Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:41
Lượt xem: 418

“Vâng, cha, Hồng Ngẫu nói có hơn một trăm mấy chục quả đấy.” Tiểu Sở Ngọc không khỏi khoa tay múa chân: “Nhưng không nhiều như dương mai.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Cha đã từng ăn dương mai chưa?”

Sở Tu Viễn: “Chưa. Loại đó không phải là chỉ có ở phía nam sao?” Hắn nhìn về phía Lâm Hàn hỏi.

“Ta cũng không chắc chắn là có thể kết trái được không nữa.” Lâm Hàn mở miệng nói nhảm: “Đại khái nước và đất trong phủ thích hợp trồng cây ăn quả ấy mà.”

Tiểu Sở Dương nhịn không được nói: “Còn có anh đào nữa. cha về chậm thêm hai ngày nữa là bị chúng ta ăn sạch rồi.” Cậu chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo: “Tiểu đệ thích nhất, mỗi ngày đều muốn đem anh đào làm cơm ăn.”

“Nương, anh đào.” Đại Bảo Bảo kéo ống tay áo Lâm Hàn.

Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn Sở Dương một cái.

Tiểu hài tử vội vàng che miệng: “... Ta quên mất.” Lập tức thả tay xuống lừa gạt lừa gạt Đại Bảo Bảo: “Đệ đệ, quả đào ăn ngon hơn quả anh đào.” Cậu chỉ vào cây đào: “Đệ có thấy nó lớn hơn anh đào không?”

Đại Bảo Bảo ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả đào thật to liền vung bàn tay mũm mĩm: “Nương, quả đào…”

Lâm Hàn không nói hai lời liền hái một quả ném cho Hồng Ngẫu: “Rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt đôi ra.”

Hồng Ngẫu đi ra ngoài, Đại Bảo Bảo lại có thêm vấn đề mới. Cậu nhóc đứng mệt rồi, vươn tay nhỏ đòi ôm.

Thúc chất Sở gia hai người đứng bên cạnh nhìn thôi mà đã thấy mệt giùm cho Lâm Hàn, Sở Mộc nghĩ tiểu hài tử không muốn ở chung với Sở Tu Viễn, liền vươn tay: “Để ta bế đệ.”

Hài tử lại nhấc chân đi vòng sang bên kia.

Sở Mộc tức giận: “Ta bế đệ đi hái đào nhé.”

Tiểu hài tử tiếp tục đưa tay về phía Lâm Hàn.

“Cha ôm.”

Tiểu hài tử cuống quít ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lâm Hàn, giống như sợ chậm thêm một chút là bị cha hắn bế lên vậy.

“Phụt.”

Sở Mộc cười phun.

Tay Sở Tu Viễn cứng đờ giữa không trung, xấu hổ dị thường.

Lâm Hàn không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, khom lưng bế tiểu hài tử: “Đại Bảo Bảo, vị này là cha con, cũng thương con giống như nương vậy.”

Hài tử quay đầu sang chỗ khác, cho nàng một cái sườn mặt, không nghe, không nghe đâu.

“Muốn ăn đòn đây mà.” Sở Dương thốt lên.

Tiểu hài tử liền đưa tay ra muốn cào cậu.

Sở Dương há to miệng như ngày thường, tiểu hài tử sợ tới mức vội vàng rụt tay về, ôm chặt cổ Lâm Hàn.

Lâm Hàn không khỏi hít sâu một hơi, đánh vào m.ô.n.g cậu nhóc một cái: “Thả lỏng tay ra.”

Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc trực giác không tốt, liền muốn tìm lý do trốn đi, chờ cậu nhóc không khóc nữa rồi sẽ quay lại, chỉ thấy tiểu hài tử miệng méo xệch, nhìn chằm chằm Lâm Hàn một lúc lâu, quay đầu gối lên vai nàng, còn cọ lên mặt nàng thật mạnh.

Trong mắt thúc chất hai người hiện lên vẻ kinh ngạc, đang muốn lên tiếng thì Hồng Lăng đã cầm giỏ trúc về.

Sở Tu Viễn nhận lấy: “Đưa cho ta.”

Sở Mộc đi hái.

“Chọn trái vừa trắng vừa đỏ ấy.” Lâm Hàn nhắc hắn.

Sở Mộc nhìn lướt qua: “Phải tới mấy chục trái đó, hái hết toàn bộ luôn à?”

“Hái xuống ăn không hết đâu.” Sở Ngọc nhắc nhở.

Lâm Hàn: “Thưởng cho mấy người gần đây làm việc nghiêm túc.”

Sở Mộc không khỏi nháy mắt với thúc phụ hắn, ngài có phúc rồi, thẩm thẩm này còn có thể quản gia.

Sở Tu Viễn: “Ngẩn ra làm gì thế hả? Hái đi.”

Sở Mộc bĩu môi một cái, liền nhảy lên cây bắt đầu hái đào.

Lúc quả đào còn ở trên cây đã thấy rất lớn rồi, đến khi hái xuống còn lớn hơn. Cả giỏ trúc đầy ắp rồi mà mới chỉ hái được một nửa.

Hồng Lăng lại đi lấy thêm một cái giỏ trúc nữa mới hái hết toàn bộ đào chín xuống.

Người ta thường nói đào nuôi người, hạnh đả thương người, dưới gốc mận chôn người chết, bởi vậy Lâm Hàn cũng không dám để mấy hài tử ăn nhiều.

Một nhà sáu người, Lâm Hàn giữ lại mười tám trái, còn lại để cho Hồng Lăng mang đi phân phát.

Hai tay Đại Bảo Bảo ôm lấy quả đào còn to hơn cả mặt mình cắn một miếng, nhai trong miệng vài cái liền nhổ ra ngoài.

Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi: “Không ngon sao?”

Tiểu hài tử cũng không để ý tới cha mình, nhét quả đào vào trong tay Lâm Hàn, chống tay lên bàn đứng dậy rồi chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, cậu nhóc chạy đến ngang cửa lại bị ngưỡng cửa cao chặn lại.

Tiểu hài tử dừng lại xoay người gọi: “Nương…”

“Thằng nhóc muốn làm gì thế?” Sở Mộc vốn tưởng rằng quả đào rất chua, lại phát hiện ra quả đào vừa ngọt vừa giòn, ăn hết sạch một trái, đang muốn lấy trái thứ hai thì nhìn thấy động tác của tiểu hài tử: “Thằng bé muốn tự hái à?”

Sở Dương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nó muốn ăn quả anh đào.”

“Ở hậu viện à?” Sở Mộc thuận miệng nói.

Trong miệng Tiểu Sở Ngọc đang nhai đào, không thể nói chuyện được, đành phải chỉ về phía nam.

“Tại sao ta lại không nhìn thấy?” Sở Mộc vòng đi vòng lại trước rừng cây ăn quả một hồi lâu cũng không phát hiện chỗ nào có anh đào cả.

Lâm Hàn cười nói: “Phía dưới đều bị thằng bé ăn hết sạch rồi, chỉ còn lại một ít ở phía trên thôi. Anh đào không phải là màu vàng mà là màu đỏ sậm, ngọt mà không chua, Đại Bảo Bảo rất thích.”

Sở Mộc chưa từng nhìn thấy quả anh đào có màu đỏ sậm, lấy khăn lau mồ hôi ra lau tay, sau đó xách tiểu hài tử lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-36.html.]

Tiểu hài tử miệng méo xệch, ta khóc cho huynh xem đấy.

Sở Mộc giành nói trước: “Chúng ta đi hái anh đào.”

Trong nháy mắt tiểu hài tử đem nước mắt đảo quanh hốc mắt nuốt ngược trở lại, Sở Tu Viễn nhìn mà trợn tròn mắt.

“Hài tử này…” Hắn chỉ vào tiểu nhi tử của mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Mí mắt Sở đại công tử cũng không nhúc nhích một cái: “Cái này tính là gì chứ, Bảo Bảo thường xuyên nước mắt vừa ra khỏi hốc mắt đã có thể nhoẻn miệng cười.”

“Thằng nhóc rất thông minh, mưu kế nho nhỏ cũng nhiều, chọc cho hai ca ca của nó hận không thể dùng toàn bộ sức lực mà đánh, rất thích hợp đi theo ngài đấy.” Hài tử là của Sở Tu Viễn, Lâm Hàn chỉ là một kế mẫu hữu danh vô thực, tạm thời nói nhiều quá cũng không hay, ngang điểm là dừng.

Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn một lớn một nhỏ đi xa, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng là ngươi dạy tốt.” Hắn dừng một chút: “Đại Bảo cùng Nhị Bảo cũng hiểu chuyện hơn trước kia.”

“Con vẫn rất ngoan mà.” Sở Dương lớn tiếng nói.

Sở Tiểu Nhị theo sát phía sau: “Con cũng rất ngoan đấy.”

Sở Tu Viễn cười cười không vạch trần hai nhi tử mà thuận theo lời hai người bọn họ: “Ý ta là càng ngày càng ngoan hơn, đều thành đại hài tử cả rồi.”

“Cha, con bảy tuổi rồi.” Sở Dương vươn ngón tay khoa tay múa chân nói.

Sở Ngọc: “Cha, con sáu tuổi rồi. nương nói hài tử nhà nông lớn cỡ này đều sẽ tự nấu cơm.”

“Đúng thế đấy, lúc cha bằng tuổi các con…”

“Oa…nương, nương…”

Lâm Hàn không khỏi đứng phắt dậy: “Sao lại khóc rồi?”

“Nhất định là Sở Mộc trêu chọc.” Sở Tu Viễn đứng dậy theo: “Đi ra ngoài xem một chút xem.” Hắn sải bước ra ngoài.

Hai huynh đệ vội vàng đứng dậy đuổi theo.

“Nương…”

Tiểu hài tử nghe được tiếng bước chân, cất cái chân ngắn chạy về phía Lâm Hàn: “Nương…” Cậu nhóc ôm chân Lâm Hàn khóc lớn không ngừng.

Lâm Hàn thấy cậu nhóc không bị thương, cười ôm lấy cậu nhóc: “Lại bị hạt anh đào làm đau răng à?”

Hài tử một tay ôm cổ nàng, một tay chỉ vào cây anh đào: “Xấu, không cho Bảo Bảo.” Nước mắt tèm lem cáo trạng.

Giờ thì lại là Bảo Bảo cơ đấy.

Lâm Hàn cũng không tiện trêu chọc hài tử này: “Ca ca còn đang hái à?”

“Ăn.” Hài tử hét lên.

Lâm Hàn giật cả mình.

Sở Dương ngửa đầu nhìn lại, Sở Mộc hái được một trái anh đào ném vào miệng rồi lại tiếp tục hái, hái xong lại nhét vào miệng, hạt anh đào theo đó rơi xuống đất. Đại công tử trợn mắt há mồm: “Còn có thể làm như vậy được sao?”

“Trách không được làm Bảo Bảo tức đến phát khóc.” Tiểu Sở Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người còn có thể vừa hái vừa ăn, vừa ăn vừa nhả hạt: “Mộc ca ca, ăn ngon không?”

“Ngon lắm.”

Hai huynh đệ nhìn nhau, co chân chạy về phía cây anh đào.

Sở Tu Viễn một tay túm lấy một đứa: “Hắn không hiểu chuyện đã đành rồi, còn mấy đứa cũng không hiểu chuyện nữa hả?” Hắn lập tức xông lên cây hét lên: “Sở Mộc, ngươi mấy tuổi rồi hả?”

“Không trách ta được, thẩm thẩm trồng cây anh đào này quá ngon. Trái nào trái nấy to như quả trứng chim bồ câu vậy. Quan trọng nhất là không chua chút nào. Không tin thì ngươi lên đây đi, ta đảm bảo ngươi không nỡ dừng lại đâu.”

Tiếng Sở Mộc từ phía trên truyền xuống.

Sở Tu Viễn tức chết: “Xuống đây!” Hắn lạnh lùng nói.

“Được rồi được rồi.”

Một lúc lâu sau Sở Mộc mới nhảy xuống, hai tay đầy ắp, đến trước mặt Đại Bảo Bảo đưa cho cậu nhóc xem: “Ta không lừa đệ chứ?”

Tiểu hài tử vươn tay muốn đánh hắn.

“Đánh hắn thì không được ăn nữa.” Lâm Hàn nhắc nhở.

Bàn tay hài tử liền cứng đờ.

Sở Mộc bật cười: “Thẩm thẩm, muốn cho Bảo Bảo ăn là phải rửa đã phải không?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Mộc đưa hết anh đào bên tay phải cho Sở Dương và Sở Ngọc, nhận lấy Đại Bảo Bảo: “Ca dẫn đệ đi rửa anh đào, tất cả chỗ này là của đệ hết.”

Hài tử theo bản năng nhìn nương mình.

Lâm Hàn cười gật đầu, tiểu hài tử mới để Sở Mộc ôm hắn trở về phòng.

Bên tai Sở Tu Viễn yên tĩnh hẳn, thấy trên ngọn cây vẫn còn rất nhiều: “Để ta trèo lên hái cho các ngươi.”

“Chọn mấy quả không đẹp ấy.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.

Lâm Hàn: “Vốn định tặng một ít cho Thái tử, nhưng thân phận của ta không thích hợp tiến cung, vẫn chờ ngài trở về mới được.”

Sở Tu Viễn vẻ mặt ngẩn ra, nghe hiểu lời nói của nàng lập tức trong mắt đầy vẻ phức tạp, muốn nói nàng có lòng rồi, lại cảm thấy lời này có vẻ giả dối: “Để chiều nay ta sẽ tiến cung.”

Lâm Hàn: “Vậy để quay lại rồi hái thêm một ít sơn tra, nghe nói đó là bạch ngọc sơn tra đấy.”

Sở Tu Viễn chưa từng nghe nói bạch ngọc hồng ngọc gì, nhưng Lâm Hàn đã cố ý trồng ra chắc chắn sẽ vô cùng ngon, liền vén áo bào trèo lên cây anh đào.

“Chậm một chút, đừng tựa hết thân thể lên cây.” Lâm Hàn nhắc nhở.

Rắc!

Mấy nhánh cây nhỏ rơi xuống đất, chọc cho sâu chạy chim bay, ba mẫu tử nhìn nhau không biết nói gì.

Loading...