Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:49
Lượt xem: 348
Sở Tu Viễn gật đầu: “Mùng một tháng năm thượng triều.”
“Vậy chiều mùng một mang qua đi.” Lâm Hàn chỉ vào đậu đũa ở góc tường: “Mang theo một ít thứ đó với cả dưa ở tường tây nữa. Để cả bốn loại vào cùng một rổ, nhớ đưa đến chỗ Hoàng Hậu một ít. Nghe nói nửa năm này số lần bệ hạ đến điện Tiêu Phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Nói xong bèn nhìn Sở Tu Viễn chằm chằm.
Sở Tu Viễn thở dài một hơi: “Bệ hạ điểm nào cũng tốt, chỉ có điểm này…” Lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Hàn đang muốn an ủi hắn, lại nghe được: “Bệ hạ là chủ của thiên hạ, cuộc đời này đã định không thể nào chỉ có một nữ nhân.”
Lâm Hàn suýt nữa đã bị sặc, rất muốn hỏi ngươi vẫn biết nữ nhân kia là tỷ tỷ của ngươi sao?
Nhưng lại nghĩ hắn là Đại tướng quân trung quân ái quốc, thân nhân vẫn đứng sau quốc gia và đế vương, cũng không thể quá nghiêm khắc với một cổ nhân như hắn. Đừng đưa tới cho nàng năm ba nữ nhân là được, nàng cũng mặc kệ Hoàng Đế có bao nhiêu người, dù sao thì đến cả Hoàng Thái Hậu cũng không kiểm soát được chuyện này.
“Tướng quân nói phải. Nhưng có thân nhân quan tâm, trong lòng Hoàng Hậu chắc chắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Sở Tu Viễn nghĩ đến lần trước ở điện Tiêu Phòng, lúc hắn phải rời đi, Hoàng Hậu đã giữ hắn lại rất nhiều lần: “Vậy lại chờ thêm vài ngày đi.”
“Nương, nương…”
Sở Tu Viễn phát hiện số lần hắn thở dài trong hai ngày này còn nhiều hơn mấy năm gộp lại: “Nó lại làm sao vậy?”
“Không phải đói bụng thì chắc là buồn ngủ rồi, hay là để ta chơi với nó đi.” Hôm nay Sở Dương cùng Sở Ngọc đi học, không ai chơi chung với tiểu hài nhi, tiểu hài nhi lại không thích chơi cùng cha nó và nha hoàn hay gã sai vặt, tất nhiên là phải tìm Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn cao giọng nói: “Nương con ở hậu viện đó.”
Tiểu hài nhi im lặng.
Đại tướng quân tức đến bật cười: “Biết ta ở chỗ này, không muốn tìm ta thì đừng tới.”
“Hôm qua ngài mới trở về.” Hài tử chỉ cần mẹ kế không cần cha ruột, Lâm Hàn cũng cảm thấy buồn cười: “Tướng quân có điều không biết, lúc Đại Bảo và Nhị Bảo bắt nạt nó, nó đều ồn ào muốn tìm cha chứ không tìm ta đâu.”
Sở Tu Viễn: “Phải không?”
“Tướng quân không tin có thể hỏi Hồng Lăng và Hồng Ngẫu.”
Sở Tu Viễn thấy nàng nói như vậy thì cũng không nghi ngờ. Ánh mắt tập trung vào chiếc giỏ tre trống trơn, cứ cầm về như vậy thật sự không ổn, lại quan sát xung quanh một hồi, phát hiện cách đó không xa có rau hẹ: “Phu nhân, kia là rau hẹ sao?”
Lâm Hàn nhìn theo hướng đông nam của chủ viện, đã thấy rau hẹ cao hơn nửa thước, kinh ngạc nói: “Lớn nhanh vậy sao, có thể ăn rồi.”
“Nàng không biết?” Sở Tu Viễn kinh ngạc.
Lâm Hàn không chút suy nghĩ: “Có nhiều loại thức ăn như vậy, làm sao mà ta thấy hết được.”
Sở Tu Viễn thầm nói cái lý do này thật tốt, hắn không còn gì để nói.
“Cắt một ít rau hẹ để làm bữa trửa?” Sở Tu Viễn tìm lời để nói.
Rau dưa củ quả trong viện đều là loại yêu thích của Lâm Hàn, nếu đã có rau hẹ thì chắc hẳn đây cũng là thứ nàng thích.
“Được. Ăn thế nào đây?” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, Lâm Hàn tự mình nói: “Làm bánh rán nhân hẹ đi.”
Trước đây Lâm Hàn đã từng làm bánh rán nhân hẹ, nhưng đó là lúc trước thời mạt thế, cũng đã hơn hai mươi năm. Cũng may món kia làm khá đơn giản, Lâm Hàn chỉ nhớ đại khái các bước làm, đầu bếp đã giúp nàng hoàn thành món này.
Buổi trưa cả nhà đều dùng bánh rán nhân hẹ, Sở Đại công tử lộ ra vẻ mặt khó xử.
Lâm Hàn cho rằng nó không thích mùi vị rau hẹ: “Không muốn ăn thì đừng ăn, lát nữa bảo đầu bếp cho heo ăn.”
“Không phải a, nương.” Tiểu hài tử cắn một miếng bánh rán nhân hẹ, dùng thực tế hành động chứng minh không phải nó không thích.
Sở Mộc: “Vậy ngươi làm vẻ mặt đau khổ như vậy làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-44.html.]
“Ta suy nghĩ buổi tối sẽ ăn dưa chuột xào trứng hay là ăn bánh rán nhân hẹ.” Tiểu hài tử nhìn Lâm Hàn ở đối diện: “Người nói buổi tối trước khi ngủ ăn quá nhiều sẽ bị trướng bụng. Con nghĩ rồi lại nghĩ, ăn bánh rán nhân hẹ thì không thể ăn dưa chuột xào trứng. Nương ——”
“Dừng!” Sở Mộc ngắt lời nó nói: “Bộ dáng như trời sập của ngươi chính là vì đang cân nhắc nên ăn cái gì sao? Thực sự có tiền đồ.” Lại véo mặt nó một có: “Đi ra ngoài đừng nói ngươi là đệ đệ của Sở Mộc ta.”
Tiểu hài tử đẩy tay hắn ra: “Đừng cho là ta không biết, buổi sáng ngươi luyện kiếm trong viện không phải là vì ngứa tay mà là do ngươi ăn quá nhiều đào với dưa chuột, sợ buổi trưa không ăn nổi bánh rán nhân hẹ, không thể không khiến bản thân mệt đến ướt đẫm mồ hôi để tiêu hóa hết đồ ăn trong bụng.”
“Khụ!” Lâm Hàn cuống quýt quay mặt đi.
Sở Tu Viễn vội đưa khăn tay qua.
Lâm Hàn nhận lấy lau miệng, lại phát hiện không phải khăn của nàng, trong mắt hiện lên một chút xấu hổ, ra vẻ bình tĩnh: “Ta cũng cho rằng tay chân ngươi ngứa ngáy, còn nghĩ có cần nhờ thúc phụ của ngươi luyện với ngươi một chút không.”
Sở Mộc tức khắc cảm thấy không được tự nhiên, lại nhéo mặt Sở Dương một phen: “Ngươi biết nhiều nhỉ.”
“Không nhiều bằng ngươi, không thể so với ngươi.” Tiểu Sở Dương không khách sáo tát lên mu bàn tay của hắn: “Đừng nhéo mặt ta, đau.”
Sở Mộc buông ra: “Cho nên ngươi nghĩ kỹ rồi sao?”
Tiểu hài tử nhìn về phía Lâm Hàn.
“Ai nói chỉ có buổi tối mới có thể ăn dưa chuột xào trứng.” Lâm Hàn cười nói: “Mấy ngày này là thời gian thu hoạch dưa chuột, con muốn ăn thì một ngày ba bữa đều có thể làm. Nhà ta không có nhiều rau he, nhưng rau hẹ bình thường cũng có bán ngoài chợ, khi nào muốn ăn thì nói với người đi mua hàng là được, dặn hắn mua mấy cân là được.”
Tiểu hài nhi bừng tỉnh đại ngộ: “Con quên mất.”
“Bởi vì ngươi chỉ biết ăn.” Sở Mộc nói tiếp.
Sở Dương nhìn hắn hừ một tiếng, chuyển hướng ngồi bên người đệ đệ, để lại cho hắn một cái ót.
Sở Mộc lại muốn trêu chọc nó, Sở Tu Viễn trừng hắn một cái, tiểu hầu gia đành phải rút lui, thành thành thật thật ăn bánh rán nhân hẹ của hắn.
Ăn cơm xong, Lâm Hàn sai Hồng Lăng căn dặn người mua hàng mỗi ngày mua thêm hai cân hẹ, cho đến khi hẹ tươi không còn hàng nữa.
Sở Tu Viễn không nhịn được để lộ ra ý cười, thê tử này của hắn quả là hiền huệ hiểu lòng người.
Đáng tiếc Lâm Hàn không biết, nếu không chiều mùng một tháng năm tuyệt đối sẽ không mang theo mấy nha hoàn đi hái đậu đũa, dưa chuột, dưa leo cùng với mấy quả dưa lê đã tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Bởi vì nàng chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là thiện giải nhân ý, nàng chỉ là tùy tâm sở dục.
Sở Tu Viễn nhận lấy hai rổ rau dưa đầy ắp, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, vừa nhìn thấy Hoàng Đế đã nói ngay: “Mấy thứ này đều là Lâm thị trồng.”
Hoàng Đế Thương Diệu đi xuống ngự án, đi đến bên cạnh Sở Tu Viễn nhìn nhìn bốn loại đồ vật kỳ quái: “Cũng là đồ ăn sao?” Nói xong thì lắc đầu bật cười.
Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.
“Trẫm nói lời vô nghĩa rồi, thê tử kia của người ngoài yêu bạc thì còn thích ăn, như là đời trước không được ăn vậy.” Thương Diệu nói: “Nếu không phải nghe Khương Thuần Quân nói nàng lớn lên rất cao, không giống nữ nhi của Lâm Trường Quân, trẫm đã không nhìn được hoài nghi Lâm Trường Quân không chỉ bỏ rơi nàng, còn ngược đãi nàng, đến cơm cũng không cho nàng ăn.”
Sở Tu Viễn: “Chỉ cần không bị đói là tốt rồi. Một nữ tử như nàng một thân một mình ở huyện Phượng Tường, dù có sư phó Phật Chiếu thì cũng không thể nào sánh với hai vị tiểu thư Lâm gia ở Kinh Sư.”
“Đúng vậy.” Điểm này Thương Diệu cũng tán đồng.
Trong thiên hạ, Trường An là nơi phồn hoa nhất, dù Lâm Hàn có nhiều bạc hơn thì cũng không thể nào mua được vải tốt, hương liệu nấu ăn hay trà và điểm tâm ở huyện Phượng Tường. Huống chi Lâm Hàn vốn dĩ là một người thiếu bạc.
Nghĩ tới Lâm Hàn đối đãi với mấy hài tử rất tốt, lại xem phủ Đại tướng quân như nhà, không giống như người cha thích luồn cúi của nàng, có thứ tốt cũng chủ động nộp lên —— phương pháp làm giấy. Trên người Lâm Hàn có nhiều điểm khả nghi, Thương Diệu cũng không cho người bắt trói nàng để thẩm vấn.
Thương Diệu từ miệng Khương Thuần Quân và Thẩm Xích Tiêu biết được Lâm Hàn là người ăn mềm không ăn cứng, cố tình lại không có gì để uy hiếp, không cần phải ép nàng tới mức mất cả chì lẫn chài, chỉ cần thuận theo nàng, không cần ai nhắc nhở nàng cũng sẽ tự mình đưa ra, ví dụ như chảo sắt, cày và cào.
Thương Diệu cũng không muốn hỏi làm thế nào mà Lâm Hàn có thể trồng ra mấy thứ này: “Cái này có thể xào ăn hay hấp ăn?”
“Ba cái này có thể ăn sống.” Sở Tu Viễn chỉ vào dưa chuột, dưa leo và dưa lê: “Lâm thị nói đậu đũa có thể mang đi hầm gà, cái đó nếu ăn nửa sống nửa chín sẽ dễ bị nôn.”
Thương Diệu nghe thấy Lâm Hàn không quên căn dặn điểm này thì rất vừa lòng, sai tiểu hoàng môn mang đậu đũa đến Ngự Thiện Phòng, rửa sạch mấy loại dưa rồi cắt ra: “Ngươi đều ăn qua?”
“Đã ăn dưa chuột. Đậu đũa, dưa leo và dưa lê còn chưa tới mùa, kết được rất ít quả, chỉ vừa đủ hai rổ.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật, không hề có nửa điểm giấu giếm.