Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:32:07
Lượt xem: 280

Sở Dương và Sở Ngọc vội vàng đi theo, kẻo kẻ khác bắt nạt nương chúng nó.

Lâm Hàn nghe thấy tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn, biểu cảm của hai thằng bé đứa nào đứa nấy nghiêm trang, vừa buồn cười vừa có hơi cảm động: “Đừng lo, các con quên rồi sao, đến cha các con còn không đánh lại ta.”

Hai huynh đệ chợt dừng lại.

“Nhớ ra rồi hả?”

Sở Dương quay người chạy.

“Đi làm gì đấy?” Lâm Hàn vội hỏi.

Thằng bé chỉ vào thư phòng bên Tây: “Trong ấy có một thanh kiếm, con đi lấy cho nương.”

“Hôm nay là Xích Tiêu, Thuần Quân đang làm nhiệm vụ rồi.” Lâm Hàn nói.

Tiểu Sở Dương lại quay người chạy lại.

Lâm Hàn thấy nó đổ mồ hôi đầu trán, bèn cúi người xuống lau cho nó: “Ở nhà chúng ta không cần lo. Đừng nói người trong cung, ngay cả bản thân Thái hậu cũng không làm hại được ta.” Rồi nàng đứng dậy, mối tay dắt một đứa: “Đi thôi.”

“Nương, nương!” một lớn hai nhỏ dừng lại cùng chau mày, cùng cất lời: “Lại làm sao nữa?”

Thẳng bé vươn tay ra đòi bế. Sở Dương ôm cánh tay của Lâm Hàn: “Không bế đệ đấy.”

“Nương đâu phải chỉ của mình đệ.” Sở Ngọc ôm nốt cánh tay còn lại của Lâm Hàn: “Đừng có mà bám nương cả ngày.”

Đại Bảo Bảo bĩu môi.

Hai đứa Sở Dương và Sở Ngọc cùng thở dài, không hẹn mà cùng buông Lâm Hàn ra.

Lâm Hàn đón lấy thằng bé rồi nhìn hai đứa kia: “Các con cũng khóc đi.”

“Bọn con cũng muốn thế, nhưng không khóc được.” vẻ mặt Sở Dương cay đắng nói: “Nào có giống nước như nó được.” rồi chỉ vào thằng nhóc đang được lợi nói: “Nương, chúng ta tặng nó cho người ta đi.”

Thằng bé vội vàng bám chặt cổ Lâm Hàn: “Đừng!”

“Tặng cho ai?” Lâm Hàn ôm thằng bé vừa đi về phía trước vừa hỏi.

Sở nhị công tử nghiêm túc suy nghĩ: “Thái tử nói không có ai chơi cùng với nó, chúng ta tặng nó cho bệ hạ đi.”

“Đừng!” Thằng bé to giọng kêu lên.

Lâm Hàn vội vỗ lưng nó: “Không tặng, không tặng, ca ca cố tình dọa con thôi.” Rồi nháy mắt ra hiệu với hai thằng bé, đừng nói nữa, nói nữa nó lại khóc thì ta cũng không dỗ được.\

Hai thằng bé cũng biết đệ đệ của chúng nó mà khóc thì chỉ hận trời không sập xuống, nên thấy vậy cũng không dám lắm mồm nữa.

Nhưng tiểu Sở Dương vẫn không kìm lòng được, thở dài một tiếng: “Qủa đúng là kiếp trước ta nợ nó rồi.”

Lâm Hàn loạng choạng một phen, suýt chút nữa đã quẳng đứa bé trong lòng đi: “Chớ có học điệu nói chuyện của cha con.”

“Người cha nói chính là Đại Bảo Bảo.” Sở Dương nhắc nàng.

Lâm Hàn còn đang định nói gì đó nhưng thấy người trong cung cùng vào với người gác cổng, bèn vội vàng rảo bước tới đón: “Đại tướng quân còn chưa về.”

“Ti chức biết, đại tướng quân vẫn còn đang ở trong cung.”

Lâm Hàn nghe giọng gã the thé, tuy ăn vận phục sức của Lang quan, nhưng nàng cũng biết gã là thái giám: “Không biết bệ hạ có gì dặn dò?”

“Là thế này, bên vườn Phù Dung đã làm được rất nhiều giấy, có thể viết chữ, nhưng tán mực cực kỳ ghê gớm, không cách nào dùng để viết văn chương được, lại chẳng có tác dụng nào khác, nên bệ hạ hỏi khi trước ngài xử lý như thế nào. Đại tướng quân nói làm giấy vệ sinh, bệ hạ bèn sai ty chức đưa cho ngài một ít.”

Lâm Hàn cười đáp: “Làm phiền Trung lang rồi. Ta nghe đại tướng quân nói bên vườn Phù Dung phải làm lại lần nữa, còn chưa làm xong ư?”

“Còn phải mất hơn nửa tháng nữa.”

Lâm Hàn gật đầu tỏ ý đã biết, nháy mắt ra hiệu với Hồng Lăng, Hồng Lăng nhanh chóng chạy vào phòng bếp lấy hai quả dưa chuột mỏng dài, rồi vội đuổi theo trước khi đối phương lên xe, dọa cho Lang quan kia suýt chút nữa ngã từ trên xe xuống: “Không được, không được.”

“Phu nhân cho ngươi, cứ cầm lấy đi.” Hồng Lăng cười nói: “Nếu ngươi lo lắng thì có thể hỏi bệ hạ.”

Lang quan đến Tuyên Thất thì trình hai quả dưa chuột nhận được lên.

Sở Mộc chở nửa xe đến, nên Hoàng đế Thương Diệu không thiếu thứ này nhất, vừa liếc một cái đã xua tay cho gã lui, đợi gã rời đi, Thương Diệu mới hỏi Sở Tu Viễn: “Rốt cuộc Lâm thị trồng bao nhiêu? Nửa tháng rồi mà vẫn chưa ăn hết.”

“Nàng nói mùa dưa dài một tháng.” Sở Tu Viễn nhớ lại lời nghe được từ chỗ Lâm Hàn một phen: “Lúc nở hoa thì sai tôi tớ trong nhà rắc ít phân…”

Thương Diệu: “Gì cơ?”

“Chỉ là phân lợn phơi khô thôi, Lâm thị nói thứ ấy bón đất.” Sở Tu Viễn nói: “Lúc thần ở quê cũ cũng từng nghe người ta nói như thế, nhưng cực kỳ ít dùng, thế nên cũng không biết là thật hay giả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-59.html.]

Thương Diệu như có điều lăn tăn: “Lâm thị nói như thế nào?”

“Nàng ấy nói đó là loại phân bón cực kỳ tốt. Mấy ngày trước còn phải dùng nước tiểu của mấy đứa trẻ thay nước để tưới rau, thần lo sau ấy sẽ có mùi hôi thối nồng nặc nên ngăn cản không cho tưới.” Sở Tu Viễn nghĩ đến điểm này thì đau đầu, thật chẳng biết một tiểu thư khuê các như nàng sao lại biết nhiều phương pháp như thế.

Thương Diệu nhìn biểu cảm của hắn liền biết chuyện hắn nói là thật: “Lâm thị kia coi phủ tướng quân là hậu hoa viên của nhà nàng ấy à?”

“Cái này, này thì không đâu.”

Thương Diệu: “Không phải thì ngươi nói lắp cái gì?” rồi liếc nhìn hắn: “Ngươi nói nàng ấy gây giống nhưng ở đây trời lạnh sớm, chưa đợi được đến khi lúa nước lớn thì đã bị c.h.ế.t cóng rồi.”

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ, lúa nước có thể mọc lên nhưng khó mà trổ bông: “Đầu xuân năm sau?”

“Không, để Lâm thị viết kế hoạch ra, trẫm sẽ sai người đưa tới Giang Nam.” Thương Diệu nhìn Sở Tu Viễn rồi nói: “Nói với nàng ấy rằng, lần này mà thành thì trẫm sẽ có thưởng lớn.”

Sở Tu Viễn vội vàng cảm ơn thay Lâm Hàn, Bỗng dưng hắn nhớ đến một chuyện: “Bệ hạ, thần nghe Khương Thuần Quân nói, người đồng ý với Lâm thị rằng một khi làm ra giấy…”

Thương Diệu giơ tay lên: “Còn thứ trồng đằng sau nhà ngươi.”

Sở Tu Viễn thấy y không quên thì yên tâm: “Thần quay về sẽ hỏi Lâm thị xem mấy tháng có thể thu hoạch.” Sau đó cầm công văn cáo lui.

Thế nhưng Sở Tu Viễn quay về không hề nhắc gì đến chuyện này, mà đợi khi Thiếu phủ đưa giá y đến, lúc Lâm Hàn đang rất vui mới vờ vịt vô ý nhắc đến một câu.

Lâm Hàn nghe Hồng Lăng nói hoa văn màu vàng trên hỉ bào đều là chỉ vàng, cả hai kiếp, kiếp trước lẫn kiếp này nàng chưa từng mặc y phục hoa lệ như thế bao giờ, nàng phất tay bảo: “Chiều ta sẽ viết.”

Xế chiều, Lâm Hàn trốn ở trong thư phòng, lật “kỹ thuật chăm sóc lúa nước” ra, chọn ra những ý chính rồi dùng giọng điệu của nàng chép lại.

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn trình thẻ tre lên cho Thương Diệu, Hoàng đế thấy có đôi chỗ rất mơ hồ, nhưng cũng không nghi ngờ lời nói trước đó của Lâm Hàn… đã qua quá lâu nên có đôi chỗ đã quên mất. Nhưng cuộn thẻ tre này lại nhắc nhở Hoàng đế một chuyện, Lâm Hàn từng nghe nói ươm giống gieo mầm, vậy thì liệu đã từng nghe đến nâng cao sản lượng lúa mì như thế nào hay chưa.

Sở Tu Viễn cảm thấy Hoàng đế làm khó người ta, nhưng Thương Diệu lại nói thẳng rằng Lâm Hàn không biết cũng sẽ không trách nàng, Sở Tu Viễn đành phải đồng ý chuyện này, về đến phủ thì hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn chẳng nghĩ ngợi gì đã đáp: “Còn có thể làm sao được nữa, cày sâu cuốc bẫm thôi.”

Sở Tu Viễn thấy nàng nói dứt khoát như thế thì tức khắc hối hận chuyện trước đó ở Tuyên Thất lưỡng lự vì nàng… trên đời này không có nàng thì không ai biết.

“Phu nhân, dẫn binh đánh trận ta còn có thể, chứ xuống đất làm nông ta đã gần hai mươi năm chưa làm rồi.” Sở Tu Viễn hạ thấp thái độ xuống, thậm chí giọng điệu còn có hơi xu nịnh: “Phu nhân có thể nói cặn kẽ lại một lần không?”

Trước mạt thế ở kiếp trước Lâm Hàn từng đọc sách, sau mạt thế nàng sống ở gần nông trang, thế nên dù nàng chưa từng xuống ruộng cũng biết trồng hoa màu xuống thế nào.

“Cày, bừa, gieo mầm.” Lâm Hàn đáp ngay không cần suy nghĩ.

Sở Tu Viễn há mồm cứng lưỡng: “Đơn giản như, như thế?”

“Đúng vậy. Không đúng, không đúng, trước khi cày phải rắc phân bón. Đúng, phải bón phân.”

Sở Tu Viễn: “Cái này với hiện giờ có, có gì khác nhau?”

“Tướng quân, vẫn có sự khác biệt đó.” Hồng Lăng nói một cách yếu ớt.

Sở Tu Viễn quay ra nhìn nàng ấy: “Ngươi biết?”

“Không biết ạ. Nhưng cái phu nhân đang nói là gieo mầm.” Hồng Lăng nhắc nhở hắn.

Lâm Hàn gật đầu, cái nàng nói là gieo mầm chứ không phải nói gieo mầm như thế nào.

Sở Tu Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhà hắn khi trước trồng hạt xuống đất, mấy hôm trước chính hắn còn từng nói: “Gieo mầm dùng xe gieo trồng?”

Lâm Hàn nhớ lại xem xe gieo trồng là cái thứ đồ gì, rồi đáp: “Đúng rồi. Tướng quân nói ngày xưa nhà chàng trồng hạt, là không có tiền mua xe gieo trồng à?”

“Không phải, là không có tiền mua trâu.” Sở Tu Viễn nói, Hồng Lăng cũng gật đầu theo.

Lâm Hàn lập tức nghĩ đến hiện giờ trâu ngang với người, g.i.ế.c c.h.ế.t trâu cày là tội chết. Có thể tưởng tượng ra được là trâu cày quan trọng nhiều thế nào.

“Ta không biết nuôi trâu.” Lâm Hàn ăn ngay nói thực.

Sở Tu Viễn: “Nuôi trâu?”

“Chàng hỏi ta nâng cao sản lượng lúa mì như thế nào, ta nói cày sâu quốc bẫm, nhưng ở trên phương diện này không thể thiếu trâu được. Không có trâu thì mọi thứ đều là nói suông thôi.” Lâm Hàn đáp.

Sở Tu Viễn ngẫm nghĩ, lời nàng nói rất có lý: “Ta sẽ trả lời bệ hạ như thế.”

“Bệ hạ sẽ không bắt ta nuôi trâu đấy chứ?” hình như trong không gian của nàng không có kỹ thuật chăn trâu.

Sở Tu Viễn cười đáp: “Không đâu.”

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn đến Tuyên Thất thuật lại đại khái lời Lâm Hàn nói qua một lần.

Hoàng đế Thương Diệu cũng nhận thức ra “phải có bột mới gột nên hồ”, không khỏi thở dài một hơi: “Là do trẫm không nghĩ đến.”

“Bệ hạ, vi thần có câu không biết có nên nói ra hay không.” Qua vụ mùa hạ, lương thực vào kho, Đại Ty Nông tới trước bẩm báo sự vụ vẫn còn chưa đi, nói xong thì cẩn thận nhìn đế vương, lo lắng sẽ khiến đế vương với tâm trạng không tốt không vui.

Loading...