Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:37
Lượt xem: 428
Lâm Hàn nhìn thấy vỏ kiếm đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt liền sửng sốt: “Ngươi...”
Lạch cạch!
Cổ tay Lâm Hàn đau đớn, trường kiếm rơi thẳng xuống đất.
“Ngươi...” Lâm Hàn muốn phản kích, chợt nhớ tới tiếng gọi vừa nghe được kia.
Lâm Hàn chớp chớp mắt, nam tử trước mặt vẫn chưa biến mất. Lâm Hàn thấy hắn cao hơn nàng khoảng nửa cái đầu, mặc áo bào trắng viền vàng, mắt sáng mày thẳng, dung mạo tuấn mỹ, bộ dáng khoảng chừng hai mươi bảy hay mươi tám tuổi, khí chất nho nhã, hoàn toàn không giống với những gì nàng nghe được, lập tức không để ý đến cổ tay đang bị nắm chặt, ánh mắt dời về phía hai hài tử: “Các ngươi mới vừa gọi hắn là gì?”
“Cha có sao không?” Sở Dương hoảng hốt chạy tới.
“Cha về từ khi nào thế?” Sở Tiểu Nhị theo sát phía sau vội vàng hỏi.
Lâm Hàn lại chớp chớp mắt một cái nữa, nhìn thấy hai gã vệ binh từ trước đến nay như cọc gỗ cũng chạy tới, trên mặt tràn đầy vẻ khẩn trương, không khỏi nuốt nước miếng, gian nan nói: “Ngươi là Sở Tu Viễn? Đại tướng quân Sở Tu Viễn!?”
“Tại hạ Sở Tu Viễn.” Đại tướng quân mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu Sở Tu Viễn trong truyền thuyết buông cổ tay Lâm Hàn ra, lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Nghe nói ngươi đối xử với mấy hài tử cực kỳ tốt, tại hạ muốn thử xem thật giả thế nào nên mới tương kế tựu kế như vậy, có nhiều ít đắc tội, mong phu nhân đừng trách.”
Lâm Hàn định nói, không trách, không trách. Chợt nhớ tới nàng suýt nữa g.i.ế.c Đại tướng quân, phu quân nàng chưa bái đường, cũng bởi vì người ta ôm nhi tử thân sinh của mình.
Trời ơi, đất hỡi, còn có ai xấu hổ hơn nàng nữa không?
Trong lòng Lâm Hàn đang la lối, trên mặt lại giả bộ thong dong, còn cắn ngược Sở Tu Viễn một cái: “Nghe nói bộ dáng ngài mặt xanh nanh vàng, lưng hùm vai gấu…”
“Phụt!”
Bên cạnh truyền đến một tiếng bật cười.
Đại tướng quân Sở Tu Viễn thần sắc quẫn bách, không khỏi trừng người bên cạnh một cái.
Lâm Hàn theo tầm mắt của hắn nhìn thấy một thiếu niên áo lam khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi. Thiếu niên vẻ mặt giảo hoạt, mặt mày cực giống Sở Tu Viễn, trong tay còn nắm vỏ kiếm: “Ngươi chính là Sở Mộc? Sao ngươi lại ném thanh kiếm cho ta?”
Đương nhiên là muốn nhìn thấy thúc phụ cả ngày cằn nhằn của hắn ăn quả đắng rồi.
Lời này có thể nói không?
Rõ ràng là không!
Sở Mộc ra vẻ tò mò: “Sao thẩm thẩm lại biết là cho ngài?”
Lâm Hàn: “Ta rơi vào thế hạ phong, thúc phụ ngươi không cần dùng tới.”
“Thẩm thẩm quả thật thông minh như lời bọn họ nói.” Sở Mộc thuận thế lấy lòng.
Còn có một chuyện Lâm Hàn không rõ: “Nếu ngài là Đại tướng quân thì vì sao Bảo Bảo lại không cho ngài ôm, giống như muốn mạng thằng bé vậy?” Nếu không phải Đại Bảo Bảo coi Sở Tu Viễn là kẻ xấu, Lâm Hàn cũng sẽ không hoảng hốt đến quên mất ở cổng có vệ binh, cho dù vệ binh không phát hiện, Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu cũng sẽ đuổi theo.
“Thằng bé không muốn đi ra.” Sở Tu Viễn nhìn tiểu hài tử đang nằm trong lòng người đánh xe nói.
“Phụt!”
Bên cạnh lại truyền đến một tiếng bật cười.
Lâm Hàn quay sang Sở Mộc, không phải sao.
“Là Bảo Bảo không biết mặt ta với thúc phụ chứ không phải nói chúng ta là người xấu.” Sở Mộc chỉ vào tiểu hài tử: “Thuần Quân nói các ngươi cũng sắp về nên thúc phụ liền ôm Bảo Bảo đi ra đón các ngươi, để Đại Bảo cùng Nhị Bảo chính miệng nói cho Bảo Bảo biết hắn là cha.”
Lâm Hàn quay lại, khuôn mặt Sở Tu Viễn đỏ bừng.
Tiểu Sở Dương thấy cha hắn rất xấu hổ, chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo nói: “Thằng ngốc, ngay cả cha cũng có thể quên.”
Đại Bảo Bảo miệng méo xệch, không đợi Lâm Hàn đi qua đã “Oa” một tiếng khóc toáng lên, khóc thấu trời xanh.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa, không phải Bảo Bảo cố ý mà.” Lâm Hàn vội vàng đón lấy hài tử.
Tiểu hài tử vươn tay lau nước mắt lung tung, ra vẻ tội nghiệp: “Là Đại Bảo Bảo…”
“Khụ!” Sở Mộc bị chính nước miếng của mình làm cho bị sặc.
Lâm Hàn cũng rất bất đắc dĩ, nước mắt đã chảy vào tận trong miệng rồi mà còn để ý xưng hô: “Là Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo đừng khóc nữa. cha thật sự rất nhớ con, mới muốn ôm con. Con không nhớ cha à?”
Tiểu hài tử theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn, do dự một lát, vươn bàn tay nhỏ bé vòng quanh cổ Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn cười khổ không thôi, cũng tin tưởng không nghi ngờ lời nô bộc nói —— thê tử này chỉ có họ giống như lão cha cáo già xảo quyệt kia của nàng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-34.html.]
“Đi vào trước đã.” Sở Mộc thấy Lâm Hàn vội vàng dỗ Bảo Bảo, thúc phụ hắn mang vẻ mặt xấu hổ đứng ở một bên, nhịn cười lên tiếng giải vây.
Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo muốn đi vào, thoáng nhìn thấy Sở Tu Viễn. Lâm Hàn liền đi chậm lại, tình thế lúc này không rõ ràng, phải nên khiêm tốn, liền giống như tiểu nữ nhân đi theo phía sau Sở Tu Viễn.
Sở Mộc không có nhiều tâm tư như vậy, bước vào cổng lớn liền hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Xích Tiêu nói các ngươi đi mua đồ cho ta cùng cha ngươi đi, mua cái gì thế?”
Tiểu Sở Dương quay đầu lại chỉ vào xe ngựa: “Ở bên trong.”
“Rất nhiều rất nhiều.” Tiểu Sở Ngọc khoa tay múa chân theo.
Sở Mộc: “Thẩm thẩm, ta không thiếu gì hết.”
Lâm Hàn nhìn sắc ửng đỏ trên mặt Sở Tu Viễn còn chưa giảm bớt, đại khái vẫn xấu hổ như cũ, đối với nhi tử, hoặc là đối với cái nhà này, cũng không cố ý chọc vào trong lòng hắn nữa: “Nghe nói ngươi đang tuổi lớn, ta sợ xiêm y làm năm ngoái bị chật rồi nên mua lớn hơn trước kia một chút. Ngươi về từ khi nào? Xích Tiêu và Thuần Quân giấu diếm đủ kín đấy.”
“Phu nhân, chúng ta cũng không biết mà.” Hôm qua buổi tối là Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu trực, ban ngày ngủ bù nên không đi theo Lâm Hàn đi ra ngoài. Vẫn là bọn họ nghe thấy Đại tướng quân hồi phủ nên cố gắng tỉnh dậy thôi.
Thẩm Xích Tiêu tiếp lời: “Đúng thế đấy, phu nhân, ty chức còn tưởng rằng phải qua nửa tháng nữa.”
“Nửa tháng các ngươi cũng không nói.” Lâm Hàn phát hiện trong lời nói của hắn có sơ hở.
Khương Thuần Quân chắp tay nói: “Chỉ một lần này thôi, sau này không dám nữa.”
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc liếc nhau một cái, tại sao hai người có vẻ hơi sợ Lâm Hàn vậy.
“Phu nhân, đưa thằng bé cho ta.” Sở Tu Viễn vươn tay ra.
Sở Đại Bảo Bảo quay đầu cho cha hắn một cái ót.
Hai tay Sở Tu Viễn cứng đờ giữa không trung.
Lâm Hàn biết lúc này cười là không phúc hậu, nhưng nàng vẫn muốn cười: “Sở…tướng quân đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ mấy ngày nữa thằng bé quen thuộc với ngài rồi, cho dù ngài không muốn ôm thì thằng bé cũng chui vào trong lòng ngài thôi.”
Sở Đại Bảo Bảo vòng tay ôm chặt cổ Lâm Hàn.
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, nuôi Bạch Bạch mấy năm cũng uổng công.
“Đi vào trước đi, các ngươi cũng mệt rồi.” Đại tướng quân tự tìm cho mình một cái bậc thang.
Lâm Hàn không chỉ mệt mà còn nóng, lại cùng Sở Tu Viễn đánh một trận, mồ hôi đều chảy ra, nghe vậy liền theo Sở Tu Viễn trở về chủ viện.
Sở Mộc tay trái ôm Khương Thuần Quân đang muốn đuổi theo, tay phải bắt lấy Thẩm Xích Tiêu: “Vị thẩm thẩm này của ta là thần thánh phương nào thế? Thế mà lại thu thập hai vị đến ngoan ngoãn dễ bảo thế này?”
Hai huynh đệ lập tức cứng đờ.
Sở Mộc không nghĩ tới thuận miệng thăm dò lại bị hắn vừa vặn tóm được đuôi: “Nói một chút xem thử, hai vị đại nhân.”
“Tiểu Hầu gia đừng nói móc chúng ta nữa.” Khương Thuần Quân cười khổ.
Sở Mộc buông hai người ra, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Khương Thuần Quân bất đắc dĩ bắt đầu nói từ từ chảo sắt, sau đó nói tới cày và bừa, trọng điểm miêu tả Lâm Hàn nói bọn họ là “ăn trộm”, cuối cùng mới nói hoàng đế thưởng thiên kim.
Sở Mộc kinh hãi kêu lên: “Bao nhiêu?”
“Thiên kim a.” Thẩm Xích Tiêu nói tiếp: “Là ít à?”
Khóe miệng Sở Mộc giật giật, cắn răng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Các ngươi có biết bệ hạ thưởng thúc phụ ta bao nhiêu không?”
“Thực ấp gia phong ba ngàn hộ?”
Lần trước đại thắng Hoàng đế liền thưởng thêm ba ngàn cùng ngàn lượng vàng, lần này xuất chinh thắng hai trận tuy rằng không thể so sánh với lần trước, nhưng Sở Mộc tiêu diệt một phần Tả Hiền Vương của Hung Nô, mà Sở Mộc là tướng quân dưới trướng Sở Tu Viễn, hắn được phong Tắc Bắc hầu, mà Sở Tu Viễn thế nào cũng phải thêm ba ngàn hộ.
Sở Mộc run rẩy vươn một ngón tay ra.
“Một ngàn?”
Sở Mộc: “Ngàn lượng hoàng kim!”
Hai người kinh hãi đến không thể nói nên lời.
“Thúc phụ ta liều c.h.ế.t liều sống hơn nửa năm chỉ thưởng một ngàn lượng. Nàng nhàn rỗi không có việc gì mân mê ra hai thứ, thế mà bệ hạ không phải thưởng mười quan tiền, lại thưởng thiên kim.” Tiểu Hầu gia càng nghĩ càng thấy bất công giùm cho thúc phụ hắn: Ta đi tìm bệ hạ!”
Hai người cuống quít giữ chặt hắn lại.
“Tiểu Hầu gia có điều không biết, thứ kia mang lợi ích cho cả vạn dân, không thấp hơn công lao của Đại tướng quân đâu.” Khương Thuần Quân nói.