Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:58
Lượt xem: 350
“Bằng không thì là gì chứ?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Đồng môn của tướng quân? Đừng bịa chuyện đồng môn tướng quân, có khi ta còn cho các ngươi đi vào đấy.” Thấy mấy người kia nghi hoặc khó hiểu: “Học thức của Đại tướng quân là sau khi đến Trường An, Bệ hạ mới mời lão sư dạy dỗ.”
Ba người không dám tin.
Lâm Hàn vui vẻ: “Thấy các ngươi còn có lòng xấu hổ, ta dạy các ngươi một chiêu.”
“Nương!” Sở Dương vội vàng nắm lấy cánh tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn lắc đầu, không sao, nương có chừng mực: “Sau này trước khi đi lừa gạt phải học một vài thứ nhắm vào người kia, chẳng hạn như muốn lừa Đại tướng quân thì ít nhất phải hiểu được binh pháp Tôn tử, muốn lừa Bệ hạ thì ít nhất phải đọc thành thạo Chu Dịch. Giống như là Trương Hoài ở bên cạnh Bệ hạ, có được thần cơ diệu toán như vậy chính là nhờ vào Chu Dịch.”
Sở Tu Viễn vội vàng nhìn biểu tình của Thương Diệu.
Thương Diệu nhíu mày, vẻ mặt hứng thú dạt dào.
“Bệ hạ?” Sở Tu Viễn nhỏ giọng khẽ gọi, hay là tức giận đến choáng váng rồi.
Thương Diệu liếc mắt nhìn hắn, chuyện gì hả?
“Nàng ấy không cố ý.” Sở Tu Viễn chỉ vào cửa lớn.
Thương Diệu: “Trẫm ngốc lắm à?”
Sở Tu Viễn nghẹn họng, muốn giả vờ ho khan để nhắc nhở Lâm Hàn đừng nói nữa.
“Ngậm miệng lại.” Thương Diệu thấp giọng nói.
Sở Tu Viễn vội vàng cắn chặt răng, cầu khẩn Lâm Hàn thấy tốt liền thu.
Đáng tiếc Lâm Hàn còn chưa có tâm ý tương thông với hắn, lấy đâu ra tâm hữu linh tê: “Đã từng nghe nói đến Trương Hoài chưa? Nghe nói hắn dựa vào mấy đồng tiền là có thể cắt đứt sinh tử của người khác, cũng không biết hắn hiểu rõ Chu Dịch đến mức nào, đã tới mức chỉ tùy tiện lấy mấy cái lá cây cũng có thể thấy được phúc hoạ chưa. Các ngươi có được một nửa sự cố gắng của Trương Hoài cũng có thể bày một quầy hàng đoán mệnh ở huyện Lễ Tuyền cũng đủ để nuôi sống cả gia đình rồi.”
“Nương, đừng nói nữa.” Sở Ngọc kéo tay Lâm Hàn, vô cùng lo lắng: “Nói nhiều như vậy rồi bọn họ học được thì làm sao bây giờ?”
Lâm Hàn cười nói: “Chu Dịch đắng chát khó nhớ, còn phải có chút kiên nhẫn cùng thiên phú, tuổi này của bọn họ rất khó tĩnh tâm học tập.”
Ba người không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn.
“Ta lại nói đúng à? Ngay cả Dịch Kinh cũng đọc không vào thì làm sao nói mình có tài cho được? Các ngươi có thể vì tướng quân phân ưu giải hoặc, tướng quân phu nhân như ta còn có thể tướng quân ra trận g.i.ế.c địch nữa đấy.” Lâm Hàn nói xong, nụ cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì: “Còn không đi là muốn chờ ta tiễn các ngươi một đoạn đường nữa à?”
Ba người há miệng: “Chúng ta…”
“Thúc phụ, thẩm thẩm, thẩm thẩm, mau tới!”
Lâm Hàn đột nhiên quay lại nhìn vào trong cánh cửa: “Sở Mộc à?”
“Là Mộc ca.” Sở Dương không nghe nhầm: “Sẽ không phải đánh nhau với Bảo Bảo đấy chứ?”
Sở Ngọc vội vàng đẩy cửa lớn ra: “Nương —— ôi, cha, ngài, sao hai người lại ở chỗ này?”
Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn lại, Hoàng đế Thương Diệu cùng Đại tướng quân Sở Tu Viễn đang sóng vai đứng đó, một người vẻ mặt xấu hổ nhìn trái ngó phải, chỉ duy nhất không dám nhìn nàng, một người lại nở nụ cười cứng đờ trên mặt: “Ngài đây là...”
“Không, không có gì, mau đi vào đi.” Thương Diệu đưa tay kéo hai hài tử vào.
Sở Tu Viễn đi theo kéo Lâm Hàn vào.
Quân thần hai người vô cùng ăn ý, mỗi người một cánh cửa, rầm một tiếng, chặn ba người đang nghe được tiếng “cha” kia mà chạy ngược trở lại ở ngoài cửa.
Thương Diệu chỉ vào đám người Khương Thuần Quân vì lo lắng xảy ra chuyện mà tới: “Canh giữ ở đó, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần.” Không đợi bọn họ mở miệng liền thúc giục Lâm Hàn: “Mau đi xem tiểu tử Sở Mộc kia làm sao rồi.”
Lâm Hàn thấy bộ dáng này của hắn còn có cái gì không rõ nữa đâu, là đang nghe lén vừa vặn bị bọn họ bắt được.
Cũng may nàng chỉ nhắc tới Trương Hoài. Địa vị của người nọ trong lòng Hoàng đế không cách nào so sánh được với Sở Tu Viễn, nghe ý tứ lúc trước của Sở Tu Viễn thì hắn còn chẳng bằng nàng, Lâm Hàn liền cố ý giả bộ hồ đồ, đi theo hai người đi về phía hậu viện.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Sở Tu Viễn lướt qua khỏi góc tường chủ viện liền hỏi.
Sở Mộc vội vàng vẫy tay hô to: “Mau tới, mau tới, ta phát hiện một quả dưa thật lớn.”
Bước chân Lâm Hàn lập tức dừng lại.
“Nương, sao không đi tiếp thế?”
Sở Dương phát hiện Lâm Hàn đi tụt lại phía sau hai bước, không khỏi dừng lại: “Có phải bị ba người kia làm tức giận không? Nương, đừng tức giận, giận dỗi vì bọn họ không đáng đâu.”
Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn nghe vậy cũng dừng lại, nhận thấy vẻ mặt của Lâm Hàn rất kỳ quái, quân thần hai người lại vô cùng ăn ý như lúc nãy: “Ngươi biết à?” Trăm miệng một lời.
Hai hài tử bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nương có thể biết cái gì chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-49.html.]
“Thiếp thân cũng không ngờ a.” Lâm Hàn sờ mũi, chột dạ không thôi.
Sở Mộc thấy mấy người đi tới dừng lại, nhịn không được từ trong ruộng dưa nhảy ra: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Để thẩm thẩm ngươi nói đã.” Thương Diệu khẽ chỉ về Lâm Hàn.
Lâm Hàn thật sự không biết nên nói thế nào để lừa gạt cho qua, chỉ có thể kiên trì tại chỗ phát huy: “Loại dưa này đến từ Tây Vực, còn gọi là dưa hấu, vỏ xanh ruột đỏ. Hồi thiếp thân còn nhỏ đã từng được ăn. Khi đó quả lớn nhất là khoảng bốn năm cân. Nô bộc trong nhà không cho phép thiếp thân trồng, thiếp thân liền giấu hạt giống đi. Về sau nghe nói Đại tướng quân khắc phụ khắc mẫu khắc thê, thiếp thân cũng lo mình bị khắc chết, liền đem hạt giống mấy năm nay đều giao cho một người tín nhiệm, để lại cho mình một con đường lui.”
“Ai ngờ đến phủ mới biết được chuyện sáu năm c.h.ế.t bốn người cũng trùng hợp là có liên quan đến nô bộc cùng với phong thủy trong phủ. Đuổi ác nô đi, đổi lại phong thủy, đường lui cũng không dùng đến nữa nên đem mấy hạt giống kia chuyển đến nơi này. Vốn tưởng rằng dưa hấu không lớn lắm, không nghĩ tới quả lớn nhất phải có hơn mười cân. Thiếp thân lo lắng dọa tướng quân và mấy hài tử nên vẫn luôn do dự, cứ do dự mãi như thế tới tận bây giờ.”
“Người tín nhiệm kia là sư phụ ngươi hay là đồng môn sư huynh của ngươi?” Thương Diệu mở miệng.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, đều không phải, là không gian của ta a.
“Mấy người kia đều không ở kinh sư, Bệ hạ cũng muốn biết à?” Lâm Hàn thăm dò hỏi.
Thương Diệu biết nàng sẽ không nói, không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Không phải, không phải.” Sở Mộc lo lắng Hoàng đế tức giận, cố ý giả vờ sốt ruột: “Quả dưa kia không có hơn mười cân đâu, chỉ có khoảng bảy tám cân thôi.”
Sở Tu Viễn không khỏi thở dài: “Ngươi đã quên thẩm thẩm ngươi nói dưa bị mặt trời đốt nóng sẽ ăn không ngon, từ sáng sớm nàng thức dậy liền sai người hái dưa thả xuống giếng rồi à?”
“Nhưng mà trong giếng chỉ có dưa xanh và dưa trắng thôi mà.” Sở Mộc nhìn Lâm Hàn: “Chẳng lẽ thẩm thẩm cũng quên rồi à?”
Lâm Hàn liền chỉ vào khách viện.
“Bị ngươi giấu ở bên kia sao?” Thương Diệu hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bên kia không có người ở, suốt ngày đóng cửa, phu nhân cũng chỉ có thể giấu dưa ở đó.”
“Ta có thể nói chỉ có tướng quân mới hiểu ta được không?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho bị sặc: “Ngươi một nữ tử sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?”
Lâm Hàn thấy quân thần hai người đã phát hiện bộ mặt thật của nàng, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt —— không giả vờ nữa, thích làm gì thì làm: “Bệ hạ và tướng quân có ăn dưa không?”
Sở Mộc giành nói trước: “Ta đi xem một chút.” Hắn sải bước đi về phía khách viện.
Hai hài tử co chân đuổi theo.
Ba người lớn vừa đi tới cửa liền nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi.
Sở Tu Viễn không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái.
Lâm Hàn cười khổ: “Ta thật sợ dọa tướng quân.”
Sở Tu Viễn quay đầu nhìn vào trong, lập tức mở to hai mắt.
Thương Diệu dừng lại, kinh ngạc đến không khép miệng lại được: “Cái này, to như vậy sao?”
“To quá đi.”
Hai huynh đệ Sở Dương cùng Sở Ngọc đi theo kêu lên một tiếng, liền quay đầu lại nhìn Lâm Hàn, nương thật lợi hại a.
Lâm Hàn cười khổ.
Sở Mộc đi tới: “Thẩm thẩm nói ít rồi, quả dưa này phải đến mười sáu mười bảy cân.” Vừa nãy phát hiện trong vại có hai quả, vốn định một tay cầm một quả ra, ai ngờ không lấy ra được, chỉ có thể ôm một quả ra trước, còn nhịn không được ước lượng một chút.
Lâm Hàn vội vàng nói: “Đừng có nhồi như thế.”
Sở Mộc dừng lại: “Vì sao?”
“Vỏ mỏng à?” Sở Tu Viễn suy đoán.
Lâm Hàn: “Quả dưa lớn như vậy thì thường vỏ không dày lắm, hơn nữa đã chín rồi. Buổi sáng lúc ta bỏ vào đó cũng chỉ dám đặt nhẹ thôi, sợ đụng một cái là nổ tung.”
Thương Diệu lập tức hứng thú: “Người đâu, cầm một thanh đao tới đây.”
“Bệ hạ, đi chủ viện đã.” Sở Tu Viễn nhắc nhở.
Thương Diệu hơi gật đầu, liền đi về phía chủ viện. Mà mấy người bọn họ vừa đến chủ viện, tiểu Thái tử liền kéo Sở Đại Bảo Bảo tới, phía sau còn có Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu đi theo, trong tay hai người mỗi người xách một giỏ trúc nhỏ, trong giỏ chính là vải thiều cùng dương mai.
Nô bộc cầm đao đứng ở ngoài cửa: “Phu nhân, còn cắt không?”
“Đưa cho ta.” Lâm Hàn cầm thanh đao rồi lệnh cho Hồng Lăng đặt vải thiều và dương mai lên bàn, bảo Sở Mộc chuyển mấy cái bàn hình chữ nhật mà nhà bọn họ hay ăn cơm mang ra ngoài.
Thương Diệu đưa cho mấy tiểu hài tử một quả vải thiều và dương mai rồi tự mình bóc một quả, thấy thịt vải thiều trong suốt óng ánh, thậm chí còn có màu hồng phấn: “Sở phu nhân, ngươi thật sự phải để trẫm lau mắt mà nhìn.”