của Lục Thái thường không phải khá tốt sao? Mặc dù hiện tại Lục Thái thường đã về hưu nhưng số đồng ruộng và cửa hàng ông ta đặt mua cũng đủ cho tiểu nữ nhi đeo vàng đeo bạc chứ.”
Chưởng quầy lại gật đầu: “Nhà Lục Thái thường quả thật không tồi, nhưng đương gia hiện tại là nhi tử và nhi tức của ông ta, sao có thể cho nữ nhi đã gả đi bạc dùng hàng ngày như trước đây. Lúc nàng ta xuất giá, hồi môn Lục Thái thường cho phải nói là thập lí hồng trang cũng không ngoa.”
Lâm Hàn có nghe Hồng Lăng lải nhải chuyện này. Nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Hàn càng thêm khó hiểu: “Vậy sao lại không có bạc?”