Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:51
Lượt xem: 337
Thương Diệu thấy hắn chỉ mang tới một rổ, đã biết một rổ khác thuộc về Hoàng Hậu cùng Thái Tử: “Ngươi cùng trẫm nếm thử, nếu ăn ngon thì năm sau trẫm cũng trồng.” Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Dương mai và quả vải còn chưa chín nhỉ?”
Sở Tu Viễn: “Ngày hưu mộc mười hai tháng năm, hôm ấy bệ hạ qua đi?”
Thương Diệu tính một chút cảm thấy thời gian quá dài, nhưng đợi lâu như vậy cũng chẳng kém mấy ngày này.
“Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện.” Sở Tu Viễn thấy hắn gật đầu, mới dám nói ra: “Vi thần cùng Lâm thị còn chưa bái đường.”
Thương Diệu không cần nghĩ ngợi: “Còn muốn bái đường?”
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nội thị lộ ra vẻ mặt kinh ngjac, bất quá lần này là vì Hoàng Đế bệ hạ của bọn họ.
Thương Diệu nói xong cũng ý thức được mình đã lỡ lời: “Người tới, gọi Trương Hoài tới đây, để hắn tính toán ngày lành tháng tốt gần nhất.”
“Tuân chỉ.” Tiểu hoàng môn lui ra ngoài.
Sở Tu Viễn không nhịn được nói: “Bệ hạ tùy tiện chọn ngày là được.”
“Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện.” Thương Diệu không tán đồng: “Ngươi thành thân lần hai nhưng nàng thành thân lần đầu, không cho đủ nàng mặt mũi, cả nhà Lâm Trường Quân đụng phải nàng trên đường lại chẳng chế giễu nàng sao.” Dừng một chút: “Tu Viễn, không phải trẫm nói ngươi, nữ nhân đều phải dỗ. Ngươi đặt mua một hộp đồ trang sức, chẳng bằng ngươi nói ba câu dễ nghe.”
Trong lòng Sở Tu Viễn nói thầm, a tỷ của ta bị ngài dỗ như vậy sao.
“Không tin?”
Sở Tu Viễn nhớ tới Lâm Hàn ở nhà không tô son điểm phấn, còn rất hiểu lòng người: “Lâm thị không phải người như vậy.”
“Nữ nhân nào mà chẳng cần dỗ dành. Nghe trẫm không sai, ngươi dỗ nàng cho tốt, muốn cái gì là có cái đó. Đừng có mà không để trong lòng, ngươi ——” Thương Diệu thấy cung nữ bưng dưa đi vào: “Nếu không đến cả vỏ dưa chuột ngươi cũng không ăn được.”
Sở Tu Viễn không nhịn được cười.
Thương Diệu thấy hắn như vậy là biết hắn nghe không lọt tai: “Ngươi ——” tùy tay chỉ vào cung nữ: “Các ngươi có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không?”
Cung nữ nhìn Sở Tu Viễn theo bản năng, thấy hắn vẫn còn giữ bộ dáng không cho là đúng: “Đại tướng quân, không có nữ nhân nào không yêu lời ngon tiếng ngọt. Chuyện mang binh đánh giặc ngài có thể không nghe bệ hạ, nhưng chuyện này ngài nhất định phải nghe bệ hạ nha.”
“Nghe thấy chưa? Người ta còn hiểu chuyện hơn ngươi.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Nghe lời trẫm sớm một chút thì thê tử đầu tiên kia của ngươi cũng sẽ không bỏ ngươi để chạy theo một tên nô tài.”
Trong điện lại trở nên yên tĩnh, trừ bỏ quân thần hai người, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin, thê tử kia của Đại tướng quân không phải bị hắn khắc chết, mà là chạy.
Khóe mắt Sở Tu Viễn liếc nhìn biểu cảm của đám cung nữ thái giám, cười khổ nói: “Bệ hạ, nàng ta đã qua đời.”
“Còn không phải ngươi không tin trẫm.” Thương Diệu trở lại sau ngự án, ngồi xuống, lấy một miếng dưa lê bỏ vào miệng, toàn bộ khoang miệng đều trở nên ngọt như mật, vội vẫy tay với Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn ngồi quỳ đối diện y, cầm một khối dưa lê cho vào miệng, cảm thấy rất ngoài ý muốn, còn chưa thật sự chín tới mà đã ngọt như vậy sao.
“Thê tử này của ngươi mà chạy nữa, trẫm sẽ bắt ngươi lại tra hỏi.” Thương Diệu ném vỏ dưa rồi nói.
Sở Tu Viễn không nhịn được cười khổ: “Bệ hạ, các nàng thật sự không giống nhau.”
“Trẫm chỉ xem kết quả.” Hoàng Đế Thương Diệu cầm lấy một quả dưa màu xanh có pha chút vàng, không hề giống với dưa lê. Dưa lê giòn mà thơm ngọt, dưa leo lại mềm, giống như một món điểm tâm, không giống với thứ dưa leo giòn giòn mà y từng ăn qua trước đây. Thương Diệu ăn xong lại cầm lấy dưa chuột, muốn nếm thử xem dưa chuột có vị gì.
Sở Tu Viễn nhắc nhở nói: “Cái này mang đi nấu sẽ thích hợp hơn.”
“Chín sống gì trẫm cũng phải nếm thử.” Thương Diệu bẻ một khối nhỏ, rôm rốp ngon miệng, nhưng không có vị ngọt nên lại chuyển sang ăn dưa lê.
Sở Tu Viễn lập tức không chạm vào dưa lê nữa, ăn hết dưa leo xong lại chuyển sang ăn dưa chuột.
Hoàng Đế chú ý tới động tác nhỏ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, Đại tướng quân này của y chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện.
“Có nói với Lâm thị ngày mười hai trẫm sẽ qua đó không?” Thương Diệu hỏi.
Sở Tu Viễn: “Thần có nói rồi, Lâm thị nói được thôi.”
“Bệ hạ, Trương đại nhân cầu kiến.”
Âm thanh của tiểu hoàng môn từ ngoài truyền vào.
Thương Diệu ném vỏ dưa rồi lau lau tay: “Tuyên hắn tiến vào.”
Sở Tu Viễn đứng dậy chuyển qua bên sườn.
“Bệ hạ, Đại tướng quân.” Người tới đã ngoài ba mươi, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, hành động lộ ra một chút tiêu sái, nếu Lâm Hàn ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy rất ngoài ý muốn, một thuật sĩ mà diện mạo khí chất còn muốn khiến Đại tướng quân cảm thấy không bằng.
Có thể mọi người đều không nghĩ tới hắn được trọng dụng không hoàn toàn dựa vào thuật đoán chữ, xem bói hay học vấn, mà là dựa vào tướng mạo này.
Nếu hắn mà giống với Lâm Trường Quân, Hoàng Đế Thương Diệu cũng chẳng có tâm tình gọi hắn tới đàm kinh luận đạo, nghiên cứu quẻ tượng.
Thương Diệu gật đầu: “Chọn cho Đại tướng quân ngày tốt để cưới gả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-45.html.]
“Vâng.” Trương Hoài lấy ra sáu đồng tiền ném lên mặt đất, nhắm mắt rồi bấm tay tính toán: “Khởi bẩm bệ hạ, ngày mười tám tháng sáu là ngày đại cát.”
Thương Diệu tính tính: “Còn có hơn một tháng? Gần hơn không có à?”
“Không có.” Trương Hoài nói.
Thương Diệu nhíu mày: “Lại là thời điểm nóng nhất trong năm.”
Đại tướng quân làm sao mà động phòng a.
“Bệ hạ, vi thần cho rằng ngày mười tám tháng sáu rất tốt. Không có đạo lý lại mặc giá y hai lần, phải làm lại giá y cho Lâm thị.” Sở Tu Viễn khom người nói: “Hỉ bào của vi thần cũng phải làm lại.”
Thương Diệu: “Các ngươi không chê nóng à?”
“Trong phủ nhà thần còn có băng chưa dùng tới, có nóng thì cũng chỉ nóng lúc bái thiên địa thôi.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu vẫn cảm thấy ngày mười tám tháng sáu không tốt, lại thấy bộ dáng cố chấp của Sở Tu Viễn, nghĩ rồi lại nghĩ, kiểu gì thì cũng phải bái đường, miễn cho người bị hắn “chọc giận” chạy mất, muốn tìm về cũng chẳng có lý do đứng đắn.
“Vậy thì mười tám tháng sáu. Trương Hoài, không còn chuyện của ngươi.”
Trương Hoài: “Vi thần cáo lui. Chúc mừng Đại tướng quân.” Chắp tay hành lễ với Sở Tu Viễn rồi rời đi.
Thương Diệu lại nhìn Sở Tu Viễn: “Trong phủ của ngươi có tú nương làm hỉ bào không?”
“Chắc là có.” Trong phủ ít đi phân nửa số người, Đại tướng quân cũng không thể xác định.
Thương Diệu nhịn xuống xúc động muốn quở trách hắn, ra lệnh cho tiểu hoàng môn tuyên thiếu phủ.
“Không cần, bệ hạ.” Sở Tu Viễn vội nói.
Thương Diệu nâng tay, Sở Tu Viễn câm miệng. Thương Diệu vừa lòng: “Trở về nói cho Lâm thị, đây là chủ ý của trẫm.”
Sở Tu Viễn khó hiểu, cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, về đến nhà nói lại với Lâm Hàn: “Lát nữa sẽ có người của thiếu phủ tới giúp ta và nàng đo ni may áo.”
“Thiếu phủ?” Lâm Hàn kinh ngạc hô lên.
Sở Tu Viễn cảm thấy hơi đau đầu: “Làm mũ phượng và khăn quàng vai. Bệ hạ không yên tâm tú nương bên ngoài.”
Lâm Hàn vui sướng: “Bệ hạ có tâm. Tướng quân có cảm tạ bệ hạ không?”
Đại tướng quân đã quên, chỉ lo cự tuyệt.
Lâm Hàn thấy thế, lại lần nữa xác định nàng đoán không sai, Hoàng Đế quả nhiên xem Sở Tu Viễn như đệ đệ, dẫn tới Sở Tu Viễn cho rằng chuyện nhỏ này không cần cảm tạ: “Tướng quân nói ngày mười hai bệ hạ sẽ sang đây?” Thấy hắn gật đầu: “Là buổi chiều hay bữa sáng?”
“Buổi sáng mát mẻ, buổi sáng.”
Lâm Hàn: “Vậy sáng sớm là phải hái mớ dưa kia xuống.”
“Hái sớm như vậy làm gì?” Sở Tu Viễn khó hiểu.
Lâm Hàn cũng không giấu hắn: “Nghe nói đặt trong giếng băng một lúc ăn sẽ ngon hơn, ta còn chưa thử qua. Nếu không thì để hai ngày nữa thử xem sao? Vừa lúc Đoan Ngọ cũng sắp tới rồi.”
“Đoan Ngọ có gói bánh chưng không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn: “Tướng quân thích bánh chưng?”
Sở Tu Viễn cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, Lâm Hàn cũng không phải người ngoài, Đại tướng quân gật đầu, miễn cho Lâm Hàn hiểu lầm hắn không thích.
Lâm Hàn thấy hắn thành thật, hôm sau bắt đầu suy nghĩ về bánh chưng.
Kiếp trước Lâm Hàn thích ăn bánh chưng nhân thịt nhất, đáng tiếc thời này không có cách nào lấy thịt heo đi gói bánh chưng, Lâm Hàn cũng không làm đậu tán nhuyễn, nghĩ tới nghĩ lui lại càng ít lựa chọn hơn.
Lâm Hàn nghĩ mãi, sáng ngày Đoan Ngọ đã sai người mua hàng đi mua trứng vịt muối và táo đó. Sau khi dùng bữa sáng xong đã dạy đầu bếp dùng lòng đỏ hột vịt muối và táo đỏ để gói bánh chưng.
Bánh chưng thời này một là loại trắng nhách chẳng có hương vị gì, hoặc là loại bánh có màu vàng do được ngâm trong nước kiềm. Đầu bếp thực lo lắng hai loại bánh chưng này không thể nào bỏ vào miệng được, gia chủ lại trách tội.
Lâm Hàn nói thẳng là nàng ăn, đầu bếp mới yên tâm gói bánh.
Lúc nhà bếp đang nấu bánh chưng, Lâm Hàn sai nha hoàn và gã sai vặt đi hái vài quả dưa lê và dưa leo có hình dáng kém một chút. Loại tốt tất nhiên phải giữ lại để chiêu đãi Hoàng Đế.
Nhưng mà, dưa chất lượng kém ngâm trong giếng băng cả buổi sáng lại ngon hơn cả dưa tốt phơi nắng suốt ngày.
Sở Tu Viễn ăn bốn cái bánh chưng, lại ăn hết cả một quả dưa lê, còn đang muốn ăn tiếp thì bỗng nhiên lại ợ hơi, lập tức rụt tay về.
“Ngài như vậy còn không biết xấu hổ quở trách ta.” Sở Mộc nhìn thấy động tác của thúc phụ hắn, cố ý chọc giận: “Ngài có ăn dưa chuột không? Tiểu chất đi hai cho ngài hai trái.”
Sở Tu Viễn túm vỏ dưa ném vào chân hắn.