Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:53
Lượt xem: 387
Hoàng đế không câu nệ tiểu tiết, nhưng chuyện liên quan đến đại sự trong triều lại từng bước thận trọng. Thánh chỉ ban thưởng lại được chuẩn bị trước, cũng chứng tỏ đã trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng. Cho nên Sở Tu Viễn không muốn hoài nghi Hoàng đế “cố ý làm như vậy” thì cũng không có cách giải thích nào khác.
“Các ngươi không hiểu bệ hạ đâu.” Sở Tu Viễn cười nói.
Khương Thuần Quân nhớ tới lần hắn đưa dây khoai lang, hoàng đế cố ý trêu chọc hắn, không khỏi nói: “Ty chức thật sự không hiểu.”
“Nô tỳ cũng không hiểu.” Hồng Lăng nói theo.
“Ca ca, của đệ!”
Ba người đột nhiên ngậm miệng rồi nghiêng tai lắng nghe, thì ra là mấy hài tử ở hậu viện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Lăng vội vàng đứng dậy: “Tướng quân, chắc là phu nhân bị đánh thức rồi.”
“Vậy ta đi qua xem một chút.” Đúng lúc hắn có việc cần bàn bạc với Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn đến hậu viện, quả nhiên Lâm Hàn đã tỉnh, ngồi trên ghế nhỏ ngẩn người, thẳng đến khi Sở Tu Viễn tới gần mới động đậy một chút, còn chỉ là cái đầu.
“Ta có việc muốn nói với ngươi.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn đứng dậy đi theo tới chủ viện: “Bệ hạ không thích à?”
“Bệ hạ rất thích.” Buổi sáng nếu không phải Sở Mộc ra tay nhanh, đầu Sở Tu Viễn sẽ không bị c.h.é.m rớt, nhưng hắn cũng sẽ bị thương. Nhưng mà, Sở Tu Viễn cũng không trách Lâm Hàn, bởi vì hắn biết tập võ vất vả cỡ nào. Người kiên trì đều là người có nghị lực lớn, Sở Tu Viễn thưởng thức người có nghị lực như Lâm Hàn. Sau lại vì an ủi hắn, Lâm Hàn ngay cả Hoàng đế cũng oán giận, Sở Tu Viễn cũng không tiện giấu nàng nữa: “Bệ hạ nói ngươi hiểu phong thủy.”
“Hơi hiểu một chút da lông thôi.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn không hiểu sao muốn cười: “Ta sẽ không truy xét đến cùng, cũng sẽ không hỏi sư thừa ngươi là ai, nhưng có một điểm ta cho rằng nên nói cho ngươi biết. Bệ hạ nghĩ ngươi là cao nhân.”
“Làm sao có thể chứ?” Lâm Hàn kêu lên.
Sở Tu Viễn: “Ngươi biết làm chảo sắt, cày, bừa và giấy, còn có thể trồng cây ăn quả, trồng rau. Hoàng thượng nghĩ ngươi không giống người tầm thường.”
“Vậy, vậy thì làm sao bây giờ?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn lắc đầu, hắn tin tưởng “Mệnh ta do ta không do trời”, cho nên hắn không tin thuật sĩ có thể sửa mệnh, cũng không tin Lâm Hàn có thể lật tay làm mây che tay làm mưa: “Đối với phong thủy ta chẳng biết gì cả, ngươi cứ ngẫm lại xem nên ứng đối thế nào. Ta sẽ tận lực kéo bệ hạ, kéo cho tới khi bệ hạ quên mất.”
Lâm Hàn cảm thấy khó, lại muốn chạy trốn.
Có thể trốn thoát đến hoang sơn dã lĩnh, buổi tối lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, ban ngày ăn quả dại chua chát, dã thú tanh hôi, khát nước uống nước suối núi, mùa đông còn phải tự mình xây nhà, lại bỏ đi ý niệm chạy trốn trong đầu.
“Ai nói với bệ hạ ta hiểu phong thủy? Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu à.” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ đoán. Trong triều không ai có thể trồng ra loại anh đào to như trứng chim bồ câu, bao gồm cả thuật sĩ bệ hạ thích nhất.”
“Đó là bởi vì hắn không có cây anh đào. Ngu xuẩn!” Lâm Hàn không khỏi mở miệng mắng.
Sở Tu Viễn không biết nàng đang mắng ai, trực giác cho thấy đáp án này hắn không dám nghe. Nhưng thấy nàng như vậy ngược lại cảm thấy lời nói của nàng là thật: “Vậy ngươi nói với bệ hạ, ngươi chủ yếu chỉ học võ công và trồng trọt thôi.”
“Đúng vậy, làm sao ta lại không nghĩ tới chứ. Đa tạ tướng quân chỉ điểm.” Lâm Hàn mừng rỡ: “Tướng quân cố gắng hết sức giúp ta kéo đến giữa tháng năm. Khi đó vải thiều và dương mai là ngon nhất.”
Sở Tu Viễn gật đầu nói: “Có thể.” Thấy Lâm Hàn muốn đi, theo bản năng bắt lấy tay nàng. Nhận thấy thân thể Lâm Hàn cứng ngắc, hắn vội vàng buông tay nàng ra: “Còn chuyện hôn sự của ngươi và ta nữa.”
“Cái gì?”
Sở Tu Viễn: “Ta và ngươi còn chưa bái đường.”
Chuyện này kéo dài sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Lâm Hàn.
Lâm gia đối với nàng mặc kệ không hỏi, nhưng Sở Tu Viễn thì không được. Lâm Hàn không chỉ là thê tử của hắn, còn là nương của hài tử hắn nữa.
“Việc này có cần phải hỏi bệ hạ một chút hay không?” Lâm Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cao đường đã qua đời, Hoàng hậu chính là trưởng bối của tướng quân. Ngày đó là hoặc là bệ hạ cùng hoàng hậu tới đây, hoặc là thiết lập bài vị cao đường.”
Lần trước Sở Tu Viễn thành thân, người ngồi ở chủ vị chính là nương hắn, thế nên suýt nữa đã quên nương hắn sớm đã không còn ở nhân thế nữa: “Ngươi nói đúng. Mấy ngày nay ta sẽ chỉ ở tiền viện.”
Trên mặt Lâm Hàn có thêm nụ cười: “Ta sẽ lệnh nha hoàn dọn dẹp một chút.” Nàng bước ra ngoài vẫy tay với Hồng Ngẫu rồi xoay người trở về phòng ngủ.
“Phu nhân có gì phân phó ạ?” Hồng Ngẫu nói xong còn đóng cửa lại.
Lâm Hàn nhìn thấy động tác của nàng ấy suýt nữa tức đến bật cười: “Mở cửa ra đi.”
“Tướng quân ở bên ngoài.” Hồng Ngẫu nhỏ giọng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-40.html.]
Lâm Hàn lập tức muốn trợn trắng mắt, chính là bởi hắn ở bên ngoài nên mới muốn mở cửa ra, nếu không chẳng phải là “giấu đầu lòi đuôi” sao.
“Ta chỉ muốn lấy mấy thứ đồ thôi.” Lâm Hàn có chút vô lực nói.
Hồng Ngẫu xoay người mở cửa.
Lâm Hàn mở hộp gỗ đặt dưới bệ cửa sổ.
Sở Tu Viễn anh minh, Lâm Hàn không dám khinh thường, trước đó mấy ngày đã đem tiền và quần áo bằng tơ lụa trong rương ở đông sương phòng ném vào trong không gian, sau đó lấy đồ dùng hằng ngày nhét đầy trong rương. Trong đó còn có bốn rương giấy vệ sinh thô ráp, một rương ở trong phòng ba hài tử, một rương ở trong phòng Sở Mộc, một rương ở thư phòng phía trước, một rương ở trong phòng ngủ của nàng.
Giấu kỹ mấy thứ này xong, Lâm Hàn liền lấy màn chống muỗi trong không gian ra, so với màn lụa thì Lâm Hàn càng thích bông hơn, thoáng khí tốt. Nhưng nơi này không có bông, Lâm Hàn không có cách nào giải thích, liền lấy ra bảy cái làm bằng lụa, một nhà sáu người mỗi người một cái, còn lại cái kia dự phòng.
Lâm Hàn tháo hết phần trang trí trên màn lụa chống muỗi ra rồi tiêu hủy, sau đó để bảy cái màn lại vào trong rương. Sở dĩ không mắc lên trước là vì muốn xem thái độ của Sở Tu Viễn.
Nếu hắn là người theo chủ nghĩa nam tử, không tôn trọng Lâm Hàn, như vậy chỉ có ba cái, ba hài tử mỗi người một cái, nàng mang theo vàng bạc của cải đi xa.
Sở Tu Viễn không làm Lâm Hàn thất vọng, Lâm Hàn kiếp này nếu muốn cảm nhận được một chút niềm vui cá nước thì chỉ có thể tìm Sở Tu Viễn. Ai bảo Sở Tu Viễn là nam nhân ưu tú nhất mà nàng quen biết chứ.
Có lẽ Hoàng đế ưu tú hơn Sở Tu Viễn, nhưng để cho nàng cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân, Lâm Hàn không khỏi run rẩy —— nàng tình nguyện ăn chay cả đời.
“Phu nhân lấy cái gì?” Hồng Ngẫu xoay người nhìn thấy trong tay nàng có thêm một thứ gì đó làm bằng lụa trắng.
Lâm Hàn giơ tay lên ném cho nàng ấy.
“Vải này sao có thể dệt thành như vậy chứ?” Hồng Ngẫu thấy bên trên có một đống lỗ lít nha lít nhít liền cau mày: “Ai dệt vậy ạ?”
Lâm Hàn cười nói: “Trong phủ không có người dệt vải, ngươi nói xem?”
“Phu nhân mua? Mua nó ở đâu, nô tỳ sẽ đi tìm nàng ta.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Lâm Hàn không dám trêu chọc nàng ấy nữa: “Đừng nóng vội, mở ra xem một chút đã.”
Hồng Ngẫu dừng lại, sắc mặt nghi hoặc.
Lâm Hàn cười gật đầu.
Hồng Ngẫu chậm rãi buông tay phải ra, đồ vật kia rơi xuống đất, Hồng Ngẫu lại vội vàng nhặt lên, kéo đến một góc, dọc theo góc kia đến đỉnh: “Màn trướng?! Dùng loại màn trướng thế này không phải là bị lọt gió sao?”
“Mùa hè dùng.” Lâm Hàn nói ra đáp án.
Hồng Ngẫu ngạc nhiên đến không khép miệng lại được, di chuyển đến gian ngoài đem toàn bộ màn che mở ra trên giường.
“Thế nào?” Lâm Hàn đi theo cười hỏi.
Hồng Ngẫu nhìn chằm chằm tấm màn trướng mỏng như lụa, liên tục gật đầu.
“Nói chuyện.” Lâm Hàn cố ý nói.
Hồng Ngẫu há hốc mồm, một hồi lâu mới nói ra thành tiếng: “Cái này làm thế nào vậy? Nô tỳ lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy được cái này. Phu nhân, ngài làm thế nào vậy?”
“Ta làm gì có bản lĩnh làm cái này chứ. Đừng hỏi, có hỏi thì ta cũng không nói cho ngươi biết đâu.” Lâm Hàn đi đến bên cạnh rương gỗ lại lấy ra hai cái ném cho Hồng Ngẫu: “Đưa cho Lan Thảo, Tử Diệp.”
Lâm Hàn gả đến phủ Đại tướng quân cũng được mấy tháng rồi, phong cách xử sự của nàng Hồng Ngẫu vẫn luôn nhìn thấy. Đối với hạ nhân thưởng phạt rõ ràng, đối với ba hài tử đối xử bình đẳng. Cho dù đối mặt với Đại Bảo Bảo thích khóc bá đạo nhất, yếu đuối nhất, Lâm Hàn cũng sẽ không cho vô điều kiện.
Hồng Ngẫu vừa thấy ba cái giống nhau như đúc, liền biết là cho ba vị tiểu công tử: “Làm sao cột lên được ạ?”
“Trên đỉnh có một cái vòng hình cung, sai người đi mua mấy cây trúc, dùng trúc làm cột chống lên.” Lâm Hàn nói
Nàng lại lấy ra hai cái nữa.
Hồng Ngẫu không khỏi hỏi: “Là cho Đại tướng quân cùng đường công tử ạ?”
Lâm Hàn gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Ta nghe Xích Tiêu gọi Sở Mộc là Tiểu Hầu gia, ngươi có biết Hầu phủ của hắn…” Thấy Hồng Ngẫu chỉ vào phía tây: “Là ở bên cạnh à?”
“Cách một con hẻm.” Hồng Ngẫu nói.
Lâm Hàn: “Làm sao có thể chứ?”
“Nghe nói khi chọn phủ đệ cho Đại tướng quân, Mộc công tử cũng nháo đòi một tòa nhà lớn, bệ hạ liền trêu chọc Mộc công tử, nói rằng nếu hắn có thể lợi hại như Đại tướng quân liền đem tòa nhà bên cạnh cho hắn.”
“Cho nên bên kia vẫn không có người ở?”
“Vâng. Bên kia là bệ hạ dùng để thưởng cho thần tử có công. Đáng tiếc mấy năm nay người được phong hầu không nhiều, còn chỉ là phong hầu nhờ quân công. Ngoại trừ Đại tướng quân ra thì công lao của Mộc công tử cũng là lớn nhất, bệ hạ muốn thưởng cũng là thưởng cho Mộc công tử.” Hồng Ngẫu nói xong, dừng lại một chút: “Có thưởng cho Mộc công tử hay không còn phải phu nhân ngài đi hỏi.”