Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:45
Lượt xem: 363
Sau khi nghe Lâm Hàn nhắc lại, Sở Tu Viễn mới nhớ ra lời nói giữa chừng bị cắt đứt của mình, hắn muốn cảm tạ Lâm Hàn. Nhưng đã qua lâu rồi, giờ mà lại nói lại có vẻ giả dối, Sở Tu Viễn liền nói: “Đưa cho ta.”
“Ta đã bảo người đi mua cây trúc rồi, phải dùng trúc chống lên mới được.” Lâm Hàn lại nói.
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu muốn trở về thư phòng tiền viện, thấy Lâm Hàn còn ôm nhi tử của hắn, liền bảo người hầu đưa qua: “Đại Bảo Bảo, xuống đây, để cho nương con nghỉ ngơi một lát.”
Đại Bảo Bảo ôm chặt cổ Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn giơ bàn tay lên: “Ta nói chuyện con không nghe thấy à?”
Đại Bảo Bảo méo miệng, muốn khóc cho hắn xem.
“Mau xuống đi.” Lâm Hàn thuận thế nói: “Ta đánh không lại cha con đâu. Con quên rồi à? Vẫn là Mộc ca ca của con đưa cho ta một thanh kiếm, ta mới đánh thắng cha con đấy. Sở Mộc đi ra ngoài, cha con tức giận, chúng ta cộng thêm hai ca ca cũng đánh không lại cha con.”
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc cảm thấy Đại Bảo Bảo sắp biến thành cao lương tử đệ*: “Cha là Đại tướng quân, Đại Bảo Bảo biết Đại tướng quân là gì không? Đại tướng quân là người đánh cho quân Hung Nô phải tè ra quần đấy.”
Đại Bảo Bảo còn nhỏ, không biết Hung Nô, nhưng cậu nhóc còn nhớ rõ giọng điệu của nô bộc khi nhắc tới cha mình, quản gia thích hù dọa cậu nhóc đều sợ cha.
Tiểu hài tử lại bĩu môi, cố kìm những giọt nước mắt chực trào ra ngoài, buông nương mình ra.
“Đại Bảo, Nhị Bảo, dẫn đệ đệ chơi một lát, ta đi phía sau xem có cái gì để ăn, để đầu bếp cho các ngươi thêm thức ăn.” Lâm Hàn dứt lời, hai huynh đệ liền xách theo Đại Bảo Bảo vượt qua cánh cửa.
Sở Tu Viễn không khỏi bội phục Lâm Hàn: “Vẫn là ngươi có cách.”
“Ta mà không dặn thì đầu bếp sẽ làm theo ngày hôm qua. Bình thường hài tử đều hy vọng mỗi ngày một món, một năm ba trăm sáu mươi ngày không giống nhau.” Lâm Hàn nhìn ra ngoài một chút, thấy mấy hài tử lại chui xuống dưới gốc cây nho, ngửa đầu đếm nho, nhất thời biết là nàng đã oan uổng Đại Bảo Bảo: “Bọn chúng chưa từng ăn nho sao?”
Sở Tu Viễn ngẩn người, theo tầm mắt của nàng nhìn lại: “Chưa từng, ta cho rằng thứ kia chỉ có ở Tây Vực mới có.” Thấy Lâm Hàn nghi hoặc: “Ta từng tìm được mấy túi rượu nho trong bọc hành lý của người Hung Nô.”
“Không phải đâu.” Lâm Trường Quân từ khi dẫn thê nữ đến Trường An chưa từng trở về, Tiết Thanh Minh đều là để nô bộc thay hắn tảo mộ. Hai ác nô chiếu cố Lâm Hàn đã chết, Lâm Hàn trước kia không thường xuyên đi ra ngoài, không quen biết hàng xóm láng giềng, ỷ vào không ai hiểu rõ nàng nên có thể mở miệng nói bậy: “Nơi này cũng có, chỉ là không ai dám thử. Trái này khi chưa chín có màu xanh trắng, đến khi chín thì màu giống tường vi, vị rất ngon. Nếu bệ hạ thích, ta có thể giúp ươm mầm.”
Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Ngươi cũng biết trồng cây nho sao?”
“Đầu xuân cắt một đoạn cắm trong bùn đất là được.” Lâm Hàn chỉ vào cây lựu gần trong gang tấc: “Cái này cũng vậy. Nhưng cây lựu mọc nhiều rễ con, có thể tách ra để trồng. Cây đào thì…”
Sở Tu Viễn: “Cũng có thể?”
“Dùng hạt đào trồng ra.” Lâm Hàn cười nói.
Sở Tu Viễn biết cây đào, nàng cũng hiểu: “Vải thiều, sơn tra và dương mai thì sao?”
Lâm Hàn đương nhiên, không biết!
Nhưng ai bảo nàng có một cuốn sách chứ.
Lần trước lúc đi tìm quyền sách “Thiên công khai vật”, nàng đã lục soát toàn bộ những quyển sách liên quan đến thực vật. Tuy rằng không đọc hết nhưng nàng chỉ cần dậy sớm hoặc ngủ muộn một chút là đã có thể nhớ kỹ những kỹ thuật trồng trọt kia rồi.
Nô bộc trong phủ đông đảo, nàng cho dù nàng nguyện ý tự tay làm nhưng đám người lão Hà cũng sẽ ra mặt ngăn cản —— đường đường là đại tướng quân phu nhân, cũng không thể tiếp xúc với bùn đất được. Cho nên chỉ cần nói qua vài câu là có thể cho qua được chuyện này.
“Có biết một chút, nhưng mà chưa từng thử bao giờ. Năm sau đầu xuân trồng thử xem, nhưng có một điểm ta phải nói trước, ở chỗ này trồng trái cây vừa to vừa ngọt, nhưng đến vườn Phù Dung thì chưa chắc.” Lâm Hàn tuyệt không chột dạ.
Sở Tu Viễn đã từng nghe Hồng Ngẫu nhắc qua, bùn đất trong phủ cực kỳ thích hợp trồng cây ăn quả, cho nên cũng không hoài nghi: “Bệ hạ không phải là người không nói đạo lý.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, cũng chỉ nói đạo lý với Đại tướng quân, người có thể giúp hắn mở mang bờ cõi mà thôi.
“Có những lời này của tướng quân là ta yên tâm rồi.” Nha hoàn và nô bộc lần lượt rời đi, bên này chỉ còn lại hai người Lâm Hàn và Sở Tu Viễn. Lâm Hàn ở trong cửa, Sở Tu Viễn ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, vừa dừng lại, Lâm Hàn liền nhịn không được miên man suy nghĩ: “Tướng quân, hay là chúng ta đi ra sau hậu viện xem một chút nhé?”
Quả thật Sở Tu Viễn rất tò mò về căn nhà của mình lúc này, liền đi theo Lâm Hàn xuyên qua đông sương phòng rẽ về phía bắc.
Lâm Hàn cũng không muốn một mình đối mặt với Sở Tu Viễn, thấy lão Hà đang nói chuyện phiếm với người khác, liền bảo hắn đi lấy một cái giỏ trúc đựng rau củ tới đây.
Sở Tu Viễn quay đầu lại nhìn một cái, thấy Lâm Hàn còn chưa dừng lại vẫn tiếp tục đi về phía bắc. Lướt qua góc tường, vườn rau ở hậu viện lộ ra hoàn toàn, đập vào mắt là một màu xanh biếc bừng bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-42.html.]
Cho dù Sở Tu Viễn có chuẩn bị tâm lý vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ: “Những thứ này tất cả đều là đồ ăn sao?”
“Góc tây bắc kia là trồng loại cây trông giống như khoai.” Lâm Hàn chỉ vào khoai lang mặt không đỏ tim không đập nói.
Sở Tu Viễn đã nghe Hồng Lăng nhắc qua, còn phải mấy tháng nữa mới thành thục, hắn chỉ nhìn một chút liền thu hồi tầm mắt: “Xem ra cũng không ít, ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”
“Có thể không nói được không?” Lâm Hàn không có ý định giải thích, cũng không giải thích được.
Sở Tu Viễn nghẹn họng, không hiểu sao lại muốn cười: “Có thể.” Cao nhân sao có thể không có chút bí mật chứ: “Muốn hái cái gì?”
“Mấy hài tử còn chưa được ăn món bí ngô.” Lâm Hàn thấy Sở Tu Viễn không tin: “Cắt thành sợi nhỏ, cho vào chảo dầu nóng xào một chút rồi múc ra, tướng quân đã từng ăn chưa?”
Sở Tu Viễn không còn hoài nghi, cũng không còn gì để nói.
Lâm Hàn liếc hắn một cái, cười cười đi tìm bí ngô mấy ngày trước lão Hà nhắc tới.
Bí ngô này cũng là mỗi ngày một khác.
Lâm Hàn gạt dây bí ngô ra, nhìn thấy mấy quả bí ngô còn lớn hơn nắm tay nam tử trưởng thành, không chút suy nghĩ liền hái xuống hết toàn bộ.
“Đây là cái gì?”
Lâm Hàn quay đầu lại, thấy Sở Tu Viễn chỉ vào dưa leo, lại thấy quả dưa leo dài bằng cả cánh tay Đại Bảo Bảo, không khỏi kêu lên: “Sao nhanh như vậy?”
“Có chuyện gì thế?” Lão Hà vội vàng hỏi.
Lâm Hàn chỉ vào dưa leo: “Lớn chừng này là có thể hái được rồi, nếu không hái xuống là sẽ bị già quá rồi hỏng đấy.”
“Cho nên đây là dưa leo, không phải dưa xanh sao?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn ngẩn người, phản ứng lại cười nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
“Vậy thì gọi là dưa leo đi.” Sở Tu Viễn nói xong liền hái quả trước mắt xuống ném ra ngoài.
Lâm Hàn giơ tay lên bắt lấy.
Trong mắt Sở Tu Viễn hiện lên một tia tán thưởng, thấy lão Hà hái ở bên cạnh Lâm Hàn liền chuyển đến bên kia, hái xong liền ném cho Lâm Hàn.
Chỉ trong chốc lát, giỏ rau củ kia đã đầy ắp.
Lâm Hàn đưa giỏ cho lão Hà: “Rửa bốn quả đưa tới chủ viện, rửa thêm bốn quả cắt thành lát mỏng xào với trứng gà. Còn lại chia cho mọi người xào ăn.”
“Phu nhân và tướng quân ngày mai không ăn ạ?” Lão Hà vội vàng hỏi.
Lâm Hàn chỉ vào sáu dãy dưa leo: “Buổi tối tưới nước, trong một đêm sẽ lớn lên.”
Đối với Lâm Hàn, lão Hà cực kỳ tin phục, nhận lấy giỏ chỉ vào bên tường: “Bên kia mọc ra rất nhiều thứ giống như đậu, nhưng dài hơn đậu một chút.”
Lâm Hàn đi qua xem là đậu cô ve, dài hơn bàn tay của nàng một chút: “Khi nào dài bằng với cánh tay ngươi là có thể hái được. Khi xào phải thêm chút nước vào hầm, nếu không để nửa sống nửa chín ăn sẽ bị ngộ độc.”
“Vâng.” Lão Hà sợ mình quên mất, lập tức đem bí ngô cùng dưa chuột đưa đến phòng bếp, thuận tiện nhắc nhở đầu bếp.
Trước đó Sở Tu Viễn đề nghị Lâm Hàn khi gặp Hoàng đế chỉ nói nàng chỉ tập trung vào học võ công và trồng trọt vốn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Hàn so với người xuất thân từ nhà nông như hắn còn hiểu được nhiều hơn.
Sở Tu Viễn không khỏi sinh ra một tia kính nể đối với nàng, từ trong ruộng dưa leo đi ra, liền hỏi về loại quả ở bên cạnh to cỡ trứng chim bồ câu: “Cái này thì sao?”
“Nghe nói đến từ phiên bang, đến khi lớn bằng quả trứng vịt thì sẽ chuyển sang màu đỏ.” Lâm Hàn liếc mắt nhìn quả cà chua: “Còn phải một tháng nữa.”
Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn ruộng dưa leo, mấy tháng nữa là giàn dưa leo cũng đã già hết rồi: “Ngươi tính thời gian để trồng à?”
Kiếp trước kiếp này đây là lần đầu tiên trồng rau, Lâm Hàn không coi khoai tây là cà chua còn là bởi vì trong không gian không có giống khoai tây, nếu không nàng cũng không thể cam đoan trồng ra thứ gì, cần gì phải tính toán ngày tháng.