Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:54
Lượt xem: 359
Lâm Hàn chỉ nghĩ cười, chả trách tiểu tử này lại không muốn nàng gọi nó là Sở Bạch Bạch, thì ra nàng không phải là người đầu tiên gọi như vậy.
“Con không đáp ứng thì nó sẽ không gọi nữa.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Không!”
“Người không lớn tính tình không nhỏ.” Thương Diệu trêu chọc.
Tiểu hài tử quay đầu trừng y một cái.
Thương Diệu vui vẻ, nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Nghe hiểu được à?”
“Thông minh nha.” Đại tướng quân nhìn tiểu nhi tử làm hắn đau hết cả đầu: “Dịch nhi, gọi nó là Đại Bảo Bảo.”
Tiểu Thái Tử Thương Dịch nghi hoặc khó hiểu: “Khi nào mà ngươi đổi tên thành Đại Bảo Bảo vậy?”
“Ta tên là Đại Bảo Bảo.” Tiểu hài nhi nói.
Tiểu Thái Tử nhìn về phía cha nó, tiểu hài tử cũng không biết nó phải gọi là gì nha.
Một hài tử sao có thể nói rõ vấn đề này được chứ.
Thương Diệu thay nhi tử hỏi Sở Tu Viễn.
Sở Mộc nhỏ giọng giải thích cho y nghe.
Thương Diệu cười nhạo một tiếng: “Còn nhiều chuyện như vậy à.”
Tiểu hài nhi không biết lý giải, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó trừng mắt với Thương Diệu.
Lâm Hàn vội nhìn sắc mặt của Thương Diệu.
Hoàng Đế không tức giận, thứ nhất đây là nhi tử của Sở Tu Viễn, thứ hai y thích tiểu hài nhi có cá tính: “Mới nãy nó nói cái gì của nó?”
“Của ta!” Tiểu hài tử vừa nghe lời này đã nhớ tới chuyện nó suýt quên mất, vội vàng kéo tay Lâm Hàn đòi hứa hẹn.
Lâm Hàn cũng cho rằng nó đã quên, không nghĩ tới a không nghĩ tới… Thở dài bế nó lên: “Của con nha. Nhưng cây cao quá, con với không tới, để ca ca hái xuống cho con.”
Tiểu hài nhi quay đầu nhìn Sở Mộc, đột nhiên quay lại, cả giận nói: “Không cần!”
“Sao ngươi lại chọc tới nó rồi?” Thương Diệu vẫn không rõ tiểu hài tử muốn gì, nhưng y nhìn ra hài tử rất chán ghét Sở Mộc.
Sở Mộc cười hì hì nói: “Tiểu tử này đang bảo vệ đồ ăn đó mà.”
Thương Diệu nghi hoặc khó hiểu.
Sở Tu Viễn nói tiếp: “Lần trước lừa Bảo Bảo nói mang nó đi hái anh đào, vừa đến chỗ cây anh đào đã bỏ Bảo Bảo ngồi dưới đất, tự mình trèo lên cây vừa hái vừa ăn, mệt hắn còn có mặt mũi trả đũa.”
Tiểu Sở Dương còn góp thêm một câu: “Bệ hạ, ngài không biết, nếu không phải Bảo Bảo khóc lóc kêu nương, Mộc ca nhất định sẽ ăn hết sạch anh đào mà bọn ta cũng không biết.”
Vậy chẳng phải là y có đến cũng không ăn được sao.
Thương Diệu nhìn sang Sở Mộc: “Ngươi bao tuổi rồi?” Y khó mà tin được.
Tiểu hầu gia mặt dày như tường thành nháy mắt đỏ bừng mặt: “Khi đó thẩm thẩm cũng đâu có nói là không thể ăn.”
“Vậy ngươi cũng nên chừa lại cho đệ đệ chứ.” Thương Diệu nói.
Tiểu Sở Ngọc gật đầu: “Đúng vậy. Bệ hạ, không thể để Mộc ca đi hái, nếu không chúng ta không có ăn đâu.”
Thương Diệu nhịn không được hỏi: “Ngươi còn muốn vừa hái vừa ăn sao?”
“Nào có. Ngài đừng nghe hai đứa nó nói bậy. Quả vải cần phải lột vỏ, ta muốn vừa hái vừa ăn cũng không được. Cái cây kia không có chỗ để ngồi nha.”
Sở Dương nói tiếp: “Cây dương mai thì được đó. Hôm qua mới có mưa, nương nói dương mai đã được nước mưa rửa sạch sẽ, hái xuống là ăn được ngay.”
“Ta lại không thích ăn dương mai.” Sở Mộc buột miệng thốt ra.
Lâm Hàn bật cười.
“Thẩm thẩm cười cái gì?” Sở Mộc nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Ta cười ngươi nói cứ như chính ngươi đã từng ăn qua vậy.”
“Ta ——” Sở Mộc muốn nói sao ta lại chưa từng ăn. Lời nói đến bên miệng đột nhiên mới nhớ ra hắn thật sự chưa từng ăn.
Sở Dương thấy thế, chỉ vào hắn: “Nói lỡ miệng rồi.”
“Liên quan gì tới ngươi.” Đáy mắt Sở Mộc hiện lên một tia tức giận, thật muốn đánh hài tử lắm lời này.
Thương Diệu dường như thấy được Sở Mộc của mười năm trước, lắc đầu cười cười, tùy tay chỉ mấy nô bộc: “Các ngươi đi hái đi.” Lại quay sang Lâm Hàn: “Sở phu nhân, Tu Viễn nói trong phủ các ngươi còn có các loại dưa đã chín, không lấy ra cho trẫm nếm thử sao?”
“Đang ngâm trong giếng nước, mấy loại dưa này đều tích nước cả, ăn dễ trướng bụng, thiếp thân cho rằng vẫn nên nếm thử dương mai và quả vải trước.” Lâm Hàn nói: “Bệ hạ ăn không hết thì mang về cũng được.”
Thương Diệu thấy nàng không keo kiệt bủn xỉn, cảm thấy rất vừa lòng: “Vậy trẫm nghe phu ——”
“Phu nhân…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-47.html.]
Một âm thanh cực nhỏ truyền vào tai Thương Diệu, Hoàng Đế nhìn về nơi phát ra tiếng, chỉ thấy có một người đang trốn dưới giàn nho. Thương Diệu cảm thấy hứng thú: “Tu Viễn, sao trong phủ ngươi người nào cũng có vậy.” Nói xong lại thâm ý nhìn Sở Mộc.
Sở Mộc vừa hết đỏ mặt, bị y nhìn như vậy lại bắt đầu ửng đỏ: “Ta đi lấy dưa.” Không đợi các trưởng bối mở miệng đã chạy biến về phía đông.
“Cắm đầu cắm cổ như thế còn ra cái thể thống gì nữa.” Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn người đã chạy xa: “Chuyện gì mà không lại đây bẩm báo?”
Người gác cổng co rúm thân thể, từ dưới tàng cây chui ra, cọ tới cọ lui đi đến trước mặt đám người, nhìn Lâm Hàn cầu cứu.
Lâm Hàn có dự cảm không tốt: “Lần này là cha ta hay là nương ta?”
Hoàng đế Thương Diệu nhìn thẳng gã sai vặt gác cổng, mau nói!
Gã sai vặt gác cổng rụt vai lại: “Là, là người ở quê của Đại tướng quân.”
“Ai?” Thương Diệu phản ứng lại liền nhìn Sở Tu Viễn: “Ở quê ngươi vẫn còn người thân à?”
Sở Tu Viễn bị hắn hỏi cũng mơ hồ theo, chần chừ không xác định: “Có không nhỉ?”
Lâm Hàn buồn cười: “Có hay không thì ngài phải biết chứ.”
“Hình như là có. Nhưng gia phụ mất sớm, thân thích lo lắng vi thần tìm bọn họ vay tiền mượn lương nên từ hai mươi năm trước đã đoạn tuyệt lui tới rồi. Sau lại biết được thần dọn đến kinh sư liền tới tìm thần, nhưng mà bị nương mắng chạy đi cũng chưa từng tới đây lần nào nữa.” Sở Tu Viễn cố gắng nhớ kỹ lại: “Hay là tới tìm do biết nương đã mất rồi nhỉ?” Hắn nhìn về phía Thương Diệu và Lâm Hàn.
Thương Diệu: “Đừng nhìn trẫm, việc này trẫm không biết, cũng không nghe Hoàng hậu nhắc qua.”
“Ta cũng không biết.” Lâm Hàn nói với Sở Tu Viễn: “Ngoại trừ người nhà mẹ đẻ ta ra thì cũng không có ai tới tìm ta và tướng quân hết.”
“Phu nhân, tướng quân, không phải người Sở gia.” Gã sai vặt gác cổng yếu ớt nói.
“Không phải sao?!”
Sở Tu Viễn, Thương Diệu cùng Lâm Hàn trăm miệng một lời.
Gã sai vặt gác cổng bị rống đến mức lui về phía sau một bước: “Bọn họ có nói là đồng môn của tướng quân.”
“Ngươi chỉ đi học có một tháng mà còn có đồng môn nữa à?” Thương Diệu kinh ngạc.
Lâm Hàn giật mình: “Tướng quân chỉ học một tháng thôi sao?”
Đây là thiên tài gì chứ.
“Binh pháp của cha là học với ai thế ạ?” Tiểu Sở Dương cũng cực kỳ khiếp sợ.
Thương Diệu tiếp lời: “Thái phó dạy.” Nói xong, hắn dừng một chút: “Trái lại trẫm còn không biết mình còn có đồng môn khác nữa đấy.”
“Cho nên mấy người kia tới là để lừa tiền à?” Gã sai vặt gác cổng nói xong liếc mắt nhìn Lâm Hàn.
Thương Diệu và Sở Tu Viễn thấy thế cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Hàn, nhưng mà nàng làm sao đoán được chứ.
Đây lại coi nàng thành cao nhân thật đấy à?
Trong lòng Lâm Hàn cảm thấy buồn cười: “Thiếp thân chỉ sợ có người không học vấn không nghề nghiệp đi lừa gạt tướng quân, mà tướng quân ngại thể diện không tiện đuổi người đi, liền nói với người gác cổng là sau này người tự xưng là học thức uyên bác, có thể trợ giúp cho tướng quân đều không cho phép đi vào, bởi vì những người đó đều là tới đây lừa tiền.”
Chuyện này Thương Diệu cực kỳ tán đồng, Sở Tu Viễn không cần tới môn khách.
“Những người đó nói như thế nào?” Thương Diệu hỏi gã sai vặt gác cổng.
Gã sai vặt gác cổng hồi tưởng lại một chút: “Bọn họ chỉ nói đến từ huyện Lễ Tuyền quê hương của tướng quân, là đến trợ giúp cho tướng quân, muốn tiểu nhân dẫn vào bái kiến. Tiểu nhân không khỏi nhớ tới lời dặn của phu nhân, không dám cho bọn họ đi vào. Bây giờ bọn họ hẳn là đang đứng chờ ngoài cửa.”
“Để ta ra đó xem một chút.” Sở Tu Viễn nói.
“Không được!”
Thương Diệu cùng Lâm Hàn đồng thanh nói, sau đó hai người cùng liếc nhau. Lâm Hàn ra hiệu mời Thương Diệu nói trước.
Hoàng đế trực tiếp hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Chuyện này tướng quân đi ra đó không ổn lắm.” Hoàng đế và Lâm Hàn ở cùng một chiến tuyến nên Lâm Hàn nghĩ gì liền nói cái đó: “Người đến phủ tìm tướng quân mà không phải đi nha môn, thậm chí cửa cung, cũng không trình bái thiếp, chuyện này xem như là chuyện nhà. Thiếp thân chính là phu nhân tướng quân, là đương gia chủ mẫu, chuyện nhà thì theo lý phải do thiếp thân đứng ra xử lý mới phải.”
Thương Diệu nở nụ cười, nở nụ cười thật lòng. Chỉ bằng câu nói đường đường chính chính lần này của Lâm Hàn, hắn quyết định không truy cứu lai lịch của Lâm Hàn nữa. Bởi vì nàng một lòng hướng về Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn không có việc gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn.
“Phu nhân ngươi nói rất đúng.” Thương Diệu nói với Sở Tu Viễn: “Việc nhà thì phải do nữ nhân xử lý.”
Lâm Hàn vui vẻ, hoàng đế này có chút ý tứ: “Vậy thì thiếp thân đi một lúc rồi về.”
“Nương, ta đi cùng với ngài.” Sở Dương cuống quít nắm lấy tay nàng.
Sở Ngọc nói theo: “Nương, cả ta nữa.”
“Ta.” Đại Bảo Bảo hét lên.
Thương Diệu thả tiểu thái tử xuống: “Dẫn đệ đệ ngươi đi chơi một lúc đi, cữu mẫu ngươi phải đi làm chút việc.”
Tiểu thái tử vẫy vẫy tay với Đại Bảo Bảo: “Chúng ta đi hái anh đào nhé?”
Đại Bảo Bảo nhìn hai ca ca mình, lại nhìn tiểu ca ca mới tới, tuy rằng rất đáng ghét nhưng nể mặt quả anh đào, Đại Bảo Bảo quyết định tha thứ cho hắn trước, hái anh đào xong rồi lại chia tay với hắn sau.
“Có chúng con đi cùng nương, nương sẽ không sợ.” Sở Dương nghĩ hắn không muốn đi.
Đại Bảo Bảo lập tức đưa tay cho tiểu thái tử, tiểu thái tử nắm tay cậu nhóc rồi bảo nô bộc dẫn đường —— đi hái dương mai.